Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1552 - Chương 1552 - Không Cho Ngươi Thua Quá Khó Coi

Chương 1552 - Không cho ngươi thua quá khó coi
Chương 1552 - Không cho ngươi thua quá khó coi

Phùng Vũ Khiết không ngờ rằng thuật luyện đan của Thẩm Tường lại kỳ dị như vậy, không sử dụng phương pháp diễn luyện, hơn nữa còn luyện hóa dược liệu trong nháy mắt, cái biến hóa đột nhiên này để cho nàng ta có áp lực rất lớn, bởi vì nàng ta trước đó rất chắc chắn một điều Thẩm Tường sẽ không thắng được nàng ta, tuy nhiên nàng ta vẫn rất có lòng tin để có thể thắng, bởi vì nàng ta là Đan Thánh, ở phương diện số lượng xuất đan và phẩm chất, chắc chắn không phải loại tiểu quỷ như Thẩm Tường này có thể so.

Coi như Thẩm Tường nhanh hơn nàng, nhưng nếu như số lượng xuất đan và phẩm chất kém hơn thì vẫn không cách nào thắng nàng ta, thắng thua cuối cùng xem trọng là số lượng xuất đan và phẩm chất đan dược, đó là cách mà nàng ta bình tĩnh lại.

Thẩm Tường bây giờ chỉ phóng xuất ra thánh hỏa yếu ớt, duy trì nhiệt động trong huyễn pháp bảo lô, để cho hắn ổn định tiến vào giai đoạn ngưng đan cuối cùng nhất.

Đoàn hỏa diễm màu trắng của Phùng Vũ Khiết ở phía trên bỗng nhiên nổ tung lên, lóe ra chùm ánh sáng xanh biếc, giống như Thẩm Tường vừa rồi, nàng ta cũng đã luyện hóa Bích Ngọc hồ lô, nàng ta chỉ là chậm hơn so với Thẩm Tường một chút, tốc độ xem như rất nhanh.

Giai đoạn ngưng đan đều có chút khó khăn, cho nên hai người chậm chạp đều không có tiến thêm bột bước động tĩnh nào, đều là đang để dược khí và dược bột dung hợp lại với nhau, rồi mới ổn định lại.

"Gần đủ rồi có thể bắt đầu!" Thẩm Tường nhìn vào khối không khí xanh biếc ở trong Huyễn pháp bảo lô kia, thần niệm khẽ động, thả ra một luồng thần lực, chuẩn bị bắt đầu chia cắt khối không khí kia.

Trông thấy Thẩm Tường có thể tách khối không khí kia ra, Phùng Vũ Khiết liền biết Thẩm Tường cũng có thể luyện chế nhiều Bích Nguyên đan, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thể nào vượt qua số lượng của nàng ta.

Mắt thấy là thời điểm phải cắt chia, Thẩm Tường bỗng nhiên thả ra một luồng hỏa diễm, bao trùm toàn bộ Huyền pháp bảo lô, che giấu đi bên trong, để Phùng Vũ Khiết âm thầm nghiến răng chửi mắng Thẩm Tường.

Thẩm Tường không muốn để cho Phùng Vũ Khiết trông thấy số lượng hắn xuất đan để tránh Phùng Vũ Khiết sẽ làm ra ứng đối!

Phùng Vũ Khiết cũng bắt đầu muốn chia cắt khối không khí bên mình ra, nàng ta cũng giống như Thẩm Tường, thả ra một đám hỏa diễm màu trắng, bao vây lại, ở bên trong tiến hành cẩn thận.

Thẩm Tường vội vàng sử dụng Hỗn Độn thần nhãn đi xem, nhưng Phùng Vũ Khiết lại dùng một số lực lượng kỳ lạ phòng ngừa hắn nhìn trộm.

Chẳng mấy chốc sẽ ngưng đan thành công, Phùng Vũ Khiết đột nhiên cảm nhận được có một loại áp lực vô hình, tuy nói chuyện nàng ta tỷ thí luyện đan với Thẩm Tường ở chỗ này sẽ không truyền ra ngoài, nhưng nếu nàng thật sự thua bởi Thẩm Tường thì đây nhất định là một vết nhơ khó mà phai mờ được trong nội tâm của nàng ta.

Nhưng là nàng ta nghĩ tới chính mình mà thắng thì có thể có được một trái Phượng Hoàng quả, thua trận không tổn thất gì, trong lòng trở nên thăng bằng hơn rất nhiều, mặc kệ như thế nào, thua thiệt đều là Thẩm Tường.

Thẩm Tường thì lại không cho rằng như thế, nếu như hắn thắng Phùng Vũ Khiết này, sau này hắn có thể thỉnh thoảng treo chuyện này ở bên miệng tới trêu chọc thục nữ nghịch ngợm này.

"Ngươi thật giống như nhanh hơn ta, nhưng ngươi không mở lò đan ra, ngươi là đang chờ ta sao?" Phùng Vũ Khiết nói.

"Không phải ta là đang nhường ngươi, ngươi thế nhưng là mẹ của Mị Dao tỷ và U U tỷ, ta không muốn để cho ngươi thua tới khó coi như vậy." Thẩm Tường mỉm cười.

Trong nội tâm Phùng Vũ Khiết thầm mắng vài câu, Thẩm Tường chính là vì để nàng ta thua rất khó coi, cho nên cố ý nhường nàng ta ở phương diện tốc độ, nhường nàng ta một chút, nàng ta còn thua trận vậy sẽ để nàng ta vô cùng xấu hổ.

"Đã như vậy, như vậy ta sẽ để cho ngươi thua tới khó coi một chút." Phùng Vũ Khiết khống chế chùm hỏa diễm màu trắng ở phía trên chậm rãi hạ xuống, lơ lửng ở đằng trước nàng ta.

"Nhìn kỹ, chớ để cho bị dọa sợ." Phùng Vũ Khiết tự tin cười một tiếng, thu hồi hỏa diễm màu trắng quấn ở phía bên ngoài lại, chỉ thấy ba viên Bích Nguyên đan bình tĩnh lơ lửng ở nơi đó, bao quanh lấy là một màn sương mù màu xanh nhàn nhạt, giống như những ngôi sao màu xanh lá cây tươi sáng trong một tinh vân.

Thẩm Tường cố ý lộ ra vẻ rất kinh ngạc, rất khoa trương hô: "Thật là lợi hại, không hổ là Đanh Thánh, một cái Bích Ngọc hồ lô vậy mà có thể luyện chế ra ba viên Bích Nguyên đan, không thể chiến thắng a!"

"Tiểu quỷ, đừng dấu, nahnh để cho ta xem kết quả." Phùng Vũ Khiết cau mày, khẽ hô, Thẩm Tường tán thưởng nàng ta khoa trương như thế, để nàng ta cảm thấy giống như là đang chê bai nàng ta vậy, khiến cho trong nội tâm nàng bỗng nhiên sinh lòng không chắc chắn.

Thẩm Tường cười hắc hắc: "Còn muốn một chút thời gian, xong ngay đây!"

Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy hơi thở, rồi mới kêu lên một tiếng đau đớn, thu hồi hỏa diễm bao khỏa phía bên ngoài lò đan, chỉ thấy bên trong xuất hiện bốn viên Bích Nguyên đan, để cho người ta kinh ngạc chính là, bốn viên Bích Nguyên đan này đều dâng trào ra một cỗ ánh sáng rất cường liệt, như là mặt trời vậy, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào.

Lại là đan quang!

Mặt mũi Phùng Vũ Khiết tràn đầy vẻ chấn kinh, luyện đan không cần lò đan, còn có thể ra bốn viên, hơn nữa còn có đan quang, giờ khắc này nàng ta nhận đả kích bội phần, bởi vì nàng ta thua, tuy rằng chênh lệch chỉ có một viên, nhưng là nàng ta vô luận là thực lực hay là khoảng thời gian luyện đan đều còn cao hơn Thẩm Tường nhiều, lại còn ít hơn Thẩm Tường một viên!

Thẩm Tường vung tay lên để bốn viên Bích Nguyên đan bay tới trước mặt Phùng Vũ Khiết, hắn đắc ý cười nói: "Nếm một chút, nhìn xem phẩm chất như thế nào!"

Phùng Vũ Khiết thở ra một hơi, đưa tay chộp một cái nắm bốn biên Bích Nguyên đan vào trong tay, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng nhìn vào Thẩm Tường.

Tô Mị Dao và Bạch U U đều không có kinh ngạc quá lớn, các nàng trước đó đã ngờ tới kết quả như vậy.

"Ngươi thua!" Thẩm Tường cười nói: "Làm sao, có phải rất khó chịu hay không?"

"Tiểu tử chết tiệt, đừng đắc chí!" Phùng Vũ Khiết u oán nhìn vào Thẩm Tường, trong lòng có chút tức giận, bởi vì Thẩm Tường nói rõ chính là muốn nhìn nàng xấu mặt.

Vẻ mặt Thẩm Tường trở nên thành thật nói ra: "Phùng đạ nương, ngươi là một Đan Thánh, coi như ta ra ngoài nói lung tung khắp nơi ta thắng ngươi, người ta cũng sẽ không tin tưởng, cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không đi làm chuyện làm bại hoại thanh danh của ngươi."

Hắn tung tung Phượng Hoàng quả trong tay, cười nói: "Quả này cũng không phải dễ dàng đạt được như vậy."

Trông thấy loại vẻ mặt kinh ngạc của Phùng Vũ Khiết lúc này, Thẩm Tường cười ha ha vài tiếng rồi mới đi ra hang động, đi tới bên trong truyền tống trận kia.

La Kỳ trông thấy Thẩm Tường cười đến vui vẻ như vậy, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hắn không hỏi nhiều, mở truyền tống trận rời đi.

"Mị Dao, U U, tiểu tử chết tiệt kia dùng thủ pháp gì? Các ngươi biết không?" Sau khi Thẩm Tường rời đi, Phùng Vũ Khiết vội vàng dò hỏi, loại vẻ mặt không vui trên mặt nàng ta đã biến mất, thật giống như vừa rồi nàng ta không thua vậy, mặt mũi hiện ra nụ cười tràn đầy xán lạn.

"Chuyện này ... đương nhiên biết, tuy nhiên có chút khó học hiểu." Tô Mị Dao nói, đối với phương pháp thần luyện, nàng ta nghiên cứu qua, chỉ có điều thần lục của nàng ta quá yếu, còn chưa có cách nào học tập.

"Ngươi có thể dạy ta hay không?" Phùng Vũ Khiết kéo tay Tô Mị Dao, nhỏ giọng nói ra: "Có cần phải được tiểu quỷ kia đồng ý hay không?"

Tô Mị Dao cười duyên nói: "Đương nhiên không cần, tuy nhiên hắn thế nhưng là người sáng lập ra loại thuật luyện đan này, ngươi sử dụng, sau này tên kia há mồm ra chắc chắn sẽ nói, nói ngươi là truyền nhân gì gì đó của hắn."

Phùng Vũ Khiết cười khanh khách nói: "Cái này không sợ, ta sống lâu như vậy rồi, ta sẽ chấp nhặt với tiểu tử kia ư, vừa rồi ta chỉ là cố ý làm ra vẻ cho hắn xem, để tiểu quỷ kia đắc ý đắc ý mà thôi, dù sao ta không tổn thất một chút nào."

Thẩm Tường đi, nếu như hắn biết Phùng Vũ Khiết có loại tâm tính này, đoán chừng người không dễ chịu sẽ là hắn.

"Tiểu thí Long, các nàng không còn ở đây, sau này chúng ta có thể tùy tiện một chút." Thẩm Tường nói với Long Tuyết Di, giọng nói mang theo một tiếng cười xấu xa.

"Ai tùy tiện với ngươi, nhanh đi tới phòng ở mới mà tùy tiện với hai vị Thánh nữ kia đi thôi." Long Tuyết Di cười nói: "Ngươi ăn hết các nàng, sau này ta sẽ không nói ra."

P/S: Ta thích nào ... chương 7

Bình Luận (0)
Comment