Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 141 - Chương 141 - Đánh Cược Một Lần

Chương 141 - Đánh cược một lần
Chương 141 - Đánh cược một lần

Long Tuyết Di chỉ cười hì hì, thấy khuôn mặt nhăn nhó của Thẩm Tường, nàng cười càng vui vẻ hơn, mà hiện tại Thẩm Tường chỉ muốn đánh cái mông của nàng nở hoa đầy đất.

"Tiểu Thí Long, ta quyết định cho ngươi nhịn đói mười ngày!" Thẩm Tường đè nén sự phẫn nộ trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không phải chứ, nhân gia chỉ là đùa một chút, lại nói những xú nam nhân các ngươi, mỗi một người đều hoa tâm, ta chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng của ngươi, ngươi không nhìn thấy Ngô Thiên Thiên kia cũng rất hài lòng sao? Đây cũng là vẹn toàn đôi bên a!" Long Tuyết Di rất đắc ý nói.

May mà Long Tuyết Di này chỉ đùa dai với Ngô Thiên Thiên và Hương Hoa Nguyệt, nếu như ở trước mặt Đan trưởng lão hoặc là một số nhân vật lợi hại khác, Thẩm Tường có mười cái mạng cũng không đủ để chết.

Thẩm Tường nghĩ mãi mà không hiểu, tiểu Long này vừa phá xác không tới một năm, vì sao lại tinh quái như vậy, hơn nữa còn có suy nghĩ của người trưởng thành.

Ngày thứ hai là thi luyện đan, báo danh tham gia có hơn trăm người, hơn nữa quy tắc thi đấu vô cùng nghiêm ngặt: luyện đan ở trước mặt rất nhiều người, cần phải có sự bình tĩnh nhất định.

Lúc Luyện đan sư luyện đan thông thường đều ở trong mật thất, rất yên tĩnh, nhưng ngày hôm nay thi đấu là ở trên một đài cao, được mọi người chú ý tới, điều này cần định lực rất lớn, hơn nữa bốn phía đều là tiếng ồn, rất ảnh hưởng tới việc luyện đan, nhưng này lại có thể thử thách trình độ của một luyện đan sư.

Ngày hôm nay, trong sân ít đi rất nhiều người, nhưng trên quảng trường vẫn đứng đầy, dù sao cũng là thi đấu, ai cũng muốn đến xem náo nhiệt, hơn nữa rất nhiều người đều nghe nói Thẩm Tường cũng tham gia thi đấu, bọn họ quyết định đến thời điểm phải ở ngoài quấy rầy Thẩm Tường, để hắn không cách nào tĩnh tâm luyện đan.

Thẩm Tường không có thấy đám người Vân Tiểu Đao, chưởng môn Cổ Đông Thần cũng không có mặt, điều này làm cho Thẩm Tường âm thầm khinh bỉ đám người Chu Vinh, đi cũng không bắt chuyện một tiếng, mà Ngô Thiên Thiên lại đến nói cho hắn biết, điều này làm cho trong lòng hắn ấm áp, đối với đệ nhất mỹ nhân Ngô Thiên Thiên này, trong lòng hắn cũng không từ chối, trái lại có chút yêu thích nhàn nhạt.

Toàn trường thi đấu đều là do Đan trưởng lão đến giám sát, dưới con mắt hỏa diễm soi mói kia của nàng, rất nhiều luyện đan sư đều lạnh cả người, đối với Đan trưởng lão thần bí mà hỉ nộ vô thường này, ai cũng e ngại, nếu như làm Đan trưởng lão giận, bọn hắn sẽ giẫm vào vết xe đổ của Thẩm Tường.

Tuy rằng Đan trưởng lão nhằm vào Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường là người Thái Đan vương viện, rất nhiều người đều cho rằng là Đan trưởng lão cố ý để hắn đi vào, sau đó có thể đối phó hắn càng trực tiếp hơn.

"Thẩm Tường, tại sao tốc độ sinh trưởng của cây Thanh Huyền quả kia nhanh như vậy, vượt xa sự dự liệu của ta?" Đan trưởng lão ngưng tụ âm thanh thành sợi tơ, truyền tới lỗ tai Thẩm Tường.

"Không biết, nhưng mặc kệ nhanh hay chậm, đều không có quan hệ gì với ngươi, đây là ta trồng." Thẩm Tường cũng dùng phương pháp đồng dạng mà trả lời, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười đắc ý.

"Hừ, ngươi cần nhiều Thanh Huyền quả như vậy làm gì? Ngươi lại không biết cách luyện chế!" Đan trưởng lão nói một cách lạnh lùng.

"Ta lấy ra ăn không được sao? Đồ là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi quản được sao?" Thẩm Tường cười nói, thấy Đan trưởng lão tức giận đến cả người hơi run, trong lòng hắn hồi hộp, khóe miệng hơi nhếch lên, tràn đầy đắc ý.

"Thi đấu luyện đan sắp bắt đầu, nếu như ai dối trá, hoặc là trái với quy tắc, ta nhất định sẽ trục xuất hắn ra khỏi Thái Vũ môn, mau chọn xong vị trí!" Đan trưởng lão lạnh lùng hét một tiếng, giọng nói uy nghiêm làm cho tất cả mọi người run lên, trong quảng trường cũng yên tĩnh lại.

Thẩm Tường vừa muốn chọn vị trí, chỉ nghe Đan trưởng lão nói: "Thẩm Tường luyện đan ở bên cạnh ta, ngươi quỷ kế đa đoan, ta lo lắng ngươi dối trá, ta phải nhìn xem ngươi là luyện như thế nào!"

Lúc người khác luyện đan, đều là ở trên một cái đài cao to lớn trong quảng trường, cách đài cao của Đan trưởng lão có một khoảng cách, điều này làm cho người khá là nhẹ nhàng. Nếu như tới gần Đan trưởng lão, lấy hơi cũng rất khó khăn, đây đều là bởi vì Đan trưởng lão khiến cho người ta sợ hãi.

Thẩm Tường chỉ hừ một tiếng, hắn không có sợ Đan trưởng lão chút nào, dù sao đó cũng là sư điệt của hắn, hơn nữa lúc trước nàng cũng đã từng giám sát việc luyện đan của hắn.

Lúc này, một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mang theo tính trẻ con đi đến đài cao của Đan trưởng lão, khiến người ta kinh ngạc chính là, tuy rằng nam tử này một mặt ngạo khí, nhưng lệnh bài bên hông hắn kia lại làm cho rất nhiều người phải trợn mắt ngoác mồm!

Mọi người liền lập tức nghĩ đến người kia là ai.

"Đây không phải là Luyện đan sư tam đoạn trẻ tuổi của Lữ gia ở Dược Vương Sơn sao? Ta nhớ hắn tên là Lữ Chính Nam, tuổi còn trẻ, thực lực chưa tới Chân Võ cảnh, đã là Luyện đan sư tam đoạn, xem ra sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật danh chấn một phương." Một lão giả nói.

Thẩm Tường ở tối hôm qua đã nghe Ngô Thiên Thiên có nói về người này, tên tuổi của Lữ gia ở Dược Vương sơn này hắn cũng đã được nghe nói, đó là một gia tộc nắm giữ lượng lớn dược liệu, thậm chí có đồ vật như Thanh Huyền quả, chỉ có điều bọn hắn không bán, hơn nữa cường giả bên trong Lữ gia cũng không ít, có người nói còn có sự tồn tại của lão bất tử Niết Bàn cảnh.

"Đệ tử Lữ Chính Nam bái kiến Đan trưởng lão!"

Lữ Chính Nam rất cung kính hành lễ với Đan trưởng lão, nhưng trên nét mặt vẫn mang theo ngạo khí như cũ.

"Ngươi có chuyện gì không?" Đan trưởng lão thấy Lữ Chính Nam như vậy, trong lòng âm thầm nổi giận, nhưng cũng không phát tác mà hỏi, nàng cảm thấy Thẩm Tường so với Lữ Chính Nam này mà nói còn đáng yêu hơn.

"Đệ tử ở tối hôm qua may mắn bước vào Chân Võ cảnh, nhưng ta biết được Chân Võ cảnh là không thể tham gia thịnh hội, nhưng ta rất muốn tham gia, bởi vì ta muốn tranh tài với Thẩm Tường.

Lữ Chính Nam nhìn Thẩm Tường, trong ánh mắt tràn đầy một loại ánh sáng khiêu khích, hơn nữa còn mang theo vẻ khinh thường, giống như là đang nói, bây giờ ta là Luyện đan sư tam đoạn, hơn nữa còn là Chân Võ cảnh, ngươi so với ta kém xa!

Thẩm Tường thở dài trong lòng, tuy hắn thừa nhận thiên phú của Lữ Chính Nam này không tệ, nhưng vẫn là quá non, hắn có thể thấy Lữ Chính Nam này sẽ thất bại tới rối tinh rối mù.

Tuy nhiên ở trong suy nghĩ của những đệ tử khác, nhưng là một tin tức có tính chất bùng nổ, Lữ Chính Nam vậy mà bước vào Chân Võ cảnh, hắn mới hai mươi mốt tuổi, tuy lớn hơn so với Vân Tiểu Đao hai tuổi, Tuy nhiên Lữ Chính Nam là một Luyện đan sư, vì lẽ đó mọi người cho rằng Lữ Chính Nam so với Vân Tiểu Đao thì thiên tài hơn nhiều lắm.

"Chỉ là luyện đan, này ngược lại là không có cái gì, ta cho phép ngươi tham gia tỷ thí lần này, nhưng luận võ, ngươi vẫn là tự giác một ít đi!" Đan trưởng lão chỉ lạnh nhạt nói, nàng chỉ là muốn nhìn Thẩm Tường đến cuối cùng có thể bại bởi Lữ Chính Nam này hay không.

Thẩm Tường cười nói: "Lữ huynh chính là thiên tài ngàn năm khó gặp, có thể tỷ thí với ngươi là phúc phận của ta, nếu Lữ huynh hướng ta mà đến, như vậy ta liền đánh cược một lần, làm cho bầu không khí trở nên sôi động một chút đi a!

Thẩm Tường lại muốn đánh cuộc, lần trước hắn thắng một đồ đệ Chân Võ cảnh và đạt được tư cách tiến vào Thái Đan vương viện, lần này hắn muốn đánh cược thứ gì đây?

Lúc này Đan trưởng lão cũng cảm thấy vô cùng thú vị, tuy nàng lúc nào cũng nhằm vào Thẩm Tường, nhưng nàng rất lưu ý đối với Thẩm Tường, nàng vừa xuất quan, trước tiên chính là đi hỏi thăm Thẩm Tường nháo ra một số chuyện như thế nào, Thẩm Tường cũng không có làm cho nàng phải thất vọng, náo động lên không ít chuyện lớn.

"Cầu còn không được!" Lữ Chính Nam cười ngạo nghễ, mặc dù Thẩm Tường không đề cập tới, hắn cũng muốn đưa ra, mình là Chân Võ cảnh, hơn nữa còn là Luyện đan sư tam đoạn, đây là đạt được Đan Hương tháp chứng thực, đại diện cho một loại vinh dự chí cao.

"Nếu ngươi nói muốn đánh cược, tiền đánh cuộc của ngươi là cái gì?" Lữ Chính Nam nói, hắn biết nội tình Thẩm Tường rất dầy, tiền đặt cược nhất định không nhỏ, tuy nhiên hắn không lo lắng, bởi vì hắn cho là mình có thể thắng.

Mỗi dân cờ bạc đều cho là như vậy.

Thẩm Tường cười nhạt, chỉ thấy hắn lật bàn tay một cái, ba viên đan dược lóng lánh ánh sáng xanh và kim mang kẹp ở trong tay hắn.

Thẩm Tường dĩ nhiên lấy ba viên Trúc Cơ đan ra để đánh cược!

P/S: Ta thích nào... chương 13

Bình Luận (0)
Comment