Huyền Dương Hỏa nha đột nhiên xuất hiện để các cường giả cảm thấy kinh ngạc, mà Đoạn Minh và lão Băng Long lại âm thầm thở nụ cười, thực lực của Huyền Dương Hỏa nha thì bọn họ đều đã lĩnh giáo qua, đủ để hậu nhân của Thần Tượng phải uống một bình.
Vì để cho Thẩm Tường có thể đi tìm Liễu Mộng Nhi, đám người Hoàng Cẩm Thiên và Long Tuệ San đều kịp thời ngăn cản, gia nhập chiến đấu, tử đấu với một số Tiên Vương lợi hại.
Trong nháy mắt, ở trên không trung tòa cung điện tráng lệ ở giữa Thiên Kiếm thành đã nhiều tên cường giả đanh chiến đấu ác liệt với nhau, toàn bộ Thiên Kiếm thành đều bởi ảnh hưởng của chiến đấu mà rong động, giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị toác ra vậy.
"Thẩm Tường, không nghĩ tới ngươi còn sống, như vậy cũng tốt, có thể để cho ta đoạt lại Thiên Tà thánh kiếm." Tạ Khang bỗng nhiên bay xẹt tới, trong tay nắm lấy một cái thanh đại kiếm màu đen nhánh, tà khí bừng bừng, vừa nhìn đã biết là có liên quan với Tà Đế.
Thẩm Tường liếc mắt một cái thì nhận ra là Tạ Khang, Tạ Khang dựa vào truyền thừa của Tà Đế cho nên trưởng thành rất nhanh, lúc này hắn đã là Tiên Vương trung kỳ.
Tạ Khang bay xẹt tới, thanh kiếm lớn màu đen trong tay đột nhiên rời ra khỏi tay mà bắn vụt đi, hóa thành một đạo ánh sáng màu đen lao vụt về phía Thẩm Tường.
"Đây cũng là một thanh Thánh kiếm sao?" Thẩm Tường cảm nhận được tà lực cường đại trên thanh kiếm này, không thể không kinh hãi, sau đó lấy Thần đỉnh kia ra.
Hắn phóng lớn Thần đỉnh lên, miệng Thần đỉnh hướng về phía thanh kiếm lớn màu đen bay vụt tới kia, kiếm lớn tiến vào bên trong chiếc Thần đỉnh, hắn lập tức đậy cái nắp lại, rồi thu Thần đỉnh lại.
"Ngươi ..." Tạ Khang ngây ngẩn cả người, bốn là hắn rất có lòng tin đối với một kiếm này của mình, coi như không thể không kích tới Thẩm Tường thì ít ra cũng có thể thăm dò được thực lực của Thẩm Tường, ai có thể ngờ đượ, Thẩm Tường vậy mà dùng Thần đỉnh kia thu thanh kiếm kia của hắn lại.
"Lại phải cảm tạ ngươi tặng kiếm một lần nữa!" Thẩm Tường cười hắc hắc, tiếp tục chạy về phía tòa cung điện kia, Liễu Mộng Nhi bây giờ đang ở đó.
Tạ Khang giận dữ, hắn đã tặng cho Thẩm Tường hai thanh Thánh kiếm, vốn hắn định tìm cơ hội đòi lại, nhưng bây giờ lại đưa thêm cho người ta một thanh Thánh kiếm nữa.
"Chớ có xem thường người khác, hôm nay ta tuyệt sẽ không để ngươi đạt được mục đích!" Tạ Khang tức giận quát một tiếng, tóc tai đột nhiên bay múa loạn lên, hai con ngươi biết thành màu đỏ, các đầu ngón tay trên hai tay đột nhiên dài ra, như là từng thanh từng thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu vậy.
"Tà Thần chưởng!" Tạ Khang quát khẽ một tiếng, tà khí trên người tuôn ra ngoài, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đám mây dày đen nhánh, hóa thành một cái bàn tay lớn màu đen, ép về phía Thẩm Tường.
"Chút tài mọn, phá cho ta!" Thẩm Tường nắm vào trong không trung một cái, tiên khí xung quanh đột nhiên tuôn trào đi tới, ở trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra một viên cầu năng lượng màu vàng kim.
Lúc Tà Thần chưởng màu đen áp xuống, đoàn năng lượng trong tay Thẩm Tường là dùng Thánh lực ngưng tụ mà thành ném ra ngoài.
Đoàn năng lượng màu vàng kim nhạt so với Tà Thần chưởng màu đen trên không trung kia thì giống như chừng hạt gạo, Tạ Khang trông thấy, không thể không cười lạnh liên tục.
Nhưng là lúc đoàn năng lượng kia chạm tới cự chưởng của Tà Thần kia, đột nhiên nổ tung lên, lóe ra một chùm ánh sáng vàng rất cường liệt, chói mắt như ánh nắng mặt trời vậy, Tà Thần cự chưởng được ngưng tụ lượng lớn tà khí mà thành, vào lúc này toàn bộ bị tịnh hóa.
"Cái này ... cái này sao có khả năng?" Tạ Khang kinh hãi, Tà Thần chưởng rất lợi hại, Tạ Khang và La Nghị Đào thường xuyên sử dụng, mỗi một lần sử dụng vẫn luôn có thể tạo thành động tĩnh dời sông lấp biển, nhưng lại bị Thẩm Tường làm tan ra ngay lập tức.
Những cường giả khác vừa rồi trông thấy Tạ Khang sử dụng Tà Thần chưởng kia thì biết Thẩm Tường sắp bị áp chế, Tạ Khang Tiên Vương trung kỳ thi triển ra Tà Thần chưởng, uy lực vẫn là vô cùng cường đại, nhưng Thẩm Tường lại mạnh hơn!
Thẩm Tường vừa rồi sử dụng nhưng là Trấn Ma thánh lực chân chính, vốn Trấn Ma thánh lực chỉ mang theo lực lượng khí tức thánh khiết, nhưng bây giờ thì là là cường giả Thánh cấp hàng thật giá thật mới có thể có được Thánh lực, đối phó Tà Ma càng có lực sát thương.
"Tuy rằng ngươi đưa ta ba thanh Thánh kiếm, ta cũng rất cảm kích ngươi, nhưng bây giờ ngươi có thể đi chết đi được rồi." Thẩm Tường biết không tiêu diệt tên Tạ Khang này, chắc chắn sẽ bị dây dưa.
"Tới đi, ta ngược lại muốn xem xem ngươi giết ta như thế nào? Thanh Long Đồ Ma đao sao? Thật xin lỗi, cây đao kia đối với ta không có chỗ dùng, chúng ta đã tìm được biện pháp khắc chế cây đao này." Tạ Khang cười lạnh nói, trên bàn tay đỏ như máu đột nhiên xuất hiện một trận thanh mang, móng tay nhọn ở trên đó lóe ra tử mang tà dị, nhìn giống như mang theo kịch độc
"Đối phó loại rác rưởi như ngươi, còn chưa cần dùng tới Thanh Long Đồ Ma đao!"
Thẩm Tường mới vừa rồi còn ở phía xa, bỗng nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tạ Khang, Tạ Khang cảm ứng được trên không trung có một cỗ áp lực để hắn cảm thấy sợ hãi đánh tới, hắn muốn né tránh, nhưng tà lực trong cơ thể hắn thật giống như đã bị mất đi lực lượng, khiến cho hắn không cách nào động đậy.
Thẩm Tường xuất hiện ở phía trên Tạ Khang, lòng bàn tay lao về phía mặt đất, mà ở trong lòng bàn tay hắn có một cái chữ "Trấn" màu vàng kim rất nhỏ, Trấn Ma thánh ấn xuất hiện ở lòng bàn tay của hắn, phóng xuất ra từng đợt Trấn Ma thánh lực hùng hồn, hình thành một cái chữ "Trấn" to lớn mang phong cách cổ xưa mà tràn ngập uy nghiêm, sương mù màu vàng kim bốc lên cuộn trào, như là tiên điện từ trên bầu trời giáng xuống vậy.
"Chết!" Thẩm Tường quát lớn, chữ Trấn to lớn kia lập tức dâng trào khí sát phạt, vào lúc này, Tạ Khang tuyệt vọng hét thảm lên, cường giả Tạ gia ở đằng xa muốn chạy tới nhưng đã chậm.
Ầm ầm!
Tiếng bầu trời nổ vang rung động, giống như muốn xé rách thiên địa vậy, trong nháy mắt chữ Trấn đập xuống, toàn bộ thiên địa đều giống như muốn sụp đổ, Tạ Khang toàn thân tà lực kia, đối mặt với chữ "Trấn" này, chỉ có kết quả tan thành tro bụi, hồn phi phách tán.
"Tà Ma chính là Tà Ma, chỉ dựa vào chút thực lực ấy, còn muốn để cho ta lấy Thanh Long Đồ Ma đao? Hừ!"
Một chưởng vừa rồi của Thẩm Tường, một tòa nhà lớn ở giữa Thiên Kiếm thành bị rung chuyển, mặt đất giống như bị lật ra mấy lần vậy, bây giờ chỉ có tòa nhà cung điện khổng lồ to lớn ở giữa kia còn đứng vững sừng sững ở nơi đó.
"Khang nhi!" Lão giả Tạ gia kia gầm thét, lúc này càng điên cuồng hơn chiến đấu với Đoạn minh.
Một mình Đoạn Minh ứng phó với mấy cường giả, áp lực vô cùng lớn, trên thân đã có một số tổn thương, hắn chỉ hy vọng Thẩm Tường có thể cứu Liễu Mộng Nhi ra nhanh một chút rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Tạ Khang chết rồi, vẫn là bị một chưởng của Thẩm Tường oanh sát, thật đơn giản giống như giết chết một con chó dại vậy, ngay cả binh khí cũng không thèm sử dụng!
La Nghị Đào tuy rằng vẫn luôn được xưng hô là Tiên Vương cường đại nhất trong lứa tuổi trẻ, nhưng Tạ Khang cũng không sai biệt lắm với La Nghị Đào, nếu như nói tới, La Nghị Đào ở bên trong có lẽ là sẽ rất nguy hiểm.
Thẩm Tường cũng không lo lắng Liễu Mộng Nhi, bởi vì trên người Liễu Mộng Nhi có Chu Tước Nhu Tình ti, mà một cái thần binh có được công thủ.
Trên đường đi, có mấy Tiên Vương muốn ngăn cản Thẩm Tường, nhưng đều bị Thẩm Tường dùng Thần đỉnh oanh sát từng cái, lúc hắn khống chế Thần đỉnh bay vụt tới, những người bị công kích kia giống như là đối mặt với một ngọn núi to lớn vô cùng nặng nề xung kích tới vậy, bị đụng vào, coi như không chết thì xương cốt toàn thân đều sẽ bị đụng nát.
Trong đại điện Thiên Kiếm, Thẩm Tường nhìn thấy La Nghị Đào, La Nghị Đào cầm một thanh trường kiếm màu đỏ trong tay, người mặc một bộ quần áo tỏa ra ánh sáng đỏ tà dị, trong tay còn mang theo một chiếc nhẫn lóng lánh ánh tím, vừa nhìn thì biết bộ trang bị này là hắn đạt được từ bên trong mộ thất kia.
La Nghị Đào không căng thẳng một chút nào, mặt mũi tràn đầy mỉm cười nhìn vào Thẩm Tường.
P/S: Ta thích nào ... chương 10