Thẩm Tường tuy rằng sớm đã biết sự tồn tại của Vương Quỳnh Cẩn này, nhưng vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy bà ta, so với hình ảnh mà Long Tuyết Di truyền cho hắn xem thì còn già hơn nhiều, mà Tô Mị Dao và Bạch U U lúc này cũng không dám phóng thần thức ra ngoài, để tránh bị Vương Quỳnh Cẩn này biết được.
Nơi tỷ thí là ở khu mặt đất trống trải trước mặt Hàng Long đan các, nơi này bình thường đều là để một số Luyện Đan sư cấp thấp bày bán đan dược cấp thấp, có đôi khi cũng sẽ dùng để cử hành loại tranh tài này, xung quanh có thể để cho rất nhiều người đứng, vì có thể để cho mọi người đều trông thấy được tình huống của tranh tài, cho phép bọn họ lơ lửng giữa không trung để quân sát, không cấm bay.
Luyện Đan sư mà bên Hỏa Thần điện phái ra là một lão giả, trận này là do bọn họ quyết định luyện chế đan dược gì.
"Ta muốn luyện chế là Cửu Tử Phi Thăng đan, ngươi có dược liệu không?" Lão giả kia hỏi thăm Lý Bảo Tuấn, Lý Bảo Tuấn là Các chủ Hàng Long đan các, hơn nữa trình độ luyện đan cực cao, ở Đế Thiên đã có chút danh tiếng.
Ngay vào lúc Lý Bảo Tuấn cau mày, Thẩm Tường nói ra: "Chúng ta có!"
Thẩm Tường sớm đã đạt được Phi Thăng Cửu Tử hoa, hắn cũng làm ra được mấy đóa, chỉ có điều hắn không có ý định sử dụng Phi Thăng đan để cho mình phi thăng, hắn cảm thấy nếu như không độ Niết Bàn kiếp, đối với mình tới mà nói là một loại tổn thất, từ khi hắn gặp Niết Bàn tới nay, tuy nói gặp phải Niết Bàn kiếp đều rất biến thái, tuy nhiên hắn đều có thể ứng phó được, độ Niết Bàn kiếp với hắn mà nói là một loại tôi luyện, đây là chuyện có chỗ tốt rất lớn đối với bản thân hắn.
Tuy nhiên những người khác thì không giống như hắn vậy, lúc độ Niết Bàn kiếp thì đối với rất nhiều người mà nói đều mang ý nghĩa kết thúc sinh mệnh, tuy nhiên từ khi Đế Thiên trùng sinh, sau khi từng cái thế giới dung hợp lại thì có rất nhiều đan dược cấp cao khiến cho thực lực tổng hợp của người nơi này tăng lên rất nhiều, lúc độ Niết Bàn kiếp phần thắng cũng thay đổi lớn hơn rất nhiều, nhưng nếu có Phi Thăng đan thì vẫn là có rất nhiều cường giả muốn.
Thẩm Tường lấy ra hai đáo hoa nhỏ màu đen đưa cho Lý Bảo Tuấn, điều này làm cho hắn lập tức dẫn tới sự chú ý của cường giả bên Hỏa Thần điện, bên Hỏa Thần điện kia đã đoán được, rất có thể chính là hắn tiến hành trận tỷ thí thứ hai, bọn họ không nghĩ tới bên trong tòa Hàng Long thành này lại ngọa hổ tàng long như vậy, thế mà có người có thể lấy Cửu Tử Phi Thăng hoa ra.
"Lý trưởng lão, ngươi đã từng luyện chế qua Phi Thăng đan chưa?" Thẩm Tường âm thầm truyền âm cho Lý Bảo Tuấn, Cửu Tử Phi Thăng hoa rất hiếm, mà Phi Thăng đan rất ít xuất hiện, Thẩm Tường đột nhiên có chút lo lắng Lý Bảo Tuấn.
"Chưa từng luyện qua, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, ta có lòng tin có thể luyện tới tốt hơn so với đối phương!" Lý Bảo Tuấn tiếp nhận Cửu Tử Phi Thăng hoa, hơn nữa còn có một cái túi trữ vật, đó là dược liệu phụ trợ mà Thẩm Tường đưa cho hắn, những dược liệu phụ trợ này đều là thượng đẳng, từng trải qua Sáng Tạo thần dịch uẩn dưỡng.
Thần sắc lão giả của Hỏa Thần điện kia bình tĩnh, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ tự tin, thật giống như chính mình chắc chắn sẽ thắng vậy, hắn lấy ra một lò luyện đan ngọc bích, sau khi trông thấy lò luyện đan này của hắn, Tô Mị Dao hô nhỏ một tiếng: "Tiên Bích bảo lô!"
"Rất lợi hại phải không?" Thẩm Tường hỏi.
"Ừm, năm đó ta rất muốn đạt được lò luyện đan này, nhưng sư phụ tìm giúp ta thật lâu mà không tìm thấy được, vậy mà lại rơi vào trong tay của Hỏa Thần điện, khó trách! Đây là một cái Tiên khí cực phẩm." Tô Mị Dao nói.
"Như vậy ta nghĩ biện pháp đạt tới tay để tặng cho ngươi." Thẩm Tường cười nói.
"Không cần, ngươi chỉ cần giúp ta tìm lại lò luyện đan trước kia của ta là được rồi, lúc ấy sư phụ ta mặc dù không giúp ta tìm được Tiên Bích bảo lô này, nhưng sau này ta lại tự mình làm một cái rất không tệ, chỉ tiếc trước kia bị người đoạt đi." Tô Mị Dao thở dài nói.
Chính Thẩm Tường lúc gặp được đôi Tiên Ma thần nữ tuyệt sắc này ở đáy vực, hai người bọn họ bị người đoạt đến sạch sành sanh, toàn thân bị đào đến không còn một mảnh, phải gọi là thảm.
"Tiên Bích bảo lô, không nghĩ tới lúc còn sống có thể nhìn thấy chiếc lò luyện đan này, nghe nói năm đó là lò luyện đan của Bích Hà đan tiên." Lý Bảo Tuấn cũng là người biết hàng, tuy nhiên hắn từng nói lò luyện đan lợi hại nhất chính là Viêm Long bảo lô của Thẩm Tường, đó mới gọi là đồ tốt, chỉ có điều trình độ hiện tại của Thẩm Tường còn chưa thể hiện ra uy lực của Viêm Long bảo lô.
"Không sai, Bích Hà đan tiên thế nhưng là thủ tịch Đan Tiên của Hỏa Thần điện chúng ta, lò luyện đan này là nàng ta ban thưởng cho ta." Lão giả kia nói.
Mọi người nghe thấy thì trong lòng kinh hô lên, bọn họ chưa từng nghe nói qua về Bích Hà đan tiên, tuy nhiên lại biết một gia hỏa đan tiên, có thể luyện chế Tiên Đan, còn là thủ tịch Đan Tiên của Hỏa Thần điện ở Thiên giới, cái này là lợi hại cỡ nào a, hơn nữa một cái lò luyện đan có thể khiến cho Lý Bảo Tuấn kinh ngạc như thế, điều này làm cho đám người cảm thấy kính nể đối với thực lực của đám người Hỏa Thần điện.
"Bích Hà đan tiên tiện nhân kia quả nhiên là đi Hỏa Thần điện, coi như nàng vận khí tốt, bằng không năm đó chúng ta nhất định sẽ đào nàng ta tới sạch sành sanh." Tô Mị Dao nũng nịu nói.
Thẩm Tường bây giờ biết phương thức báo thù của những nữ nhân này, Tô Mị Dao và Bạch U U từng bị người ta làm như vậy, tuy nhiên kẻ thù của các nàng cũng đều là nữ tử, hắn không nghĩ tới nữ cường giả trên Thiên giới cũng nhiều như vậy.
"Gia hỏa đào của các ngươi là ai?" Thẩm Tường hỏi.
"Đừng hỏi." Tô Mị Dao vẫn luốn lánh vấn đề này đi.
Lão giả Hỏa Thần điện kia trông thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Tiên Bích bảo lô của hắn thì trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Để mà so sánh thì lò luyện đan của Lý Bảo Tuấn kém đối phương, từ điểm này đến xem, Hàng Long môn đã thua một nước, tuy nhiên so luyện đan không phải là đan lô, mà là so người, Luyện Đan sư thực sự lợi hại, coi như lò luyện đan rất kém cỏi thì cũng giống vậy có thể luyện ra trình độ cao nhất của chính mình.
Vương Quỳnh Cẩn cười lạnh nói: "Lý Bảo Tuấn, ngươi có lẽ là đồ đệ của Lý Thiên Tuấn a?"
"Không sai." Lý Bảo Tuấn nhàn nhạt đáp, trong lòng mọi người chấn kinh, tuy rằng có nghe đồn là như thế, nhưng vẫn luôn chưa xác định, không nghĩ tới Lý Bảo Tuấn này thật là đồ đệ của Đan Vương năm đó tung hoành Phàm giới.
Vương Quỳnh cẩn cười khẩy: "Ngươi cũng đã biết sự phụ ngươi ở trên Thiên giới, lúc tỷ thì đan dược với Bích Hà đan tiên đã bị thảm bại? Thuy sạch tất cả! Mà lúc này bị tỷ thí với ngươi lúc này thế nhưng là đồ đệ của Bích Hà đan tiên."
Vừa rồi mọi người còn đang sợ hãi thán phục Lý Bảo Tuấn là đồ đệ của Lý Thiên Tuấn, nhưng biết được Lý Thiên Tuấn đi Thiên giới thua thảm hại như vậy thì trong lòng lập tức thở dài.
Lý Bảo Tuấn cũng không nhận được ảnh hưởng lớn cỡ nào, chỉ là nhàn nhạt nói ra: "Cái này đối với sư phụ ta thế nhưng là chuyện tốt, hắn cần ma luyện như vậy, chỉ cần người không chết, còn có thể luyện đan, thua thì có làm sao? Thắng thua không phải chuyện rất bình thường sao? Chờ lát nữa hai bên chúng ta cũng phải chọn ra một cái thắng thua hay sao?"
Trong lúc nói chuyện, Lý Bảo Tuấn đã xử lý xong một đống lớn dược liệu, rồi mới nhắm mắt lại, đầu nhập dược liệu vào trong lò, vừa rồi Vương Quỳnh Cẩn cũng không tạo ra ánh hưởng gì đối với hắn, điều này làm cho Vương Quỳnh Cẩn âm thầm nghiến răng, mà Lý Bảo Tuấn loại tâm cảnh siêu cường này cũng làm cho mọi người âm thầm bội phục, đồng thời cũng âm thầm khinh bỉ lão thái bà kia của Hỏa Thần điện, biết rõ sắp phải tiến hành tỷ thí quan trọng lại còn muốn đã kích người ta.
Thẩm Tường đột nhiên cười nói: "Bích Hà đan tiên chính là nữ nhân đã từng thua trần truồng mà chạy a? Hắc hắc, nhớ rõ lúc trước nàng ta đánh cược với người ta, liên tục so đấu luyện đan, thua một lần liền cười một bộ y phục, cuối cùng nhất thua tới không còn mảnh y phục nào, còn phải chạy một vòng trên đường phố quanh một tòa thành thị lớn."
Nghe được lời nói này, mọi người bắt đầu miên man bất định, tuy nhiên lời kế tiếp của Thẩm Tường lại khiến mọi người giống như ăn phải một con ruồi vậy.
"Mọi người chớ suy nghĩ lung tung, Bích Hà đan tiên kia hiện tại đã già, còn là cái bộ dáng gì thì, ha ha ..." Thẩm Tường nhìn vào Vương Quỳnh Cẩn kia mà mỉm cười.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.