Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1412 - Chương 1412 - Sát Phạt Chi Quyền

Chương 1412 - Sát phạt chi quyền
Chương 1412 - Sát phạt chi quyền

Thẩm Tường vui mừng trong lòng, bước nhanh, trong tay đã xuất hiện một cái đoản kiếm nhỏ bé.

"Đừng nghĩ đụng nàng ta." Thẩm Tường xuyên qua không gian, bỗng nhiên xuất hiện ở trước người Đinh Tinh Diệu.

"Là ngươi." Đinh Tinh Diệu cười lạnh nói: "Ngươi tới đúng lúc, thu thập luôn cả ngươi, yên tâm, ta không giết ngươi, ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi."

Thẩm Tường bây giờ dùng dung mạo chính là dung mạo mà lần đầu tiên hắn chạm mặt với Đinh Tinh Diệu.

"Hắn là ai?" Đinh Vô Chung hỏi.

"Tùy tùng của nha đầu kia, chỉ có chút năng lực mà thôi, ta là có thể đối phó hắn." Đinh Tinh Diệu rút ra một thanh trường kiếm lóe lên hàn mang, lộ ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, để xung quanh lập tức trở nên lạnh giá đi nhiều.

Liễu Mộng Nhi đã nhận ra đó chính là Thẩm Tường, trong nội tâm nàng âm thầm lo lắng, Liễu Tông Dự và Tống Oánh cũng biết Mục Thiến Hương rơi vào trong nguy cơ, bọn họ đều đang âm thầm liên hệ với người của Thần Kiếm cung, chỉ là Thần Kiếm cung còn chưa có trả lời.

"Cẩu nô tài, muốn tự tìm cái chết cũng không phải tìm như vậy, ngươi cho rằng ngươi liều mạng như vậy thì có thể để cho chủ tử của ngươi cho ngươi thêm một khối xương để gặm sao?" Đinh Tinh Diệu đung đưa thanh tiên kiếm trong tay hắn, cười lạnh nói: "Thanh kiếm này là thanh Tiên kiếm kém nhất ở trên người của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy dùng để giết ngươi vẫn là bôi nhọ thanh kiếm này!"

Thẩm Tường nắm chặt đoản kiếm vào trong tay, nhàn nhạt nói ra: "Ta không phải tùy tùng của nàng, ta là ca ca của nàng!"

Đinh Tinh Diệu hơi kinh hãi, ngay ở trong nháy mắt hắn mất hồn, Đinh Vô Chung quát lớn: "Coi chừng!"

Thẩm Tường nói xong, đột nhiên xuất thủ, đoản kiếm nhìn không có gì lạ đột nhiên lóe lên một trận ánh đỏ thê diễm, để cho người ta cảm thấy vô cùng tà dị, cỗ ma khí nồng đậm kia, để một số ma tiên ở đây đều cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Tường và Đinh Tinh Diệu cách xa nhau chẳng qua chỉ là ba bước, mà tốc độ xuất kích của Thẩm Tường rất nhanh, còn là xuyên qua không gian đi tới, đoản kiếm tuy rằng ngắn nhỏ, nhưng lúc rót vào lực lượng toàn thân của Thẩm Tường thì thanh đoản kiếm Ma Đế này giống như là hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa vậy, tràn ngập lực lượng vô hạn, lộ ra diễm quang đỏ như máu!

Ánh sáng đỏ ở trên đoản kiếm Ma Đế biến mất, nhưng đã được bao phủ toàn máu tươi, đoản kiếm có một nửa cắm và yết hầu của Đinh Tinh Diệu, Đinh Tinh Diệu mặc dù chưa chết, nhưng là máu của hắn lại điên cuồng dũng mãnh trào ra, toàn bộ tiến vào bên trong đoản kiếm này, mắt người có thể trông thấy rõ ràng.

Mà ngay cả Đinh Vô Chung có kiến thức rộng rãi cũng không biết đoản kiếm này có địa vị gì, vậy mà lại lợi hại như thế, có thể so với một số Thánh binh, tiên kiếm mà Đinh Tinh Diệu vừa mới giơ lên kia chỉ cần chạm một chút vào thanh đoản kiếm đó thì đã hóa thành mảnh vỡ.

Thẩm Tường dùng lực lớn vạch một cái cắt một nửa cổ họng của Đinh Tinh Diệu, tay trái đột nhiên tuôn ra một cỗ sát khí ngập trời, Sát Thần Chi Tâm của hắn đang nổi lên, lực lượng tức giận đang gầm thét, dẫn động tới lực lượng tam sát bên trong Thiên Địa Sát Phạt thuật, áo nghĩa của Thiên Địa Thần tam sát tương dung cùng một chỗ!

"Chết!" Thẩm Tường mang theo sát phạt vô tận, đột nhiên khàn khàn gầm hét lên, nắm đấm bốc lên khói đen, giống như là mấy con Hắc Long đang bốc lên vậy, tiếng gầm thét sát phạt đánh về phía đan điều của Đinh Tinh Diệu.

"Dừng tay!" Đinh Vô Chung đột nhiên rời khỏi bên người Hoa Đế, nhưung hắn lại chậm, Thẩm Tường xuất thủ rất nhanh, lúc hắn ý thức được sự kinh khủng của Thẩm Tường thì đã muộn, nắm đấm của Thẩm Tường đã rơi vào trên người của Đinh Tinh Diệu.

Lực lượng trên nắm tay biến mất, tiếng gào thét yếu dần, giống như sinh mệnh dần dần tan biến vậy, thân thể Đinh Tinh Diệu hóa thành một đám khói đen, theo khí sát phạt tiêu tán ở bên trong hội trường này!

Đinh Tinh Diệu danh xưng vô địch dưới Tiên Quân, lại bị một quyền của một người thần bí giết chết, hơn nữa còn có Đinh Vô Chung vị Kiếm Ma này ở chỗ này!

"Ngươi nhất định phải chết." Đinh Vô Chung giận dữ hét lên, thanh Thần kiếm trong tay đâm về phía Thẩm Tường.

Hoa Đế than nhẹ một tiếng, bởi vì nàng ta không có cách nào cứu được Thẩm Tường, Đinh Vô Chung phẫn nộ lên thì vô luận tốc độ hay là lực lượng đều thi triển tới cực hạn, toàn bộ hội trường đều ở dưới cỗ lực lượng phẫn nộ này mà run rẩy lên, nếu không phải nơi này có trận pháp cường đại bảo vệ thì sớm đã hóa thành một vùng phế tích rồi.

Thẩm Tường đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào thanh Thần kiếm đang đâm tới này, tuy rằng rất nhanh, nhưng trong mắt hắn thì lại trở nên rất chậm, hắn có thể cảm nhận hiểu rõ được một thân lực lượng kinh khủng của Đinh Vô Chung, coi như hắn dốc hết toàn lực thì chỉ sợ cũng không thể ngăn cản.

"Hắn không chết được." Một giọng nói mang theo ý cười truyền tới, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên thon gầy xuất hiện, dưới cằm có một nắm râu ria, trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên.

Để cho người ta khiếp sợ là, trong lúc hắn đang cười nói, vậy mà dùng tay không bắt lấy thanh Thần kiếm kia của Đinh Vô Chung!

"Ngươi ... ngươi là ai!" Sựu phẫn nộ của Đinh Vô Chung lập tức biến mất, ngược lại thay vào đó là vẻ vô cùng hoảng sơn, một kiếm toàn lực của hắn lại bị người nhẹ nhàng nắm một cái liền hóa giải đi.

"Người đoạt Thần kiếm của ngươi, dạng gia hỏa như ngươi không xứng dùng thanh Thần kiếm này!" Nụ cười tươi trên mặt Đoạn Minh đột nhiên biến mất, mang theo đó là một chút tức giận, hắn nắm chặt mũi kiếm Thần kiếm, rồi nhanh như thiểm điện đạp cho Đinh Vô Chung một cức, đá bay ra ngoài.

Đinh Vô Chung phát ra một tiếng hét thảm, thân thể va chạm làm thủng mấy bức tường dày, cũng không biết sống hay chết.

"Đoạn tiền bối ... cám ơn ngươi!" Mục Thiến Hương trông thấy người này là Đoạn Minh, trong lòng âm thầm cao hứng, ngọt ngào hô: "Cho ngươi thêm phiền toái!"

"Không phiền toái, nếu như không phải ngươi thì thật đúng là không thể dẫn tên gia hỏa này ra, hắn trốn ở cái chỗ kia, ta ngược lại không dễ đi tìm hắn, bằng không ta cũng không thể đạt được thanh Thần kiếm này!" Đoạn Minh cười cười mà nói, rồi thu Thần kiếm lại, sau đó thân thể dần dần trở thành nhạt, cuối cùng biến mất, cũng không biết hắn đi như thế nào.

Sau khi Đoạn Minh đi, Hoa Đế nhìn vào đám người Kiếm Thần điện kia, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên xuất hiện mấy đóa hỏa lớn, nuốt toàn bộ những người kia đi, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm của những người kia ở bên trong phát ra, sau đó thì mấy đóa hoa lớn kia biến mất không thấy.

"Ai ... xuất thủ chậm, nếu không Thần kiếm kia chính là của ta." Hoa Đế khẽ thở dài, rồi mới trách cứ nhìn vào Thẩm tường, nếu như không phải Thẩm Tường, nói không chừng có thể tiến hành theo kế hoạch của nàng.

Một lão giả cười sang sảng nói: "Không sao, tuy rằng ngươi không chiếm được Thần kiếm của Kiếm Thần điện, nhưng nói không chừng có thể được Thanh Long Đồ Ma đao của Chưởng môn Hàng Long môn!"

Ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện kia cười cười mà nhìn vào Thẩm Tường, thân phận của Thẩm Tường đã bại lộ.

"Xem ra trong Cửu Thiên còn có không ít cường giả ẩn giấu đi, Đái lão ngươi cũng phải giữ cẩn thận Thần kiếm của ngươi một chút." Hoa Đế khẽ cười nói.

Ông lão đột nhiên xuất hiện này chính là Cung chủ của Thần Kiếm cung, tên là Đái Vĩnh Thừa, thực lực nghe nói ngang với Đinh Vô Chung của Kiến Thần điện, có lẽ đều lợi hại như Hoa Đế.

Hiện tại mọi người đã hiểu, Thần Kiếm cung này vừa rồi không xuất thủ, chính là vì để Hoa Đế lợi dụng danh chính ngôn thuận cướp đi Thần kiếm của Đinh Vô Chung, nhưng Thẩm Tường thì lại nóng như lửa đốt, Thẩm Tường lại đột nhiên nhảy ra, sau khi xử lý Đinh Tinh Diệu làm Đinh Vô Chung phẫn nộ, lúc Đinh Vô Chung xuất thủ công kích Thẩm Tường, Đoạn Minh nửa đường giết ra tới, cướp Thần kiếm đi!

"Chưởng môn Hàng Long môn, hy vọng ta không có mờ mắt." Đái Vĩnh Thừa nhìn vào Thẩm Tường cười nói.

"Hừ, vậy mà lấy muội muội ta ra làm mồi dụ, đáng đời Thần kiếm không rơi vào trong tay của các ngươi!" Thẩm Tường hừ lạnh một tiếng, rất khó chịu nhìn thoáng qua Hoa Đế.

Thẩm Tường biến trở về dung mạo của mình, những gia hỏa thuộc thế lực lớn Hoàng Long tộc, Hỏa Thần điện có thù lớn với Thẩm Tường, sau khi đi Dạ Ma Địa Ngục một chuyến về thì nguyên khí đại thương, hiện tại cũng không tới, cho nên Thẩm Tường cũng không có cái gì mà phải sợ.

"Muốn Thanh Long Đồ Ma đao của ta, có gan thì tới đoạt đi." Thẩm Tường biết Đoạn Minh kia còn chưa có đi xa, làm người của Đoạn gia, bản lĩnh ẩn nấp đây chính đã là làm mãi thành quen.

P/S: Ta thích nào ... chương 10.

Bình Luận (0)
Comment