Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1150 - Chương 1150 - Tiểu Yêu Tinh

Chương 1150 - Tiểu yêu tinh
Chương 1150 - Tiểu yêu tinh

Lữ Thấm Liên nói ra: "Xem Huyền Băng nơi này trước một chút, sau đó lại đi Yêu Vận động thiên, chúng ta cất giấu không ít thứ tốt."

"Các ngươi cảm thấy tốt, chỉ là thông qua vẻ ngoài để phán đoán a? Vậy thì không chính xác!"

Mi tâm Thẩm Tường đột nhiên mở ra một con mắt, bắn ra một vệt kim quang, nhìn vào một khối Huyền Băng màu trắng to lớn cao bằng hai người, khối Huyền Băng này sở dĩ có thể bày ra ở nơi này là khối Huyền Băng ở bề ngoài có rất nhiều đường văn tự nhiên, tuy rằng không phải linh văn, nhưng nhìn thì lại hết sức mỹ lệ.

Lữ Thấm Liên lắc đầu nói: "Không phải! Bởi vì bề ngoài của những Huyền Băng kia đều trong suốt, hơn nữa lớp băng ngoài cùng trong suốt cho thấy một số hoa cỏ, tuy nhiên những cái kia đều là một số linh dược cấp thấp! Mà có mấy khối Huyền Băng trong suốt bên ngoài còn đóng băng tứ chi yêu thú, cho nên bên trong những Huyền Băng này khả năng có thứ gì đó là rất lớn!"

"Như vậy các ngươi mở ra xem sao?" Thẩm Tường đột nhiên tò mò.

"Từng mở mấy khối, nhưng đều không có bảo vật! Thế lực khác đoán chừng cũng có, tuy nhiên bọn hắn đến bây giờ đều không mang ra trưng bày bán, có lẽ là bọn họ đã từng chiếm được bảo vật từ trong những khối Huyền Băng trong suốt này! Sau khi ta biết ngươi có Hỗn Độn thần nhãn thì ta không động vào đó nữa, chờ ngươi xác nhận bên trong những khối Huyền Băng kia không có bảo vật thì chúng ta mới lấy ra ngoài để bán." Nói xong lời này, trên mặt Lữ Thấm Liên hiện ra nụ cười xấu xa.

Thẩm Tường cười nói: "Liên tỷ, ngươi thật đen!"

Lữ Thấm Liên cười duyên nói: "Đây đều là học ở ngươi."

Thẩm Tường đổi một khối Huyền Băng khác, có thể trực tiếp sử dụng Hỗn Độn thần nhãn, lúc hắn xem nhanh hơn, liên tục hơn mười khối đều không phát hiện ở bên trong có bảo vật.

Bận rộn hơn một canh giờ, Thẩm Tường đã xem hết toàn bộ, chỉ có một khối Huyền Băng là bên trong có thứ gì đó.

"Không tệ, mấy chục khối Huyền Băng có thể có một khối có bảo vật." Lữ Thấm Liên rất vui vẻ mà nói.

"Liên tỷ, ta chỉ nói là bên trong có gì đó, nhưng chưa chắc là có bảo vật!" Thẩm Tường giang tay ra nói: "Không nhìn ra bảo vật, đừng trách ta!"

Lữ Thấm Liên nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt Thẩm Tường, khẽ cười nói: "Làm sao lại trách ngươi đây? Ngươi sử dụng Hỗn Độn thần nhãn rất mệt mỏi đi, ta còn phải cảm tạ ngươi mới đúng!"

Thẩm Tường lúc này là ngừng thở, âm thầm kêu lên: "Yêu tinh này tới gần như vậy là muốn giết người sao?"

Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ rơm rạ trong mười năm, có lần giáo huấn trước đó, Thẩm Tường từ đó đã cảm thấy e ngại đối với nữ Yêu Vương này, đặc biệt là lúc tới gần nàng ta sẽ để cho ahứn cảm thấy giống như có người đang cầm lợi kiếm dí vào cổ họng của hắn vậy.

Lữ Thấm Liên trông thấy chính mình càng lau mồ hôi cho Thẩm Tường thì Thẩm Tường càng ra nhiều mồ hôi hơn, nàng ta chẳng mấy chốc đã hiểu đây là vì sao, không thể không cười khanh khách, sau đó thì đi tới bên cạnh Huyền Băng kia.

Thẩm Tường giống như trút được gánh nặng, nói ra: "Liên tỷ, nhanh phá vỡ khối Huyền Băng này đi!"

Lữ Thấm Liên duỗi ngón tay ngọc ra, trên đầu ngón tay đột nhiên lóe ra ánh sáng mỹ lệ, lấp lóe như là ánh sao vậy.

Ngón tay ngọc nhẹ chạm vào khối Huyền Băng kia một cái, Huyền Băng lập tức bể nát, hóa thành một đống băng tinh chồng chất ở trên mặt đất lóe ra vẻ óng ánh.

Khối Huyền Băng này rất lớn, cho nên có rất nhiều vụn băng, Lữ Thấm Liên phất tay để vụn băng lơ lửng lên, lập tức nhìn thấy một tảng đá màu xanh lớn nhỏ như quả dưa hấu vậy.

"Đây là cái gì?" Lữ Thấm Liên khống chế khối đá xanh này lơ lửng tới, nghi hoặc mà nói.

"Giống như là trứng của một con yêu thú, chẳng lẽ là trứng của yêu thú thời thái cổ?"

Thẩm Tường thu lại những vụn băng kia, những vụn băng này đối với hắn mà nói thế nhưng là bảo bối, chỉ cần hắn nắm giữ phương pháp chưởng khống luyện chế nhưng vụn băng này, hắn có thể luyện chế ra đan có phẩm chất rất cao, có thể tăng lên lực lượng băng hàn, hoặc là đan có thể lập tức tuôn ra lực lượng băng hàn rất cường đại.

"Ta dùng Hỗn Độn thần nhãn tới xem!

Lữ Thấm Liên gật nhẹ đầu, đặt khối đá hình bầu dục màu xanh này ở trên mặt đất.

Hỗn Độn thần nhãn ở mi tâm của Thẩm Tường mở ra, bắn ra một vệt kim quang, quan sát cẩn thận từ nhiều góc độ.

"Có thể nhìn ra cái gì sao?" Lữ Thấm Liên lo lắng hỏi, nàng ta rất là tò mò bên trong viên đá này là thứ gì, bởi vì đây là một lần đầu nàng mở Huyền Băng thì mở ra loại đồ vật kỳ quái này, nàng ta trước đó cũng chỉ từng mở ra một khối tiên ngọc.

Ôm tảng đá kia rời xa Lữ Thâm Liên, lòng vẫn còn sợ hãi nói ra: "Liên tỷ, ngươi phải khống chế cảm xúc của ngươi cho tốt a!"

Ở vừa rồi, Thẩm Tường lại ngửi được loại hương thơm kia!

"Thật xin lỗi! Để ta cách xa ngươi một chút, sau khi tránh né khỏi cỗ mùi thơm kia, độc tính sẽ không còn!" Lữ Thấm Liên cũng cảm thấy tảng đá kia giống như là trứng thú, nàng ta lo lắng động chạm lung tung sẽ làm sinh mệnh bên trong bị thương.

Thẩm Tường nhìn rất lâu, mo tâm chăm chú tập trung lại một chỗ: "Kỳ quái, trong này là có cái gì, những thứ này rất kỳ quái, tại sao có thể có vật như vậy tồn tại đây? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?"

"Thứ gì?" Lữ Thấm Liên vội vàng hỏi.

"Một người, một người rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay ... hơn nữa còn là nữ nhân, bởi vì từ hình dáng tới xem, dáng vẻ cả người có trước có sau, dáng người rất tốt! Có người nhỏ như vậy sao?" Thẩm Tường cảm thấy cái này rất khó có thể tưởng tượng nổi.

"Không biết, có thể mở ra không? Có làm bị thương đến nàng ta không?" Lữ Thấm Liên hỏi.

"Có lẽ là sẽ không, tảng đá này có lẽ là bảo vệ tiểu gia hỏa này, hơn nữa trong viên đá này còn có linh trận có thể hấp thu lực lượng bên ngoài, có thể duy trì sinh mệnh cần thiết lúc tiểu gia hỏa này ngủ say, nói không chừng còn có thể để nàng ta tăng lực lượng lên."

Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, rút nhỏ lại thành con giao găm, sau đó cẩn thận cắt vào khối đá này.

Khối đá này cũng không chắc chắn lắm, ở dưới thần đao, chẳng mấy chốc đã bị cắt mở, ngay vào lúc hắn mở ra, khối đá màu xanh này nhấp nhoáng một trận ánh sáng xanh.

Thẩm Tường lập tức cảm nhận được nguy hiểm đột kích, vội vàng xuyên qua không gian, rời xa tảng đá này.

Một tiếng "Phanh" vang trầm, tảng đá đó nổ tung, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh nhỏ bay vụt về phía Thẩm Tường.

Thẩm Tường vẫn còn dùng Hỗn Độn thần nhãn để quan sát, liếc thấy luồng ánh sáng xanh kia chính là của người nhỏ trong viên đá, hơn nữa đằng sau người nhỏ này còn có một đôi cánh hơi mờ, giống như của Lam Lan vậy!

"Tiểu gia hỏa, đừng phách lối!" Thẩm Tường duỗi bàn tay, bắt lấy người tí hon này.

Thẩm Tường bắt lấy nửa người dưới của người tí hon kia, nhìn kỹ, quả nhiên là một mỹ nhân tí hon có dáng người cực tốt, trên người chỉ đơn giản bọc lấy một chút vải.

"Y y nha nha..." Người tí hon này giãy dụa ở trong lòng bàn tay Thẩm Tường, căm tức nhìn Thẩm Tường kêu to.

Người tí hon này rất nhỏ, có lớn bằng bàn tay, một cái tay thì có thể nắm chặt, có một hương mặt rất tinh xảo cùng với mái tóc dài, làn da như ngọc, thân thể mềm mại, Thẩm Tường nắm vào trong tay cũng cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa còn rất mát mẻ, đây chính là một mỹ nhân thu nhỏ lại rất nhiều lần.

"Cái này ... " Lữ Thấm Liên lách mình tới, vội la lên: "Mua đưa nàng ta cho ta, này giống như là tiểu yêu tinh thời kỳ thái cổ."

Sau khi tiểu yêu tinh này trông thấy Lữ Thấm Liên thì lập tức an tĩnh lại, Thẩm Tường đưa nàng ta tới trong lòng bàn tay Lữ Thấm Liên, tiểu yêu tinh này lập tức nhảy lên ở trên bàn tay ngọc của Lữ Thấm Liên, y y nha nha kêu gì đó, dáng vẻ như vậy để cho người ta rất yêu thích.

Tuy nhiên sau khi nàng nhìn thấy Thẩm Tường thì lập tức lè lưỡi, nhăn mặt, còn cầm nắm đấm nhỏ vung vẩy về phía Thẩm Tường.

"Tiểu yêu tinh rốt cuộc là thứ gì?" Thẩm Tường hỏi.

Lữ Thấm Liên rất là vui vẻ, trên mặt nở ra nụ cười ngọt ngào, dùng đầu ngón tay chơi đùa với tiểu yêu tinh trong lòng bàn tay.

P/S: Ta thích nào ... chương 4

Bình Luận (0)
Comment