Một kích không trúng, đoản kiếm tràn ngập ma khí kia cũng rớt xuống mặt đất, ánh sáng màu đỏ như máu tà dị ở trên cũng biến mất, nhìn cùng đoản kiếm bình thường không khác gì nhau, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến Thẩm Tường bây giờ còn chưa tỉnh hồn, nếu như không phải Huyền Vũ Kim Cương giáp xuất hiện kịp thời thì hắn cảm thấy đoản kiếm này sau khi cắm vào trong cơ thể của hắn chắc chắn sẽ phóng xuất ra ma khí mãnh liệt, tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, phá hủy đan điền của hắn, hủy diệt thần hải của hắn.
"Nguy hiểm thật, một kích vừa rồi, coi như một tên Tiên Quân thì chỉ sợ cũng phải nuốt hận." Trong lòng Thẩm Tường vẫn còn sợ hãi mà nói, sau đó hắn nhặt đoản kiếm này lên, ngoại trừ có chút nặng, nhìn so với đoản kiếm bình thường không khác chút nào, chỉ là tạo hình nhìn có chút cổ xưa, chế tác có chút thô ráp.
"Thứ này chắc chắn là cường giả ma tu đã từng sử dụng, đây là Ma binh đã trải qua rất nhiều năm dùng chính ma khí tới rèn luyện mà thành, coi như Thần Tượng chùy cũng không có khả năng trong thời gian ngắn là chế tạo ra được, đến cùng là vị ma tu cường đại nào đây?" Bạch U U nói xong thì trầm tư, nhớ lại một số bí văn thời thái cổ mà nàng ta biết tới.
"Bảo rương này là lúc Đế Thiên bị phá vỡ mới lưu lại, có lẽ là của cường giả thời kỳ đó, hậu nhân chúng ta chắc chắn là sẽ không biết đoạn thời gian đó có bao nhiêu cường giả, khả năng Đoạn Sùng hoặc là Bạch Hổ sẽ biết." Tô Mị Dao nói.
"Bên trong Cửu Thiên Thập Vương có một tên Ma Đế nào hay không a? Nói không chừng đoản kiếm này chính là Ma Đế để lại." Long Tuyết Di nói ra lời suy đoán: "Ta cảm thấy chỉ có một loại ma tu cấp bậc đó mới có thể biến đoản kiếm bình thường này trở nên lợi hại như thế."
Thẩm Tường cầm đoản kiếm, rót chân khí vào, chỉ thấy đoản kiếm tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu một lần nữa, tuy nhiên lại hết sức yếu ớt, nhưng sau khi đoản kiếm xuất hiện ánh sáng màu đỏ kia lại làm cho Thẩm Tường cảm thấy đoản kiếm này rất lợi hại, hắn vạch một cái vào trên vách đá, chỉ thấy một đạo khí tức vô hình bay vụt ra ngoài, vậy mà lưu lại một vết cắt rất sâu ở trên vách đá.
"Thật lợi hại, khả năng thật là của một tên Ma Đế, không biết bên trong Cửu Đế Thập Vương phải chăng có sự tồn tại của Ma Đế không?" Bạch U U là ma tu, cho nên nàng rất hiếu kỳ đối với Ma Đế này, nàng ta cũng cảm thấy có lẽ sẽ có.
Thẩm Tường nói ra: "Đi hỏi Bạch Hổ một chút thì sẽ biết, dù sao ta đi tìm hắn có một số việc, đoản kiếm này là thứ tốt, sau này gặp phải ma tu thì dùng cái này tới hù dọa bọn họ."
Đối với cái bảo rương cuối cùng này, Thẩm Tường cảm thấy hết sức hài lòng, vì đạt được bản đồ và đoản kiếm này cùng với chuyện liên quan, hắn không thể không đi tìm Bạch Hổ.
Chỗ Bạch Hổ huyền cảnh ở ngay tại một chỗ biên giới của Thần Võ đại lục, tuy nhiên người bình thường không biết chỗ đó có một cái huyền cảnh, coi như biết thì cũng không có cách nào đi vào.
Thẩm Tường có Bạch Hổ thần binh, cho nên hắn có tới trở lại đây, chỉ cần cảm ứng được huyền cảnh này, phóng xuất ra lực lượng là có thể để Bạch Hổ huyền cảnh mở ra một cánh cửa.
Bạch Hổ huyền cảnh càng ngày càng mỹ lệ, như là thế ngoại đào nguyên vậy, Thẩm Tường vừa tiến vào thì xuất hiện ở bên trong một cánh đồng hoa, hắn đang đứng ở trên một gò núi nhỏ, tham lap hít vào lấy không khí mang theo mùi hương hoa thơm ngào ngạt, nhìn vào nơi xa một cánh đồng hoa lớn có nhiều màu sắc rực rỡ.
Đia qua cánh đồng hoa mỹ lệ này, hắn tiến vòa bên trong một mảnh rừng rậm, cây cối cao lớn thẳng tắp xếp hàng chỉnh tề, đủ loại tiếng chim hót để vùng rừng rậm này rất náo nhiệt, mang tới sinh cơ vô hạn.
Có người tiến vào, tộc trưởng Bạch Hổ Chiến tộc, Bạch Chiến chẳng mấy chốc đã tới, hắn cũng biết người tới là Thẩm Tường, cho nên cũng không quá khẩn trương.
"Thật là muốn ở nơi này của các ngươi một thời gian ngắn." Sau khi Thẩm Tường nhìn thấy Bạch Chiến thì cảm thán nói.
"Lúc nào cũng hoan nghênh!" Bạch Chiến đối đãi với Thẩm Tường như đối đãi với người cùng thế hệ vậy, bởi vì hắn biết Thẩm Tường đạt được Bạch Hổ thần binh, thành viên Bạch Hổ Chiến tộc đều rất rõ ràng, chỉ có đánh bại Bạch Hổ thì mới có thể có được.
Bạch Hổ đã thay đổi nơi ở, không còn ở trên cây đại thụ trước đó nữa, mà là ở bên trong một ngôi nhà nhỏ đơn giản, Thẩm Tường đi tới, hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Bạch Hổ mặc một bộ áo trắng, tuy rằng hắn có thực lực siêu cường, nhưng không khiến người ta cảm thấy một chút uy áp, trên mặt hắn nở ra nụ cười bình dị mà gần gũi, hắn lúc này đang ngồi ở bên cạnh một cái hồ nước, vậy mà đang câu cá.
"Đại Bạch Miêu thích ăn cá, chính là nhàm chán như thế." Long Tuyết Di hừ nhẹ nói.
Thẩm Tường đi tới bên cạnh Bạch Hổ, cũng ngồi ở bên cạnh hồ nước, hắn và Bạch Hổ đã rất quen thuộc, như là bằng hữu vậy, cho nên cũng không cần khách sáo gì nữa.
"Ngươi vậy mà không tới cứu ta, ngươi thế nhưng là đại trưởng lão của Hàng Long môn ta a!" Thẩm Tường trêu ghẹo nói.
Bạch Hổ cười ôi ôi một tiếng: "Ngươi đường đường là một tên chưởng môn, căn bản không cần tới ta người đại trưởng lão này xuất thủ, ngươi xem ngươi bây giờ không phải đi ra rồi sao? Hơn nữa như vậy cũng không tệ, nếu như ta đi cứu ngươi, các ngươi chỉ sợ cũng không có cơ hội tiêu diệt Hỏa Thần điện!"
Nếu như Bạch Hổ đi cứu Thẩm Tường, Hỏa Thần điện nói không chừng sẽ lập tức biến mất, ẩn nấp chặt chẽ, chờ phong thanh qua đi thì lại quay lại, tới lúc đó lại làm ra một số động tĩnh gì đó thì quả thực phiền phức.
Thẩm Tường nhớ lại chính mình thoát khốn, không thể không thở dài một tiếng: "Lúc ấy ta thiếu chút thì không ra được, muốn thoát khỏi cái phong ấn kia thật đúng là rất khó khăn a."
Bạch Hổ đổi tay nắm cần câu, cười cười nói: "Nhưng bây giờ không phải ngươi đã đi ra rồi sao!"
Thẩm Tường nằm xuống, nhìn vào bầu trời xanh thăm thẳm ở bên trong Bạch Hổ huyền cảnh này, nơi này bình yên để hắn đặc biệt hướng tới, nhưng hắn lại biết chính mình không thích hợp với loại cuộc sống yên tĩnh này.
"Ngươi có trả thù Hỏa Thần điện hay không?" Bạch Hổ nhìn Thẩm Tường một chút, hỏi.
"Đương nhiên là có, tiêu diệt một tên Tiên Vương của bọn chúng, để bọn chúng đau lòng nhất chỉ sợ là chuyện Băng Đế bị ta giết chết hoàn toàn kia, có điều bọn hắn không biết đó là ta làm, bọn họ bây giờ còn tưởng rằng ta bị phong ấn." Thẩm Tường đắc ý cười nói.
"Băng Đế? Gia hỏa này còn sống?" Bạch Hổ nhướng mày, kéo cần câu, rồi mới lại ném lưỡi câu văng ra ngoài, nghe được chuyện về Băng Đế, hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, hơn nữa còn bị Thẩm Tường xử lý hoàn toàn.
"Hỏa Thần điện muốn phục sinh Băng Đế, tuy nhiên đúng lúc bị ta biết được kế hoạch của bọn hắn, sau khi ta từ bên trong cái phong ấn chán ghét kia đi ra, chuyện đầu tiên chính là tiễn đưa tên Băng Đế kia lên đường."
Bạch Hổ hít một hơi, nói ra: "Băng Đế kia có quan hệ không tệ với Hỏa Đế, Hỏa Thần điện có lẽ là Hỏa Đế sáng lập, Hỏa Đế hiện tại nửa chết nửa sống, phục sinh Băng Đế quả thật có thể cho bọn hắn tăng thêm lực lượng rất mạnh, năm đó Tề Thí đại chiến với hai người bọn hắn, nhưng cũng không hề giết chết hẳn bọn hắn! Đến loại cấp bậc như bọn họ thì rất khó để hoàn toàn chết đi, không nghĩ tới lại bị tiểu tử ngươi xử lý xong rồi? Ngươi làm được như thế nào?"
"Ta nói ra, ngươi sẽ không khinh bỉ ta chứ?" Đây là bí mật rất lớn của Thẩm Tường, tuy nhiên hắn có thể thẳng thắn nói với Bạch Hổ, bởi vì cái này cũng có thể từ trong miệng Bạch Hổ đạt được càng nhiều bí ẩn năm đó hơn.
Bạch Hổ suy nghĩ một chút, biết Thẩm Tường có rất nhiều mánh khóe thất đức, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Thẩm Tường để Băng Đế hoàn toàn chết đi như thế nào, loại chuyện này coi như Thập Thiên đại đế Tề Thí cũng không làm được, bằng không Băng Đế và Hỏa Đế sẽ không sống tới thời đại này.
P/S: Ta thích nào... chương 2.