"Nàng ta là một Tiên Quân." Thẩm Tường nói.
Phốc !!!
"Cái gì? Tiên Quân, mới mười tám..." Vũ Khai Minh mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nói chưa hết câu, Vũ Khai Minh cảm thấy có gì không ổn, nhìn về phía Thẩm Tường thì..."Ây da tiểu sư thúc thật bất ngờ a... ta là thật kinh ngạc mà không kiềm chế nổi a!" Vừa dãi bày vừa lấy một cái khăn lau đưa cho Thẩm Tường.
Thẩm Tường trợn mắt lên nhận lấy, vừa lau mặt vừa nói: "Lần sau mà không biết kiềm chế như thế ta sẽ đi nói chuyện với đại sư huynh của ta."
"Ây da tiểu sư thúc, biết biết rồi a..." Vũ Khai Minh vuốt mồ hôi chán mà nói rồi nhìn về phía Mục Thiến Hương.
"Vận khí mà thôi!" Mục Thiến Hương vừa cười khúc khích vừa nói.
Đồ ăn đã tới, hiện tại Vũ Khai Minh cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Tường sẽ nghèo tới như vậy, bởi vì muội muội của hắn thật sự là quá tham ăn, hắn cũng hiểu tại sao Mục Thiến Hương còn trẻ tuổi như vậy mà đã lợi hại như thế, bởi vì ăn tới cũng rất lợi hại, người không có năng lực tiêu hóa nhất định thì chắc chắn sẽ không ăn được nhiều sơn trân hải vị như vậy, đây đều là năng lượng rất tinh khiết.
Đương nhiên, Thẩm Tường cũng ăn không ít, còn giấy đi một chút cho Long Tuyết Di ăn, người thế nhưng là Long Tuyết Di tìm tới, đương nhiên cũng phải gọi một phần lớn cho nàng.
"Tạ ơn khoản đãi!" Sau khi Mục Thiến Hương ăn xong, rất có lễ phép mà cảm ơn Vũ Khai Minh.
"Không nên khách khí, no chưa? Chưa no còn có thể gọi thêm!" Vũ Khai Minh cười cười mà nói, biết là Mục Thiến Hương muốn thông qua loại phương pháp này mới có thể tu luyện, hắn cũng trở nên rất hào phóng.
"Đã rất no, cảm ơn!" Mục Thiến Hương cười nói.
Thẩm Tường dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Tiểu trọc đầu, Tiên Tiên các nàng có tới hay không?"
"Tới, nàng ta đi theo sư phụ của nàng tới, Mộng Nhi là theo chân cha mẹ của nàng tới, cha mẹ của nàng thế nhưng là luyện khí tông sư, Thần Kiếm tiên cung cũng mời bọn họ tới, cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất, hiện tại đang ở bên trong quán rượu của Thần Kiếm tiên cung." Vũ Khai Minh nói.
Biết được Tiết Tiên Tiên cũng đang ở nơi này, Mục Thiến Hương âm thầm vui vẻ trong lòng, nàng ta vẫn luôn muốn gặp vị tẩu tử này.
Thẩm Tường nói: "Nếu ta muốn bán đi một số tiên kiếm, tìm cha mẹ của Mộng Nhi có được không? Bọn họ có đường luồn đi không?"
"Đương nhiên có đường, bọn họ rất am hiểu phương diện này." Vũ Khai Minh nói, trong tay Thẩm Tường có rất nhiều hàng lậu, hắn tự nhiên hiểu rõ đó là có được như thế nào, nếu như không tìm một số thế lực lớn thì quả thực rất khó biến thành tiên tinh.
"Như vậy đi, tiểu sư thúc đi tìm sư huynh, sư phụ ta cũng ở đó, chuyện này tiểu sư thúc nói với sư phụ ta đi, hắn rất thân với cha mẹ Mộng Nhi." Vũ Khai Minh nói.
"Đám Tiểu Đao có tới hay không?" Thẩm Tường hỏi, hắn cũng muốn gặp đám lão bằng hữu này.
"Không, bọn họ được Đoạn Sùng mang đi, còn như làm cái gì đi chỗ nào thì chúng ta cũng không biết, sẽ không có chuyện gì, Đoạn Sùng thế nhưng là trưởng lão của Hàng Long môn sư thúc, sư thúc có lẽ không cần phải lo lắng." Vũ Khai Minh nói.
Thẩm Tường gật nhẹ đầu, Đoạn Sùng trước đó cũng đã nói sẽ đi tìm kiếm Đoạn Tam Thường, không nghĩ tới hắn lập tức nhận cả đám tiểu quỷ kia đi, Thẩm Tường chỉ lo lắng Đoạn Sùng sẽ biến bọn họ đều trở thành tiểu trộm mộ.
"Ta bây giờ lên đường, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta hay không?" Thẩm Tường hỏi.
"Không cần, buổi sáng ta vừa mới từ chỗ bọn họ đi ra, ta ở chỗ này còn có chuyện phải làm, đây là chuyện mà lão tổ tông của ta giao cho." Vũ Khai Minh lắc đầu nói.
Lão tổ tông trong miệng của Vũ Khai Minh, có lẽ là Nhân Vương Vũ Thương Hoành, đây cũng là một cường giả rất thần bí, ở trong mắt Thẩm Tường là rất không đơn giản.
"Lão tổ tông của ngươi cũng ở nơi đây sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Hắn không tới, hắn có chuyện khác." Vũ Khai Minh trả lời.
Sau khi ăn uống no đủ, Thẩm Tường dựa theo địa chỉ mà Vũ Khai Minh cho, đi tới một khách sạn thuộc kiểu trang viên cỡ lớn, Cổ Đông Thần đang ở bên trong một tòa trạch viện cỡ trung.
"Số hai mươi chín, có lẽ là tòa này!" Thẩm Tường mang theo Mục Thiến Hương đi tới cổng của một tòa nhà.
"Lão ca, không nên gọi cho ta nhiều thức ăn như vậy, ta ăn không có ý tứ cho lắm!" Mục Thiến Hương thấp giọng nói, bởi vì nàng ta biết tiếp theo sẽ có rất nhiều người, tuy rằng nàng ta ăn rất nhiều, nhưng vậy cũng là lúc đi cùng với Thẩm Tường mới dám làm ẩu như vậy, ở trước mặt rất nhiều người, nàng ta vẫn là rất chú trọng tới hình tượng của mình.
Thẩm Tường cười cười, không nói lời gì, rồi mới dùng lực gõ cửa.
Người đi ra mở cửa là một thiếu nữ thanh lệ, nàng ta trông thấy một khuôn mặt xa lạ đứng ở cổng thì lễ phép mà hỏi thăm: "Xin hỏi ngài tìm ai?"
"Cổ Đông Thần có phải ở nơi này hay không?" Thẩm Tường hỏi.
"Đúng ... ngươi là ai?" Thiếu nữ kia hỏi, rồi mới nhìn vào Mục Thiến Hương đang đeo mạng che mặt một chút.
"Ta là bằng hữu của hắn, Vương Uy Toàn cũng ở cùng hắn ở nơi này phải không?" Thẩm Tường lại hỏi
Thiếu nữ kia gật nhẹ đầu, tuy rằng mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc, tuy nhiên nàng ta rất cảnh giác, không có lập tức để cho Thẩm Tường đi vào: "Tên của ngươi là gì?"
"Bọn họ ở bên trong à? Ngươi đi nói cho bọn hắn, bên ngoài có người tìm bọn hắn là được rồi." Thẩm Tường nói.
"Mỗi ngày đều có rất nhiều người tìm bọn họ, nhưng ngươi là người đầu tiên không nói tên, nhỡ đâu ngươi là kẻ thù của bọn họ thì sao đây? Với cả, nếu như bọn họ không muốn gặp người, ta bảo bọn họ đi ra gặp ngươi thì ta sẽ bị bọn họ trách cứ." Thiếu nữ kia nói.
"Ta gọi Liên Dĩnh Tiêu!" Thẩm Tường nói, hắn giả mạo Đảo chủ Liễn Hoa đảo.
"Gạt người, ta gặp qua Liên thúc thúc, hắn không có cao như vậy, dễ nhìn hơn ngươi nhiều." Thiếu nữ này càng cảnh giác hơn.
"Ta dịch dung qua!" Thẩm Tường trầm giọng nói.
Hiện tại hắn không thể bại lộ chính mình, hơn nữa thiếu nữ này có thân phận gì hắn cũng không biết, khẳng định không thể trực tiếp nói tên của mình ra.
Thiếu nữ kia nhíu nhíu mày: "Được a, ta đi nói cho hắn biết, ngươi chờ một chút!"
Bởi vì lần đầu tiên muốn gặp Đại sư huynh của mình, cho nên hắn mới lễ phép như thế, bằng không hắn sớm đã leo tường mà vào rồi.
Không bao lâu sau, Cổ Đông Thần đã tới, hắn vừa nhìn thấy Thẩm Tường thì hỏi: "Liên huynh, thật là ngươi? Bình thường ngươi đều không dịch dung, chẳng lẽ ngươi chọc phải nhân vật lợi hại nào sao? Đã sớm khuyên qua ngươi đừng có đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi a!"
Cổ Đông Thần nhìn Thẩm Tường một chút rồi nhìn Mục Thiến Hương đằng sau một chút.
"Là ta, tiểu mao đầu!" Thẩm Tường hừ nhẹ nói, Cổ Đông Thần vẫn như trước, tuy rằng trông có vẻ anh tuấn hơn, nhưng lại rất keo kiệt, từ quần áo hắn là có thể nhìn ra được kém hơn nhiều so với Vũ Khai Minh.
Cổ Đông Thần bỗng nhiên giật mình một cái, rồi mới vội vàng mời Thẩm Tường đi vào.
Tiến vào trong sảnh, thiếu nữ kia châm trà đổ nước cho Thẩm Tường.
"Nha đầu này là ai? Rất xinh đẹp đi!" Thẩm Tường cười nói.
"Là nữ nhi của sư phụ ta, cũng là tiểu sư muội của ta!" Cổ Đông Thần nói.
Thiếu nữ kia hừ nhẹ nói: "Ta sớm đã nói hắn không phải Liên thúc thúc, Đại sư huynh, hắn đến cùng là ai vậy!"
Mục Thiến Hương đã gỡ mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyền rũ kia, nàng ta tiếp nhận trà thơm mà thiếu nữ kia đưa tới, cười ngọt ngào nói: "Tạ ơn!"
"Không cần khách khí, ngươi lễ phép hơn nhiều so với nam nhân thô lỗ kia của ngươi!" Thiếu nữ thấp giọng nói.
Mục Thiến Hương cười khúc khích: "Hắn không phải nam nhân ta, là ca ca của ta!"
"A, vậy các ngươi chắc chắn không có quan hệ huyết mạch đi!" Thiếu nữ này không kiêng kỵ chút nào mà nói.
"Ừm, ta là nghĩa muội của hắn!" Mục Thiến Hương cười hì hì một tiếng.
Biết được Thẩm Tường lại có thêm một muội muội, Cổ Đông Thần chỉ có thể mắng thầm trong lòng vài câu, hắn nói với thiếu nữ kia: "Hắn xem như sư thúc của ngươi, đừng có không lễ phép như thế, cha ngươi biết được thì ngươi chắc chắn sẽ bị mắng."
Thiếu nữ kia nhìn vào Thẩm Tường, giật mình, nàng ta là có một sư thúc cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, hơn nữa người sư thúc này còn là một đại nhân vật rất nổi danh, chuyện về Thẩm Tường nàng ta đương nhiên nghe nói qua, hơn nữa nàng ta còn rất sùng bái vị sư thúc này.
"Hắn... Hắn thật là người sư thúc kia?"
Thẩm Tường biến trở về dung mạo vốn có của mình, cười nói: "Không nghĩ tới ta còn có một tiểu sư điệt như thế a! Tên gọi là gì?"
"Vương... Vương Tiểu Vân!"
Thẩm Tường cười nói: "Đừng sợ, ta không có đáng sợ như trong lời đồn đâu a!"
"Sư thúc ... vừa rồi thật xin lỗi a, đừng nói cho cha ta a!" Vương Tiểu Vân cúi thấp đầu, thấp giọng nói.
"Không sao, ta sẽ không nói!" Thẩm Tường cười cười, rồi mới lấy ra một trái Tạo Hóa quả, đưa cho Vương Tiểu Vân: "Đây là sư thúc đưa cho ngươi chút lễ vật nhỏ, đừng khách khí!"
Vương Tiểu Vân vốn là không muốn, bởi vì đối với nàng mà nói thì vẫn tương đối quý giá, tuy nhiên Thẩm Tường đã ném qua, nàng ta cũng chỉ có thể nhận lấy.
"Tiểu sư thúc, năm đó ngươi thật giống như không có cho ta cái lễ vật gì nha." Cổ Đông Thần ở một bên nói.
"Ngươi cũng không phải nữ, hơn nữa khi đó thực lực ngươi mạnh hơn ta nhiều, ngươi có ý tứ mà kêu muốn lễ vật của ta sao?" Thẩm Tường nhếch miệng nói.
Vương Tiểu Vân vội vàng rời đi, sau khi nàng ta đi không lâu đã mang theo Vương Uy Toàn và Thiệu Hiên Vân đi tới.
Vương Uy Toàn là đại sư huynh của Thẩm Tường, hắn sớm đã biết, nhưng vẫn luôn chưa có dịp gặp mặt như thế này, Thiệu Hiên Vân trước đó ở thời điểm tranh tài luyện đan với Thẩm Tường thì có trò chuyện qua, cho nên rất quen thuộc.
"Sư huynh, sư muội! Chúng ta cuối cùng gặp mặt, chỉ tiếc sư phụ không ở nơi này, bằng không hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt!" Thẩm Tường vội vàng dứng lên, cười ha ha nói.
Vương Uy Toàn anh tuấn khôi ngô, cao hơn so với Thẩm Tường một chút, có thể gặp mặt người sư đệ này của chính mình, hắn cũng rất vui vẻ, lập tức đi tới, vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường.
"Sư đệ, ngươi thật sự là có bản lĩnh a, vừa tới Thiên giới không được bao lâu, thì làm ra thành tựu lớn tới như vậy, sư huynh ta mặc cảm không bằng a!" Vương Uy Toàn cười to nói.
"Mẫu thân không phải là sư tỷ sao? Sư thúc sao lại gọi nàng là sư muội a!" Vương Tiểu Vân nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Hiên Vân hơi đỏ lên, hừ nhẹ nói: "Mẫu thân bái sư muộn hơn so với hắn, loại quy củ này phải tuân thủ nghiêm khắc, cho nên ta chỉ có thể là sư muội!"
"Bái kiến sư huynh!" Thiệu Hiên Vân vẫn tương đối bội phục Thẩm Tường, gnày đó ở lúc tranh tài luyện đan, nàng ta đã bị khuất phục.
"Hắc hắc, không cần khách khí, đều là người một nhà!" Thẩm Tường đắc ý cười nói.
"Vị này là?" Thiệu Hiên Vân nhìn vào Mục Thiến Hương hỏi.
Vương Tiểu Vân vội vàng nói: "Nàng ta là nghĩa muội của tiểu sư thúc, ta nhớ được tiểu sư thúc còn có một nghĩa muội là tóc bạc a."
Mục Thiến Hương vội vàng hành lễ với Vương Uy Toàn và Thiệu Hiên Vân.
"Sư đệ, ngươi gặp qua sư phụ chưa? Thời gian rất lâu rồi ta đều chưa gặp qua hắn!" Vương Uy Toàn đột nhiên hỏi.
"Không a, từ cái lần hắn cứu ta trước đó, sau khi tách ra ta chưa gặp qua hắn, hắn lần này có lẽ là sẽ tới, chỉ có điều là đang ẩn giấu đi, ta sẽ lưu ý một chút." Thẩm Tường nói ra: "Ngươi có việc gấp tìm hắn sao?"
"Là Nhân Vương muốn tìm hắn." Thiệu Hiên Vân nói ra: "Đúng rồi, ngươi thật đi Dạ Ma Địa Ngục sao? Nghe nói ngươi cướp đi công chúa Phượng Hoàng, còn đả thương Hạ Phong ... không nghĩ tới nhị sư huynh lợi hại như vậy!"
"Ta ám toán Hạ Phong là thật, có điều ta không có cướp công chúa Phượng Hoàng đi, mà là đi cùng nàng ta! Ngày đó đám người Hạ Phong kia, Hỏa Thần điện, Trấn Ma thần điện và những thế lực phản đồ kia đều đang vây công công chúa Phượng Hoàng, may mắn ta xuất hiện kịp thời." Thẩm Tường nói ra: "Khẳng định là có người nói xấu ta, có lẽ là đám người Hạ Phong kia, không nghĩ tới bọn họ còn có thể sống mà trở về!"
P/S: Ta thích nào... chương 2.