Mắt thấy Thẩm Tường sắp bị đánh trúng, vậy mà làm ra một động thái kỳ lạ như vậy, vậy mà bắt lấy Trấn Ma thần quyền rất lợi hại kia của Tiểu Lệ Chi!
Người quan chiến ở bên ngoài kết giới, đặc biệt là những cự đầu kia, đều cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trên người Thẩm Tường không có khí tức lực lượng nào, Trấn Ma thánh lực trước đó sớm đã biến mất, nhưng hắn lại có loại lực lượng đi tới đón nắm đấm của Tiểu Lệ Chi này.
Để cho người ta cảm thấy khiếp sợ không chỉ là cái này, còn có chính là một thân lực lượng kỳ quái kia của Thẩm Tường, tất cả mọi người nhìn ra được, nắm đấm của Tiểu Lệ Chi sau khi bị Thẩm Tường bắt lấy, vậy mà không cách nào rút ra, bị Thẩm Tường giữ chặt lấy.
"Ngươi ..." Tiểu Lệ Chi đá Thẩm Tường mấy cươc, muốn Thẩm Tường buông ra, nhưng để nàng ta cảm thấy kinh dị là, nàng ta chỉ cảm thấy thứ mà nàng ta đá trúng rất kiên cố, thân thể Thẩm Tường đột nhiên trở nên rất cứng rắn.
"Khanh khách..."
Mọi người đột nhiên nghe được tiếng xương bị chèn ép và cọ xát, Tiểu Lệ Chi nhíu chặt lông mày, nàng ta cảm thấy nắm đấm của mình như thể sắp bị Thẩm Tường bóp nát vậy, nàng ta không ngừng chuyển hóa lực lượng toàn thân lên tới trên nắm tay, khắc chế cỗ lực lượng nén chặt đó, bằng không quả đấm của nàng ta nhất định sẽ bị Thẩm Tường bóp nát.
Thẩm Tường nhắm mắt lại, đột nhiên ngửa đầu ngã xuống, như cũ gắt gao nắm chặt lấy nắm đấm của Tiểu Lệ Chi, Tiểu Lệ Chi cũng bị cỗ lực lượng kia kéo tới ngã sấp xuống nằm ở trên người Thẩm Tường, để nàng ta lập tức tức giận không thôi.
Lúc nàng ta đứng lên, ngọc quyền kia vẫn bị Thẩm Tường bóp chặt, nhưng không tiếp tục co vào, mà Thẩm Tường đã té xỉu.
"Tính toán ngươi thắng!" Lão điện chru kia vội vàng đi tới, Lữ Kỳ Liên càng là lách mình đi tới bên cạnh Tiểu Lệ Chi, nàng ta đầu tiên kiểm tra thân thể Thẩm Tường một lúc, Thẩm Tường không chết, hơn nữa nàng ta cũng không kiểm tra được cái gì.
Bởi vì nàng ta bây giờ lại bắt đầu có chút nghi ngờ Bách Hoa Thiên Đế này chính là Thẩm Tường, nhưng ở sau khi nàng ta dò xét một phen, lại bỏ đi sự nghi ngờ của nàng.
"Đây là chuyện như thế nào? Lực lượng của tên gia hỏa này sao lại lớn như vậy!" Tiểu Lệ Chi dùng lực rất lớn cũng không thể rút nắm đấm ra khỏi.
"Nhục thân này ... có lẽ là cảnh giới Thiên Thánh chi thể đại thành." Lữ Kỳ Liên có chút giật mình mà nói, nàng ta phóng thích lực lượng tiến vào dò xét trong thân thể Thẩm Tường, phát hiện chất lượng nhục thân người này rất mạnh, xương cốt đều là màu vàng kim.
Thiên Thánh chi thể đại thành, rất nhiều người nghe được đều biểu thị không tin, nhưng là vừa rồi bọn họ đã trông thấy sự đáng sợ của nhục thân Thẩm Tường, dính nhiều quyền đấm cước đá của Tiểu Lệ Chi như vậy mà đều không có trở ngại gì.
Nhưng là, một Tiên Vương liền có thể tu luyện ra loại nhục thân này, thật sự là làm cho người không thể tưởng tượng.
Lữ Kỳ Liên cũng phí hết một chút sức lực, mới để cho Thẩm Tường buông tay ra, mà bàn tay ngọc kia của Tiểu Lệ Chi bị bóp tới sưng đỏ, cỗ lực lượng kia để cho nàng ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng ta biết trong cơ thể Thẩm Tường có ẩn giấu đi một cỗ sức mạnh hết sức đáng sợ, chỉ có điều không phóng xuất ra mà thôi, nếu như Thẩm Tường luôn sử dụng loại lực lượng này nắm nắm đấm nàng ta, nàng ta cũng không biết chính mình có thể ngăn cản được hay không.
"Mang hắn đi!" Lữ Kỳ Liên nhìn về phía lão điện chủ, hỏi: "Khảo hạch chính thức sẽ bắt đầu vào lúc nào?"
"Đại khái ba ngày đi, sau khi những người hợp tác với nhau quyết đấu với nhau xong, lại nghỉ ngơi ba ngày thì có thể bắt đầu." Lão điện chủ kia nhìn Thẩm Tường một chút, nói ra: "Các ngươi sẽ không trả thù hắn chứ?"
"Bách Hoa tiên quốc chúng ta sẽ làm loại chuyện này sao? Hắn ở ngay dưới phòng của chúng ta, chúng ta chỉ đưa hắn trở về mà thôi!" Lữ Kỳ Liên lạnh lùng mà nói.
Thẩm Tường được hai nữ tử khiêng đi, được Lữ Kỳ Liên và các nàng mang về trong quán rượu kia, bỏ vào căn phòng hắn thuê.
Qua hai ngày, Thẩm Tường cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này hắn đã khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa hắn còn trong trạng thái tốt hơn bao giờ hết, hắn nằm ở trên giường, nhìn vào trần nhà quen thuộc kia.
"Làm sao ta lại ở chỗ này? Không phải ta đang chiến đấu với Tiểu Lệ Chi kia sao?" Thẩm Tường đột nhiên ngồi dậy, hắn nhìn vào vết thương trên người một chút, toàn bộ đã biến mất.
"Ngươi thua, bị các nàng nhấc về bỏ vào nơi này." Long Tuyết Di nói.
"Các nàng có làm gì đối với ta hay không?" Thẩm Tường có chút lo lắng mà nói.
"Không, có điều ta không cẩn thận để Hoa Đế kia phát hiện ngươi tu luyện Thiên Thánh chi thể tới cảnh giới đại thành." Long Tuyết Di nói.
"Chuyện này không sao." Thẩm Tường nhìn vào đôi tay của mình, hắn không biết tại sao, cảm thấy lực lượng của mình giống như lớn lên rất nhiều, đặc biệt là lực lượng của thân thể.
"Đến cũng có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Tường không biết những chuyện trước đó.
"Ngươi không nhớ rõ sao?" Long Tuyết Di lập tức nói ra cho hắn biết một trảo kinh người kia của hắn.
Thẩm Tường nhíu mày suy tư: "Khí đo ta chỉ cảm thấy chính mình rơi vào trong một vực sâu đen nhanh, rồi không có cảm giác gì nữa, lúc tỉnh lại thì chính là ở chỗ này!"
"Chẳng lẽ lại là linh hồn thần bí bên trong Sát Thần Chi Tâm?" Thẩm Tường hít một hơi, trước đó hắn lúc hắn so kiếm với người khác, cũng là linh hồn thần bí bên trong Sát Thần Chi Tâm kia thao túng thân thể của hắn, thi triển ra một kiếm kinh người.
Tuy rằng bây giờ hắn đã là Tiên Vương, nhưng hắn vẫn không thi triển ra được một kiếm đó, hắn biết mình còn chưa hoàn toàn phát huy ra thực lực của mình, cái này không có liên quan tới công pháp gì cả, hắn cảm thấy có lẽ là vấn đề tâm cảnh, rất muốn phá vỡ tâm cảnh nhưng lại rất khó cân nhắc.
Hắn cảm thấy cần tu hành và huấn luyện tàn khốc tới mức độ nhất định, phối hợp với sự lĩnh ngộ của hắn, nói không chừng có thể giống như linh hồn thần bí ở bên trong Sát Thần Chi Tâm, có thể hiểu hoàn toàn lực lượng trong cơ thể của mình, đồng thời tùy tâm chi phối, để cho mình trở nên càng cường đại hơn.
"Tại sao gia hỏa kia có thể làm được? Ta rõ ràng có lực lượng rất mạnh, nhưng lại không cách nào phát huy ra, ta thật là một tên phế vật!" Thẩm Tường thường xuyên suy nghĩ về vấn đề này, một kiếm lúc trước kia để hắn tới nay khó quên, hắn có đôi khi cũng sẽ nếm thử, nhưng để đạt tới loại trạng thái kia thì còn kém xa.
"Tiểu Lệ Chi kia tới, ở ngay ngoài cửa!" Long Tuyết Di nói.
Nàng ta vừa mới nhắc nhở Thẩm Tường thì tiếng gõ cửa đã truyền tới.
Thẩm Tường đi tới mở cửa, trông thấy mặt mũi Tiểu Lệ Chi tràn đầy không vui, hắn cười hì hì nói: "Hợp tác tốt, tật sự là cảm tạ ngươi đã đưa ta trở về nơi này, không cần lo lắng cho ta, ta hiện tại đã không sao!"
"Ta nhổ vào, ai lo lắng ngươi! Ta chỉ là một lần cuối cùng muốn tới hỏi ngươi, có đổi danh hào hay không?"
Tiểu Lệ Chi trông thấy gương mặt này thì lập tức nổi giận, tuy rằng nàng ta thắng, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự vui sướng khi thắng lợi một chút nào, ngược lại còn cảm thấy đối phương nhường cho nàng ta, một nắm cuối cùng kia của Thẩm Tường, nàng ta chỉ sợ vĩnh viễn không cách nào quên, loại lực lượng nghiền ép này để nàng ta cảm thấy trong cơ thể Thẩm Tường giống như cất giấu một đầu ác ma khủng bố vậy.
"Tại sao muốn ta đổi? Ta cảm thấy danh hào này êm tai, các ngươi xen vào chuyện của người khác quá nhiều đi!" Thẩm Tường cười thầm: "Nếu như ngươi làm tiểu thê tử của ta, ta sẽ đổi."
"Ngươi ..." Tiểu Lệ Chi căm tức nhìn hắn, một đôi ngọc quền đã nắp chặt tới rung động vang lên tiếng khanh khách, hận không thể dùng một quyền đánh nát toàn bộ răng của Thẩm Tường.
"Ngươi cái tên hỗn đản này có phải bị bệnh rồi hay không?" Tiểu Lệ Chi nói.
"Đúng vậy a, ngươi có thể trị không?" Trên mặt Thẩm Tường tràn đầy nụ cười xấu xa, dáng vẻ khuôn mặt như thiếu ăn đòn.
Ầm! Tiểu Lệ Chi dùng lực lướn đóng cửa lại, giẫm chân cái rồi rời đi.
P/S: Ta thích nào ... chương 7