Khẩu vị của Long Tuyết Di và Mục Thiến Hương đều rất lớn, lập tức ăn hết mấy trăm cân thịt thú vật, may mắn Thẩm Tường ẩn tàng thật tốt, không bị Mục Thiến Hương phát hiện hắn vụng trộm lấy đi ra một số thịt thú vật cho Long Tuyết Di ăn.
"Ăn no rồi thì nên đi thư viện nhìn một chút, ở nơi đó có không ít cổ thư, nhưng là ghi chép việc liên qua tới hẻm núi Luân Hồi hình như cũng không nhiều, có lẽ là chẳng mấy chốc có thể xem hết." Mục Thiến Hương liếm môi, uống một ngụm rượu trái cây trong veo.
Thẩm Tường bây giờ cũng không vội mà đi tới hẻm núi Luân Hồi kia, ở trước khi không hiểu rõ, hắn đi chính là tìm chết.
Thư viện của Mục gia này chính là một ngôi nhà nhỏ, bên trong có sáu bảy gian phòng lớn, ở trên giá sách bên trong đều bày đầy văn kiện.
Mục Thiến Hương vừa tới nơi này đã hỏi thăm một lão giả, lão giả kia giống như đã biết sẽ có người tới đọc cổ thư có quan hệ với hẻm núi Luân Hồi, hắn lập tức mang theo Thẩm Tường và Mục Thiến Hương đi vào trong một gian thư phòng, lấy ra một bản văn kiện được chế thành từ da thú thật mỏng.
Da thú tuy rằng đã ngả vàng, nhìn qua rất cổ xưa nhưng chữ viết ở trên đều rất rõ ràng, chẳng qua là một số chữ cổ, tuy nhiên may mắn Thẩm Tường có thể đọc hiểu được những chữ cổ này, trước đó hắn ở trong Thập Thiên thánh sơn, dung hợp những ký tự trên bia đá kia, để cho hắn học được những chữ cổ này.
"Ngươi vậy mà đọc hiểu, trong này có không ít chữ cổ ngay cả ta cũng không biết." Lão giả phục trách trông giữ thư viện nói.
"Ừm!" Thẩm Tường gật nhẹ đầu, rồi mới nhanh chóng lật xem bản cổ thư này, tìm kiếm thứ có tác dụng.
Bản cổ thư này không phải quá dày, chỉ có mấy chục trang mà thôi, Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã lật ra đọc hết, nội dung ghi chép ở bên trong không có nhiều điều hữu ích được ghi lại trong đó, đại đa số đều là ghi chép trong nhiều năm qua có những ai đi qua cái hẻm núi Luân Hồi kia cuối cùng đều chưa có ai trở về, rồi mới chính là về sau một số người tiến vào hẻm núi Luân hồi còn sống trở về thì kể lại một số chuyện.
Nhưng là, những người được gọi là tiến vào hẻm núi Luân Hồi còn có thể sống trở về này đều không tiến sâu vào trong, bọn họ ngay cả cái sơn cốc ghi lại Thú Sát thuật cũng không đi tới, chỉ là ở bên ngoài cái sơn cốc kia thì đã bị một cỗ lực lượng ngăn cản lại.
Mà những người này kể lại đều có điểm chung là, sau khi tới cửa cốc bị một cỗ lực lượng thần bí ngăn cản lại, bọn họ lập tức lui ra ngoài, nhưng sau khi bọn họ sắp rời khỏi cái hẻm núi này thì lại bị một cỗ lực lượng hút trở về, sau đó thì rơi vào công kích của các lực lượng cuồng bạo khác nhau, trong một cái nháy mắt thân thể họ dính đầy thương tích, bọn họ là dùng lên toàn bộ lực lượng mới thoát ra khỏi.
Phần lớn đều không có cách nào trốn đi, có lẽ đều chết ở bên trong, đây cũng là nguyên nhân những người đi vào còn chưa có trở về được ghi chép ở trước đó.
"Còn gì nữa không?" Thẩm Tường hỏi.
"Hết rồi, chỉ có quyển này thôi, hẻm núi Luân Hồi kia đã tồn tại ở đây trong rất nhiều năm, nhiều năm qua người đi vào đều được ghi chép ở trên đó, ở trên đó người không thể trở về chiếm đại đa số, đều là một số cường giả." Lão giả kia nói.
Thẩm Tường rất thất vọng, bất đắc dĩ mà hít sâu một cái.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nói thật, đừng nói là ngươi, coi như tộc trưởng chúng ta đi vào chỗ đó cũng là tự tìm cái chết." Lõa giả kia lắc đầu nói.
"Chỗ đó thế nhưng là con đường duy nhất rời khỏi nơi này." Mục Thiến Hương thấp giọng nói, nàng ta làm sao có thể không biết muốn an toàn tiến vào hẻm núi Luân Hồi rồi từ hẻm núi này rời khỏi nơi này là chuyện không thể nào.
"Ta còn biết rằng có một sơn cốc ở giữa hẻm núi Luân Hồi, tiến vào bên trong sơn cốc đó thì có thể trông thấy Thú Sát thuật, nhưng là chúng ta đều không thể đi tới." Lão giả kia nói ra: "Tiểu hỏa tử, ở chỗ này cả một đời đi!"
"Nhất định sẽ có biện pháp, chẳng qua là các ngươi quá ngốc, còn chưa nghĩ ra mà thôi, có đôi khi không phải dựa vào sức mạnh thì có thể giải quyết được vấn đề, mà là cần nhờ vào đầu óc." Mục Thiến Hương trông thấy vẻ mặt thất vọng của Thẩm Tường thì lập tức nói với lão giả kia rồi kéo lấy Thẩm Tường đi ra khỏi thư viện.
"Thẩm đại ca, thời gian còn nhiều, rất nhiều." Mục Thiến Hương an ủi: "Lúc tiên tinh ngươi không còn đủ thì nói với ta, ta sẽ cố gắng giúp ngươi, để ngươi ở lại nơi này lâu một chút, tăng thực lực lên đồng thời nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này."
Thẩm Tường nở ra nụ cười: "Chuyện mà người khác càng làm không được, ta càng muốn khiêu chiến một chút, loại tình huống này ta thường hay gặp tới."
Mục Thiến Hương còn không biết Thẩm Tường bây giờ là gia hỏa như thế nào, nếu có một ngày nàng ta có thể rời khỏi nơi này đi tới Thiên giới mà nói, nàng ta sẽ hiểu câu nói này của Thẩm Tường, Thẩm Tường quả thực làm qua rất nhiều chuyện mà người khác cho rằng không làm được.
Trông thấy Thẩm Tường nở ra nụ cười tươi, Mục Thiến Hương cũng rất vui vẻ: "Ta dẫn ngươi đi chơi, trước tiên làm quen nơi này một chút."
Có mỹ nhân cùng ăn cùng chơi cùng ngủ ... để Thẩm Tường cảm thấy rất hài lòng, tuy nhiên hắn sẽ không ở bên trong hưởng thụ mà quên đi ý nghĩ mãnh liệt rời khỏi nơi này, hắn ngược lại càng hy vọng mang nha đầu có ước mơ được nhìn thấy vẻ đặc sắc của thế giới bên ngoài này đi ra ngoài, hắn cảm thấy thế giới lớn đặc sắc kia nếu như không có nha đầu này thì có thể sẽ mất đi rất nhiều màu sắc.
Thẩm Tường đưa cho tộc trưởng Mục gia một trái Vạn Thọ quả, chuyện này dẫn phát ra rung động ở bên trong Cửu tộc, Sở Giang kia lúc này rất hối hận, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường lại là một tên nhà giàu, bằng không trước đó hắn chắc chắn sẽ nâng giá cao lên một chút.
Hiện tại ai cũng biết Thẩm Tường ở Mục gia, hơn nữa còn do nha đầu nổi danh kia của Mục gia làm bạn, tuy nhiên người của gia tộc khác đều cho rằng, trái Vạn Thọ quả này của Thẩm Tường tương đương với sính lễ.
Gả đi một nữ tử có thể có được một trái Vạn Thọ quả, cuộc mua bán này ở trong mắt rất nhiều người đều rất có lời, hơn nữa bọn họ chưa từng nghĩ tới nữ nhân sẽ có giá trị cao tới như vậy, tuy rằng Mục Thiến Hương là một Tiên Quân trẻ tuổi, nhưng dựa theo quan niệm của bọn họ tới xem thì địa vị vẫn tương đối thấp.
Mục Thiến Hương mang theo Thẩm Tường ra ngoài đi dạo nửa ngày, sau khi nghe được một số lời đồn đại, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Ở bên trong thành trấn, Thẩm Tường phát hiện nơi này cũng không có cửa hàng đan dược, dược liệu vốn lại ít tới đáng thương, chứ đừng nói tới đan dược, Mục Thiến Hương rất hào phóng, thấy cái gì có thể ăn thì mua một đống lớn, để cho Thẩm Tường ăn đủ, đương nhiên, đại đa số đều là nàng ta và Long Tuyết Di ăn hết.
Lúc trời sắp tối, Mục Thiến Hương và Thẩm Tường đi về tới bên trong khu rừng trúc yên tĩnh kia, ngồi ở bên cạnh lò nướng thịt ở bên ngoài căn nhà, chuẩn bị ăn thịt thú vật.
"Ta chỉ trị gái một trái Vạn Thọ quả thôi a... hừ, người ta thế nhưng là tu luyện rất vất vả, mới giá trị một chút như vậy!" Mục Thiến Hương tự giễu nói.
"Hắc hắc, nếu như ngươi không muốn gả, một ngàn trái Vạn Thọ quả cũng không có cách nào bắt ngươi a, nha đầu!" Thẩm Tường cười hắc hắc: "Nếu như ta muốn cưới ngươi, sính lễ chắc chắn không chỉ một trái Vạn Thọ quả như vậy, đó thật là rất có lỗi với ngươi!"
"Vậy sẽ có bao nhiêu?" Mục Thiến Hương cảm thấy vô cùng hứng thú mà hỏi thăm.
Thẩm Tường sờ lên cằm, nhíu lông mày lại suy nghĩ một phen, rồi mới nghiêm túc nói ra: "Nói thế nào cũng phải hai trái Vạn Thọ quả đi!"
"Thích ăn đòn!" Mục Thiến Hương vốn trong lòng tràn đầy mong đợi có thể có một câu trả lời tốt, không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà đang nói đùa.
Thẩm Tường bắt lấy ngọc quyền của nàng ta đang đánh tới, cười hì hì nói: "Nếu như ta muốn cưới ngươi, một trái Vạn Thọ quả ta cũng không muốn cho, bởi vì tới lúc đó ta đã mang ngươi đi ra ngoài."
"Cói như mang ta ra ngoài thì ta cũng không gả cho ngươi." Mục Thiến Hương làm nũng mà nói.
Bầu trời chạng vạng mờ tối, đột nhiên có một ánh sáng bảy màu bay xẹt qua, một quả cầu ánh sáng bảy màu rất lớn từ trên không trung đại trạch của Mục gia bay xẹt qua, còn tảo ra khí tức nóng rực bừng bừng, tất cả mọi người ở trên mặt đất vào lúc này cảm nhận được một cỗ nóng bức đánh tới.
"Đây là thứ gì?" Thẩm Tường ngẩng đầu nhìn vào quả cầu tỏa ra ánh sáng bảy màu đang chậm rãi bay xẹt qua trên không trung kia: "Ở chỗ các ngươi thường xuyên xuất hiện cái này sao?"
Mục Thiến Hương sau khi trông thấy quả cầu tỏa ra ánh sáng bảy màu này thì vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Thứ này là rắc rối lớn, thứ này là tai tinh (ngôi sao tai họa) trong truyền thuyết!"
P/S: Ta thích nào ... chương 1.