Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 152 - Chương 152 - Kinh Diễm, Tiếc Nuối

Chương 152 - Kinh diễm, tiếc nuối
Chương 152 - Kinh diễm, tiếc nuối

Đan trưởng lão ngồi ở dưới Thanh Huyền quả thụ đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng đi tới bên người Thẩm Tường, nếu như nàng không có mang mặt nạ, nhất định có thể thấy trên mặt nàng mang theo các loại vẻ mặt đặc sắc.

Ngô Thiên Thiên cũng chạy lại, sắc mặt hết sức phức tạp, nhưng càng nhiều chính là khiếp sợ và sùng bái, tuổi của Thẩm Tường so với nàng còn nhỏ hơn, nhưng đã luyện chế ra Trúc Cơ đan!

"Thẩm Tường, ngươi thật sự đã luyện ra?" Ngô Thiên Thiên vẫn còn có chút không tin.

Đan trưởng lão cũng là như thế: "Chuyện này không thể nào!"

Thẩm Tường cười nói: "Tại sao không mở ra xem? Ngươi đã kiểm tra lò luyện đan, hơn nữa Trúc Cơ đan mới ra lò ngươi hẳn phải biết mới đúng."

Đan trưởng lão đứng ở đỉnh Phàm giới, thân thể nàng vậy mà khẽ run lên, nàng đưa tay ra mở nắp lò luyện đan kia!

Một bên Ngô Thiên Thiên cũng ngưng mắt nhìn, trong lòng vạn phần chờ mong.

Cái nắp mở ra, ánh sáng màu xanh và màu vàng hỗn hợp lập tức bộc phát ra, vào lúc này, Đan trưởng lão phát ra một tiếng hô kinh ngạc, điều này làm cho lông mày Thẩm Tường lập tức nhăn lại, bởi vì giọng nói này làm hắn có chút quen thuộc.

Ngô Thiên Thiên lại chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, một mặt kinh ngạc mà nhìn về phía bốn viên đan dược trong đan lô kia, đây đúng là Trúc Cơ đan, hơn nữa còn là bốn viên!

Trúc Cơ đan nhiều nhất không phải một lò chỉ có thể ra hai viên sao? Nhưng Thẩm Tường là bốn viên, chuyện này quả thật làm người nghe kinh hãi, khiến người ta khó có thể tin, Đan trưởng lão đắm chìm trong đan đạo nhiều năm càng khó có thể tiếp thu sự thực này, cho nên nàng mới phát ra một tiếng kinh hô!

Đan trưởng lão lắc đầu, nhìn bốn viên Trúc Cơ đan trong lò luyện đan, vừa lùi về sau, vừa nói:

"Chuyện này là không thể nào. . . bốn viên Trúc Cơ đan. . . chuyện này ngay cả ta cũng không làm được!" Thẩm Tường rất hài lòng với biểu hiện bây giờ của Đan trưởng lão, hắn cười nói: "Ngươi đã làm thử chưa?"

Đan trưởng lão theo bản năng lắc lắc đầu: "Không có, bởi vì có rất nhiều Luyện đan sư xuất sắc hơn so với ta đã thử qua, thế nhưng nhiều lần đều thất bại, vì lẽ đó..."

"Vì lẽ đó dưới tình huống cho rằng không thể nào, đều không có ai đi thử nghiệm, lâu dần, rất nhiều người đều cho rằng một lò chỉ có thể ra hai viên!" Thẩm Tường cười nói.

Đan trưởng lão và Ngô Thiên Thiên đều gật đầu, luyện đan phải tiêu hao rất nhiều linh dược, thử nghiệm lung tung chỉ có thể lãng phí dược liệu!

"Ngươi thua rồi! Nguyện đánh cược chịu thua chứ!"

Thẩm Tường lười biếng ngáp một cái, hắn có mệt chút, tuy nhiên nghĩ đến sắp được nhìn dáng vẻ Đan trưởng lão này không mặc quần áo, hắn lập tức trở nên hoạt bát.

Đan trưởng lão hít sâu vài hơi, nói rằng: "Ngươi sớm đã có thể luyện chế ra Trúc Cơ đan rồi đúng không?"

Thẩm Tường gật đầu.

"Có phải ngươi bước vào Chân Võ cảnh rồi mới đi Đan Hương tháp kiểm tra hay không?"

Đan trưởng lão lại hỏi, nàng đoán Thẩm Tường vào lúc đó đã luyện chế ra Trúc Cơ đan, hơn nữa còn ăn.

Thẩm Tường cười nói: "Ta có thể không trả lời ngươi!"

"Hừ, là ai dạy ngươi luyện đan? Ngươi không thể nào vô sự tự thông!"

Đan trưởng lão càng ngày càng nghĩ Thẩm Tường giả dối, sớm bước vào Chân Võ cảnh, hơn nữa còn không nói tiếng nào đi tham gia Thái Vũ thịnh hội vơ vét chỗ tốt lớn nhất, hơn nữa còn khiến người ta nghĩ là hắn là ở mấy ngày đó mới đột phá.

Thẩm Tường cười cợt nói: "Là một nữ nhân dạy ta! Chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên!

"Không thể nào!" Đan trưởng lão rất khẳng định nói.

"Ồ? Ngươi làm sao biết không thể nào, lẽ nào ngươi biết nàng?"

Thẩm Tường càng ngày càng cảm thấy Đan trưởng lão này cùng chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên có quan hệ gì đó không muốn người nhận ra.

"Ta có thể không trả lời ngươi! Nhưng tuyệt đối không phải chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên truyền dạy cho ngươi thuật luyện đan, dạy ngươi luyện đan đến cùng là ai? Người có thể dạy ra ngươi như vậy, nhất định rất nổi danh!" Đan trưởng lão ép hỏi, nàng quả thật rất hiếu kỳ.

Thẩm Tường cười nói: "Một nữ nhân, một nữ nhân đẹp hơn so với ngươi rất nhiều lần!"

Đan trưởng lão hừ lạnh nói: "Ngươi lại chưa thấy qua ta, tại sao ngươi có thể nói nàng đẹp hơn ta."

Thẩm Tường thở dài nói: "Ngươi ở trong mắt ta vẫn luôn là người quái dị, cho nên nàng đương nhiên so với ngươi đẹp hơn rất nhiều, đối với nữ nhân dạy ta luyện đan kia ngươi cũng đừng hỏi, sau này có cơ hội ngươi sẽ biết."

"Nhanh cởi quần áo đi, đường đường Đan trưởng lão chẳng lẽ muốn đùa giỡn hay sao?" Thẩm Tường cười khẩy nói, dùng ánh mắt tràn ngập tà dị quét nhìn thân thể lồi lõm kia của Đan trưởng lão.

Ngô Thiên Thiên rất thức thời đi ra, tuy rằng nàng cũng muốn nhìn dung mạo thực sự của Đan trưởng lão một chút. . .

"Thiên Thiên ngươi ở lại!" Đan trưởng lão đột nhiên gọi nàng: "Tổng thể nên có người chứng minh ta không có chơi xấu!"

Khuôn mặt Ngô Thiên Thiên đỏ lên, liếc nhìn Thẩm Tường một chút, gật đầu đáp: "Vâng!"

"Thiên Thiên, nhìn kỹ được rồi! Xem vóc người nàng so với ngươi như thế nào." Thẩm Tường xoa xoa tay cười cợt nói.

Ngô Thiên Thiên kiều hừ một tiếng, mặt trở nên đỏ hơn.

Đan trưởng lão cỡi quần áo, Thẩm Tường ngưng thần chăm chú nhìn vào, ngay cả mắt cũng không chớp, hắn muốn nhìn Đan trưởng lão này đến cùng là ai!

Áo choàng màu đen kia bị nàng dùng tư thái rất ưu mỹ chậm rãi cởi xuống, bên trong là một váy dài trắng như tuyết, bây giờ Đan trưởng lão lại không có khẩn trương, chậm rãi cởi váy trắng bên trong, tư thái quyến rũ mê người, khiến người ta thật sự khó thở, lúc này trái tim Thẩm Tường cũng đập mạnh lên.

Váy trắng cởi ra, Thẩm Tường đột nhiên nuốt một ngụm nước, Thẩm Tường không thể không thừa nhận, dáng người của Đan trưởng lão này lại vô cùng tốt, như ngọc bạch tuyệt mỹ chạm khắc đi ra vậy, eo thon dịu dàng khiến người ta rất muốn xông tới ôm một cái. Đôi chân thon dài rắn chắc trắng như tuyết, bộ ngực cao vút, bờ vai gợi cảm. . . trên người nàng mỗi một nơi đều câu động linh hồn của Thẩm Tường, mỗi một nơi đều tỏa ra sự quyến rũ làm say lòng người, mỗi một nơi đều làm cho nam nhân không thể tự kiềm chế, khó có thể chống cự!

Nhưng hắn thầm mắng lên, bởi vì trước ngực và bên hông Đan trưởng lão đều có một đoàn sương mù màu tím, che lại nơi mà nam nhân mong đợi nhất kia.

Dù vậy, lúc này Thẩm Tường cũng là cả người cực kỳ khô nóng, không thể không mạnh mẽ áp chế tà hỏa bốc cháy lên trong cơ thể kia!

Mặc dù Ngô Thiên Thiên là nữ nhân, nhưng cũng không thể không tán thưởng lên, nàng cũng nhìn đến mặt đỏ chót, cả người cũng bị ngọc thể nửa mở nửa che kia mê hoặc! Nàng cũng không nghĩ tới Đan trưởng lão sẽ cơ linh như vậy, dĩ nhiên thả ra mây mù màu tím che đậy chỗ mấu chốt nhất, bởi vậy, càng làm cho người muốn mà không được!

Đan trưởng lão tháo mặt nạ xuống, nhưng trên mặt cũng có mây mù màu tím lượn lờ như thế, không cách nào thấy rõ mặt nàng.

Thẩm Tường nhìn chăm chú lên ngọc thể này, nhưng vẫn không nhìn thấy đồ vật hắn muốn nhìn.

"Hừ ! Ngươi vậy tính là gì?" Thẩm Tường lập tức mắng, đồng thời một chưởng đánh ra, thả ra một trận gió nhẹ, muốn thổi bay sương mù kia đi, nhưng không có dùng được.

"Ngươi yêu cầu là cởi sạch quần áo, tháo mặt nạ xuống, ta làm được!"

Đan trưởng lão lạnh nhạt nói, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười cứng ngắc.

"Ngươi thật âm hiểm!" Thẩm Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cũng vậy thôi." Đan trưởng lão thản nhiên nói, thấy bộ dạng Thẩm Tường như vậy, trong lòng nàng cũng âm thầm hài lòng.

Ngô Thiên Thiên cũng nũng nịu nói: "Thẩm Tường, Đan trưởng lão đã thực hiện hứa hẹn."

Nàng cho rằng Đan trưởng lão có thể làm đến một bước này đã không tồi, Thẩm Tường có thể thấy thân thể mê người này của Đan trưởng lão, cũng nên biết thế nào là đủ.

"Quên đi!" Thẩm Tường ảo não ngồi dưới đất, thu bốn viên Trúc Cơ đan lại, sau đó nhảy lên, lấy xuống một trái Thanh Huyền quả, đặt ở trong miệng nhai .

"Ngươi làm gì!"

Đan trưởng lão vội vàng hô, Ngô Thiên Thiên cũng giật mình không thôi, các nàng cũng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có loại ngu ngốc này, trực tiếp ăn Thanh Huyền quả.

Bạch Long nữ bám ở trên cánh tay Thẩm Tường cũng đố kị lầm bầm: "Trước đó ngươi còn nói cái gì muốn dùng để luyện đan, trực tiếp ăn là lãng phí, hiện tại chính ngươi cũng ăn. . . Nhân gia cũng muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn. . ."

Thẩm Tường không để ý tới tiểu Long tham ăn này làm nũng, lại tức giận cắn cái Thanh Huyền quả kia.

Đây cũng làm cho Đan trưởng lão và Ngô Thiên Thiên tức đến giậm chân, một trái Thanh Huyền quả cứ như vậy hủy diệt, đây chính là phung phí của trời a!

"Thẩm Tường, ngươi. . . " Ngô Thiên Thiên cắn môi, tức giận nói.

Đan trưởng lão tức giận đến ngọc thể hơi run, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, đi tới một phát bắt được tay của Thẩm Tường, quát lạnh nói: "Ngươi đang giận ta sao?"

"Đây là chuyện rất rõ ràng, trái cây kia là của ta, ta thích làm sao thì là quyền của ta!"

Thẩm Tường bĩu môi, khoan hãy nói, Thanh Huyền quả này ăn rất ngon, làm hắn cắn xuống một cái liền không nhịn được lại muốn cắn một cái, hắn đã quyết định quyết tâm, tuyệt không có thể để cho tiểu Long tham ăn kia ăn được, bằng không sẽ bị nàng cả ngày ghi nhớ.

P/S: Thích nào...chương 7

Bình Luận (0)
Comment