Thẩm Tường lập tức nói với Phan Vân Lan: "Bọn chúng tới, ngươi đi gặp bọn chúng đi, ta sẽ ẩn nấp ở sau ngươi, đại chiến xảy ra ở bên ngoài sẽ không ảnh hưởng tới gần Băng Phong cốc."
Phan Vân Lan gật đầu nói: "Ta sẽ truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ Băng Phong cốc, mở ra trận pháp phòng ngự mạnh nhất, hơn nữa không cho phép bất luận đệ tử nào đi ra ngoài, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi nữa!"
Đến bây giờ, Phan Vân Lan chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Thẩm Tường, tin tưởng hắn có thể giải quyết chuyện làm cho bà ta vẫn luôn nhức đầu này.
Sau khi Phan Vân Lan an bài tốt chuyện Băng Phong cốc thì bay ra khỏi Băng Phong cốc, Thẩm Tường che giấu, lặng lẽ đi theo đằng sau bà ta: "Phan trưởng lão, công pháp người tu luyện thần hồn có chỗ hại rất lớn với ngươi, thôn phệ lượng lớn thọ nguyên của ngươi, cho nên trước lúc ngươi nhìn thấy ta mới sẽ như vậy."
"Chuyện này ta biết, Thần Ma giáo từng cho ta một toa thuốc, chỉ cần ta dựa theo cái toa thuốc kia mà đi làm thì có thẻ kéo dài một chút thọ nguyên, chỉ có điều loại phương pháp đó tà ác quá mức, ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới ngươi vừa đến đả giải quyết nhiều chuyện khó khăn như vậy!" Phan Vân Lan bội phục Thẩm Tường từ trong đáy lòng.
"Chờ sau khi chuyện này qua đi, ta cho ngươi một loại công pháp, là tu luyện thần đạo, công pháp lúc đầu kia cũng không cần dùng nữa." Thẩm Tường nói.
Sau này Phan Vân Lan này chắc chắn sẽ phi thăng Thiên giới, đến lúc đó ở trên đó sẽ tiếp tục ở cùng một chỗ với mấy nàng Liễu Mộng Nhi, có thể mang tới trợ giúp rất lớn cho các nàng, cho nên hắn chắc chắn sẽ trợ giúp bà ta lớn nhất có thể, chứ đừng nói chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó gì.
Trên mặt tuyết trắng xóa, từng cơn gió lạnh thổi tối, tuyết trắng bay tán loạn, Phan Vân lan nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt tuyết, bước đi liên tục trên mặt tuyết, một mái tóc xanh tràn ngập sinh mệnh theo gió phất phới, trên người bà ta mặc một chiếc váy dài màu xanh toàn thân tỏa ra sinh cơ, để bà ta ở trong nơi ngập tràn băng tuyết này lộ ra vẻ xinh đẹp khác thường, một khuôn mặt đẹp lạnh lùng đều là vẻ nghiêm túc, bà ta nhìn chằm chằm vào hai đạo thân ảnh đang từ từ hạ xuống ở phía trước kia.
Hai người này là hai người mà Thần Ma giáo phía tới, một già một trẻ, lão già kia vẫn khỏe mạnh, trên người mặc một bộ áo bào trắng nhìn rất có dáng vẻ cao nhân, mà thiếu niên bên cạnh hắn kia thì là một thiếu niên rất đẹp trai, vẻ mặt tuy có hơi non nớt, nhưung đôi mắt hiện ra thần thái lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Bọn họ trông thấy Phan Vân Lan trở nên trẻ như vậy, lực lượng sinh mệnh tràn đầy như thế thì trong lòng đều rất là giật mình, bởi vì bọn hắn biết thọ nguyên của Phan Vân Lan còn không phải rất nhiều, sẽ không có dáng vẻ này.
"Phan Vân Lan, ngươi đến cũng xảy ra chuyện gì, chúng ta cảm nhận được Thần Ma lạc ấn trên người ngươi biến mất, ngươi xóa đi rồi?" Giọng nói của lão giả kia rất lạnh lùng, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận, ma khí trên thân tỏa ra bừng bừng, nhìn hắn lúc nào cũng có thể sẽ xuất thủ.
"Ngươi nữ nhân này, còn tưởng rằng trước đó ngươi sẽ không dựa theo toa thuốc kia đi làm! Không nghĩ tới dáng vẻ trẻ tuổi của ngươi lại có hương vị như thế, bên cạnh bản thiếu gia có không ít nữ nhân, nhưng bây giờ xem ra nhìn lại các nàng thì không khác một đống rác rưởi, trở về với chúng ta, lại đánh lạc ấn lên cho ngươi một lần nữa, thuận tiện hầu hạ bản thiếu gia một đoạn thời gian đi." Khắp khuôn mặt thiếu niên kia là nụ cười tà mị, đôi mắt tràn ngập tà dục hiện ra vẻ vô cùng nồng nhiệt, giống như có thể đốt Phan Vân Lan thành tro bụi vậy.
Phan Vân Lan sau khi ăn Vạn Thọ quả, khôi phục lại dung mạo lúc tuổi còn trẻ, lại có dáng vẻ thướt tha động lòng người, phong tình vạn chủng, rất nhiều nam nhân đều không có sức chống cự đối với loại nữ nhân này.
Phan Vân Lan quát lạnh nói: "Làm càn, giống như loại tiểu quỷ tà ma nhà ngươi, ngươi xuất hiện ở trước mắt ta cũng đã khiếu cho ta cảm thấy ô nhục đôi mắt của mình."
"Làm càn, ngươi dám nhục mạ con trai của Phó giáo chủ chúng ta, tiện nhân!" Lão giả kia đột nhiên xuất thủ, hung hăng đánh về phía mặt ngọc của Phan Vân Lan.
"Lão rùa đen, tay của ngươi chớ có làm bẩn khuôn mặt mỹ nhân." Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm đoản kiếm của Ma Đế kia, nhanh chứ chớp bay xẹt qua, tán phát ra ma khí cường thịnh, bao phủ ở trên không trung, để cho người ta run rẩy, mây giò vì đó mà biến sắc.
Cánh tay của lão giả kia từ khuỷu tay bị Thẩm Tường dùng đoản kiếm chặt đứt, máu tươi chảy ra xối xả, nhuộm đỏ tuyết trắng trên mặt đất.
"Tay bẩn thỉu của ngươi mơ tưởng lại đụng một chút vào nàng ta (trẻ hóa rồi nên đổi từ bà thành nàng), nàng ta đã bị các ngươi tra tấn đủ rồi!" Giọng nói của Thẩm Tường có chút lạnh lùng mà tràn ngập ý giận ngút trời, đoản kiếm trong tay phun ra nuốt vào ánh đỏ, ma khí gào thét, đột nhiên vạch một cái, chặt đứt nốt cánh tay còn lại của lão giả kia.
"Ngươi ... đây là Thiên Tuyệt ma binh..." Lão giả kia kinh hãi nói, hai tay của hắn bị chặt đứt, máu tươi chảy ra hắn vội vàng phong bế mạch máu, nhưng sau đó Thẩm Tường đánh ra một chưởng cuồng bạo, phảng phất đang thổi phồng cơ thể của hắn lên, để chỗ tay hắn bị đứt chảy ra nhiều máu hơn.
Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, ngay cả Phan Vân Lan cũng không nghĩ tới Thẩm Tường sẽ xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa thế công ác liệt, xuất thủ tàn nhẫn, trong mấy cái chớp mắt đã đã chặt đứt hai tay của lão giả kia.
"Đừng càn rỡ." Thực lực của thiếu niên kia cũng không yếu, thậm chí còn lợi hại hơn một chút so với lão giả kia, hắn quát lạnh một tiếng, vung nắm đấm tới, trên nắm đấm bốc lên ma khí màu đen dày đặc, hơn nữa còn mang theo một loại lực lượng kỳ lạ, giống như là sử dụng thần thông, mang theo công kích tinh thần rất mãnh liệt.
Trông thấy quyền kia đánh tới, Thẩm Tường lập tức vung quyền nghênh đón.
"Ngươi mới hẳn là đừng có càn rỡ!"
Nắm đấm của Thẩm Tường ngưng tụ lực lượng cường đại của nhục thân, sau khi phá vỡ đám khói đen kia, Trấn Ma thánh lực lập tức dâng trào ra ngoài, trực tiếp tịnh hóa ma khí kinh khủng mà thiếu niên này thả ra, cuối cùng chân khí của hắn chuyển hóa mà thành lực lượng hóa cốt, xuyên qua toàn bộ cánh tay của thiếu niên này, đánh tan toàn bộ đi xương cốt bên trong, còn như thiếu niên này thả ra lực lượng thần đạo, Thẩm Tường chẳng thèm ngó ngàng tới, loại lực lượng trình độ này căn bản không rung chuyển được hắn.
Một cánh tay của thiếu niên kia không còn xương cốt, lập tức rũ xuống, trên khuôn mặt đẹp trai kia tràn đầy vẻ kinh nộ: "Lực lượng Hóa Cốt ma chưởng, ngươi vậy mà biết được Hóa Cốt ma chưởng..."
Người biết được Hóa Cốt ma chưởng không nhiều, nhưng người biết lại không ít, mỗi lần Thẩm Tường thi triển ra ngoài, cuối cùng sẽ nghe được lời nói tương tự.
"Lão gia hỏa, đừng nghĩ động đến hắn!"
Phan Vân Lan trông thấy lão giả bị cắt đi hai tay kia muốn sử dụng thần thông đánh lén Thẩm Tường thì lập tức gấm lên đâm ra một kiếm, đâm vào trong đan điền của lão giả kia, bàn tay ngọc vung lên, chưởng ánh bốn phái lật qua lật lại, đập vào trên người lão giả kia, mỗi một chưởng đều ngưng tụ hàn lực mãnh liệt đánh vào trong thân thể lão giả kia.
"Phan trưởng lão đừng giết hắn, giữ mạng chó của hắn lại, ta còn cần dùng." Thẩm Tường vội vàng căn dặn một tiếng, đồng thời lách mình tránh đi trường thương mà thiếu niên kia đột nhiên đâm tới.
"Ngươi đến cùng là ai? Biết được Hóa Cốt ma chưởng loại thần công của ma đạo này, đến Thần Ma giáo ta chắc chắn sẽ coi ngươi là khách quý..."
"Tạo điều kiện cho cha ngươi đi thôi, lão tử không có thèm!" Thẩm Tường giẫm mạnh một cái, xuyên qua không gian, đi tới bên cạnh người thiếu niên kia, nắm chặt đoản kiếm, ngưng tụ lực lượng, đâm một cái vào chinh phần eo của hắn.
"A..." Thiếu niên kia đột nhiên bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, rất dọa người.
Sau khi Thẩm Tường sử dụng đoản kiếm đâm xuyên thắt lưng của thiếu niên kia, một tay nắm đám vào bên trong phá đi đan điền chứa đầy lực lượng ma đạo kia.
"Ta sẽ không giết chết các ngươi, ta giữ các ngươi lại để từ từ chơi!" Thẩm Tường lấy Phương đỉnh ra, nhốt hai tên gia hỏa này vào, trấn áp ở bên trong.
Phan Vân Lan thở phào nhẹ nhõm, rất cảm kích nhìn vào Thẩm Tường, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường lại bởi vì nàng ta bị người khi dễ mà tức giận như vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 3