Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1316 - Chương 1316 - Đừng Có Khinh Thường Ta

Chương 1316 - Đừng có khinh thường ta
Chương 1316 - Đừng có khinh thường ta

"Cam chịu số phận đi!" Thẩm Tường cười lạnh, đại đao vung lên, đao ảnh tầng tầng lớp lớp, xoát một cái bổ ra đầy vết đao sâu hoắm ở trên người Tiên Vương đã bị độc thấm sâu vào cốt tủy này.

Nhục thân Tiên Vương của Trấn Ma thần điện này vẫn là rất mạnh, nếu như đổi lại là những người khác thì chỉ sợ sớm đã biến thành từng khối.

"Ngươi..."

Thẩm Tường cảm ứng được mấy cỗ khí tức đang nhanh chóng lao tới thì vội vàng ngưng tụ sức mạnh, phóng thích một luồng Thất Thải thiên hỏa, đánh vào trong thân thể của tên Tiên Vương này, đốt cháy đi tới hồn phách thân thể đều diệt đi.

"Đi mau!" Tổn thương của Bạch Tử Thiến còn chưa tính là rất nghiêm trọng, nàng ta kéo theo Thẩm Tường chạy trốn một lần nữa, coi như Thẩm Tường không xuất hiện ở đây, nàng ta cũng có thể chạy thoát.

Ngay tại lúc bọn hắn vừa mới rời đi, bốn tên lão giả đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đống Thất Thải Thiên hỏa còn chưa bị dập tắt, nhìn vào đống hỏa diễm còn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu bắn ra xung quanh, sắc mặt những Tiên Vương Trấn Ma thần điện này đều vô cùng ngưng trọng.

"Trải qua thời gian rất lâu rồi chưa từng được thấy hỏa diễm này, người có thể phóng thích hỏa diễm này tuyệt đối không phải yêu ma, không nghĩ tới bên cạnh ma nữ kia còn có một gia hỏa lợi hại như thế, lại chết một Tiên Vương, xem ra đã tới lúc bẩm báo về thần điện." Một lão giả nghiêm túc nói.

"Rốt cuộc là người nào? Gia hỏa có thể phóng xuất ra Thất Thải Thiên hỏa chỉ có được mấy người! Có cần phải để Đại điện chủ đi tìm mấy gia hỏa kia hỏi một chút không, bây giờ đã chết mất hai Tiên Vương rồi."

Tiên Vương chết đi đối với một cái thế lực lớn siêu cấp mà nói là chuyện rất nghiêm trọng, Thiên giới rộng lớn như vậy, nhân số đông đảo như thế, nhưng Tiên Vương vẫn là rất ít, hiện tại Trấn Ma thần điện ở lúc đuổi giết Bạch Tử Thiến đã chết đi hai tên, đây chính là một chuyện rất lớn.

Mà bây giờ bọn họ đã mất đi tung tích của Bạch Tử Thiến, để bọn hắn cảm thấy bất an là, bên cạnh Bạch Tử Thiến còn có một cường giả biết sử dụng Thất Thải Thiên hỏa.

Bạch Tử Thiến mang theo Thẩm Tường một hơi chạy như bay tới chỗ rất xa, tuy nhiên vẫn chưa ra khỏi tòa Tiên cung này, nhưng như vậy thì mấy tên Tiên Vương của Trấn Ma thần điện cũng rất khó để có thể tìm được bọn họ.

"Nghiêm trọng không?" Thẩm Tường quan tâm mà hỏi.

"Không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ tốt!" Bạch Tử Thiến vừa rồi cũng nhìn thấy Thẩm Tường phóng xuất ra Thất Thải Thiên hỏa, vậy cũng để nàng ta giật mình một cái, bởi vì người sử dụng được hỏa diễm này ở Thiên giới như là lông phượng lân sừng vậy rất là ít, Thẩm Tường chỉ vừa mới phi thăng đã có thể dùng, nàng ta không nghĩ tới Bạch U U và Tô Mị Dao có thể bồi dưỡng ra Thẩm Tường cường đại tới như vậy.

Đêm khuya, Thẩm Tường và Bạch Tử Thiến ở trong rừng cây, lúc này khí sắc của Bạch Tử Thiến cũng đã tốt lên rất nhiều, có thể giết chết một tên Tiên Vương của Trấn Ma thần điện, trong nội tâm nàng cũng rất vui vẻ.

Nếu như không phải Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện thọc cho Tiên Vương kia một đao, rót vào lượng lớn Ma Hủ Tử Khí thì chỉ sợ cũng không có đắc thủ dễ dàng như vậy.

"Tranh đấu vương vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, ta phải rời đi nhanh một chút, nếu như Trấn Ma thần điện truyền chuyện này ra ngoài thì chỉ sợ bảy tên Vương tử đều sẽ tìm kiếm ta." Bạch Tử Thiến nói.

"Ừm, Tử Thiến tỷ bảo trọng, sau này ta muốn tìm ngươi, ta sẽ làm ra một chút chuyện lớn, ngươi ở cửa vào Tiên cung nơi xảy ra chuyện lớn đó để lại ám hiệu dùng để liên hệ." Thẩm Tường nói.

"Ngươi cũng phải cẩn thận, chăm sóc U U cho tốt!" Bạch Tử Thiến dịu dàng mà nhìn vào Thẩm Tường, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Bảo trọng!"

Bạch Tử Thiến đi, Thẩm Tường trong đêm trở về khu vực duy nhất có người của tòa Tiên cung này, Hoàng Cẩm Thiên muốn tiêu diệt Hoàng Long, hắn muốn biết là đã thành không hay chưa.

Ngày hôm sau, Thẩm Tường cuối cùng cũng trở về, mà ở trên đường đi về, cứ cách một đoạn khoảng cách liền có dán chân dung của Bạch Tử Thiến, còn là có màu sắc, in ra khuôn mặt yêu diễm tà mị kia của nàng ta ra tới, nhìn vào bức họa này, cũng có chút để cho người ta mê muội đối với ma nữ này.

Ma Thiên, con gái Ma Đế của Bạch Thị nhất tộc ngày xưa, Bạch Tử Thiến, được gọi là Ma Hạt công chúa, am hiểu sử dụng độc, bây giờ đã sử dụng Ma Hủ Tử Khí một trong những kỳ độc thời thái cổ giết chết ba tên Tiên Vương...

Thẩm Tường kéo xuống một tờ treo giải thưởng, để vào bên trong U Dao giới chỉ, hắn kinh ngạc hỏi: "U U tỷ, cha ngươi lại là một vị Ma Đế a!"

"Người khác phong cho hắn, chính hắn chưa bao giờ thừa nhận, ngươi không nhìn thấy Ma Đế ngày trước sao?" Giọng nói của Bạch U U mang theo cảm giác lãnh đạm, hiển nhiên nàng ta đối với người cha Ma Đế này không có tình cảm gì.

"Mị Dao tỷ từng nói, hắn ở trong một lần Tam Giới đại chiến mà chết đi." Thẩm Tường lúc này mới nhớ tới, Bạch U U và Tô Mị Dao có lẽ là trải qua một lần Tam Giới đại chiến, mà đó là ở mười vạn năm trước.

"Nhưng cũng có tin đồn là hắn còn sống sót, từ sau khi hắn chết đi, Bạch Thị nhất tộc ở Ma Thiên đã xuống dốc, tỷ tỷ bị Trấn Ma bia đè ở Thập Vạn Ma sơn mười vạn năm, mà ta..." Bạch U U nhẹ nhàng thở dài.

Thẩm Tường nhìn thấy được ám hiệu mà Hoàng Cẩm Thiên lưu lại, có điều hắn không hỏi thăm tới tin tức về chủ cung về Hoàng Long bị chém giết.

"Chẳng lẽ sư phụ ta hành động thất bại rồi? Hắc hắc, ta đi khinh bỉ hắn một phen, cơ hội tốt như thế mà còn bị tuột mất, còn có mặt mũi tới tìm ta." Thẩm Tường mừng thầm trong lòng, dựa theo ám hiệu đi tới một quán rượu.

Hoàng Cẩm Thiên giả trang thành một lão hán to con, đứng ở tại cửa.

"Quán rượu này có hậu viện, phải thuê một cái." Hoàng Cẩm Thiên truyền âm cho Thẩm Tường.

Thẩm Tường còn tưởng rằng Hoàng Cẩm Thiên ở lại nơi này, không nghĩ tới lại ở chỗ này chờ hắn tới thanh toán.

"Hai cái phòng nhỏ là được rồi, quán rượu này xa hoa như vậy, rất đắt." Thẩm Tường tuy rằng còn có không ít tiên tinh, nhưng hắn sẽ không dùng linh tinh.

"Đừng nói nhảm, có thuê không?" Hoàng Cẩm Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thẩm Tường bất đắc dĩ, thuê lại một ngôi nhà có sân, ngay ở trong sơn trang rộng lớn ở ngay sau quán rượu này, một ngày phải trả hơn ngàn tiên tinh.

"Sư phụ, ngươi không đắc thủ sao? Không đắc thủ ngươi tới nơi này làm cái gì?" Thẩm Tường vốn cho là Hoàng Cẩm Thiên xuất thủ thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng lại để hắn thất vọng.

"Tiểu tử thúi, ngươi làm sao biết ta không đắc thủ? Vậy mà xem thường sư phụ ngươi!" Hoàng Cẩm Thiên hung hăng gõ vào đầu hắn một cái.

"Ta nghe ngóng, chủ cung cũng không truyền ra tin tức gì, hai đầu tiểu Hoàng Long tự mình rời khỏi bên cạnh Long Vương, đây chính là cơ hội tốt a, vậy mà bị ngươi bỏ qua." Thẩm Tường giã đầu, bụng đầy oán khí mà nói.

"Tên nhóc khốn nạn, không đánh ngươi một chầu là không được, để ngươi xem thường ta như thế, ta vất vất vả vả bắt sống hai đầu tiểu Hoàng Long kia vậy mà đổi lấy bị ngươi khinh bỉ?" Hoàng Cẩm Thiên đã vén tay áo lên.

"Bắt sống rồi?" Thẩm Tường kinh hô, mà nắm đấm của Hoàng Cẩm Thiên đã rơi vào trên người hắn, trong nháy mắt, Thẩm Tường đã bị đôi nắm đấm kia nện như điên mấy trăm chưởng, toàn thân đau nhức kịch liệt không thôi.

"Ai nha, sư phụ là ta sai rồi!"

Thẩm Tường ôm đầu kêu rên nói, hắn cũng muốn nói cho Hoàng Cẩm Thiên chiến tích của hắn, hắn xử lý một tên Tiên Vương của Trấn Ma thần điện, tuy nhiên vậy không có gì đáng để khoe khoang, ngay cả lông cũng không mò được một cây, giá trị kém xa tít tắp hai đầu Hoàng Long còn sống sờ sờ này.

Long Tuyết Di các nàng ba nữ tử càng kinh ngạc hơn, Long Tuyết Di cho rằng Hoàng Cẩm Thiên có thể lấy được một khối thịt Long nhỏ là tốt rồi, nhưng lại bị hắn bắt sống trở về.

"Hắc hắc, bắt là tốt, tuy rằng tiểu tử ngươi làm ra không ít chuyện lớn để cho ta cũng bội phục, nhưng ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, ta nói như thế nào thì cũng là sư phụ, nếu như ta nghiêm túc đi chơi, làm ra chuyện chắc chắn sẽ không kém hơn so với ngươi!" Hoàng Cẩm Thiên thu hồi nắm đấm, đắc ý mà cười, rồi mới tỏ ra thầm trầm nói ra: "Lúc ta bắt hai đầu tiểu Hoàng Long này, còn sử dụng Hoàng Vũ thần khí mà chỉ Hoàng Điểu tộc mới có, một trận chiến này coi như bọn họ không muốn đánh cũng phải đánh."

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment