Sau khi băng được hòa tan, Thẩm Tường nhìn thấy dung mạo của Thập Thiên đại đế, là một trung niên rất anh tuấn, cái cằm có một chút chòm râu, không có cuồng dã bưu hãn như trong tưởng tượng của hắn.
"Đây chính là Thập Thiên đại đế sao?" Thẩm Tường nói thầm, Thập Thiên đại đế trước mắt này, không có loại khí thế đại đế của một vùng, tuy rằng đây chỉ là thân thể, nhưng không nhiều thì ít cũng nên có một chút loại khí thế của đế hoàng, Thẩm Tường bây giờ không cảm nhận được một chút nào.
Ngược lại Hỏa Đế, Lữ Kỳ Liên để cho hắn từng có loại cảm giác này.
Ngay vào lúc Thẩm Tường đặt câu hỏi, nắm tay Khương Thánh thăm dò vào trong quan tài đá, vuốt khuôn mặt của Thập Thiên đại đế: "Hỗn đản, ngủ lâu như vậy, nhanh tỉnh lại đi! Có tên tiểu quỷ ngàn dặm xa xôi trải qua biết bao nhiêu cực khổ, trên đường đi thiếu chút chết nhiều lần mới mang Thanh Long Đồ Ma đao tới chỗ này, chớ ngủ."
Ba ba ba...
Khương Thánh này vậy mà đánh lại rất dùng sức, phát ra từng tiếng giòn vang, đó có thể thấy được thi thể Thập Thiên đại đế còn được bảo tồn rất tốt, chỉ là Thẩm Tường có chút nhìn không được, Thần Tượng này cũng quá hung ác, vậy mà giày vò người chết như thế!
Sau khi Thần Tượng đập mấy chục cái, Thập Thiên đại đế đột nhiên mở to mắt, con mắt hắn bắn ra hai đạo ánh sáng xanh, đột nhiên từ trong quan tài nhảy ra, mắng to: "Lão Khương đầu, ngươi đánh đủ chưa, tàn hồn kia của ta dung hợp với nhục thân cần một chút thời gian, ngươi mẹ nó chẳng lẽ không biết?"
"Ta đây không phải để cho ngươi dung hợp được nhanh hơn chút sao, buông lỏng cơ bắp trên người ngươi sao?" Khương Thánh cười hắc hắc, rồi mới nói với Thẩm Tường: "Ngươi liều mạng tới đây chính là phục sinh tên vương bát đản này."
Thẩm Tường giật mình, nhìn vào Thập Thiên đại đế kia, đây chính là gia hỏa không có một chút phong phạm cao nhân nào.
"Ta biết ngươi gọi Thẩm Tường, tàn hồn này của ta thỉnh thoảng sẽ ở vào trạng thái bán tỉnh, cho nên ta biết một chút việc của ngươi, ngươi làm rất tốt, không khiến cho ta thất vọng, vậy mà có thể để cho ta lấy loại phương phá này sống lại, ha ha." Tề Thí vỗ bả vai Thẩm Tường, cười to nói: "Tiểu tử ngươi cũng không phải đền đã cạn dầu, cũng đừng giả bộ con nai ngơ ngác, hiện tại trong tay ngươi có nhiều đồ chơi lợi hại như vậy, chỉ cần ngươi lớn hơn một chút, nhất định sẽ giày vò chết đám vương bát đản kia."
Thẩm Tường phản ứng lại, dù sao đây là Thập Thiên đại đế a, hắn vội vàng muốn hành lễ cho Tề Thí, ai ngờ lại bị Tề Thí giữ lại.
"Đừng cho ta những thứ này, hiện tại ngươi thế nhưng là kế thừa một đống lớn đồ vật của ta, sau này ngươi cần phải cố gắng a." Tề Thí cười nói.
"Chuyện này ... Đại Đế, ngươi bây giờ là loại trạng thái gì? Ngươi hoàn toàn sống lại? Hay là tạm thời sống lại, linh hồn của ngươi không phải còn ở Địa Ngục sao?" Thẩm Tường đối với chuyện này rất nghi hoặc.
Tề Thí thở dài: "Linh hồn ở Địa Ngục kia ta từ bỏ, căn bản không ra được, lúc trước ta lưu thủ lại, dựng dục ra linh hồn thứ hai, phong tồn trong Thanh Long Đồ Ma đao, cuối cùng lại thông qua hấp thu người sau khi chết tăng cường hồn lực, không sai biệt lắm lúc này có thể để cho nhục thân ta sống lại."
Khương Thánh cười nói: "Nói như thế, ta bây giờ còn lợi hại hơn so với ngươi nhiều."
Tề Thí giữ lấy bả vai Thẩm Tường: "Chuyện này cũng chưa chắc, ngươi đợi thêm một số năm, người thừa kế của ta nhất định có thể đánh thắng ngươi."
Thẩm Tường trước đó đã nghe từ trong miệng của Đoạn Minh và Bạch Hổ nói Thập Thiên đại đế rất hiền lành, bình dị gần gũi, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, chỉ có điều Tề Thí đã không còn loại lực lượng có thể quát tháo phong vân năm đó.
"Hai vị tiền bối, long mạch của ta sắp bị vây công, ta phải nhanh trở về, có biện pháp rời khỏi nơi này không?" Thẩm Tường vội vàng hỏi.
"Làm gì gấp vậy, ta còn định hướng dẫn ngươi cho thật tốt một chút, để ngươi trở nên càng mạnh hơn." Tề Thí nhíu mày lại: "Có thể chờ một chút không? Rất nhanh!"
"Có thể còn có ba bốn tháng đi, long mạch kia rất quan trọng đối với ta, hơn nữa tới lúc đó rất nhiều bằng hữu của ta cũng sẽ ở chỗ đó thủ hộ thay ta, tới lúc đó ta không trở về, sẽ hại chết bọn họ." Thẩm Tường một mặt lo lắng.
"Đủ rồi!" Tề Thí nhìn vào Khương Thánh: "Lão Khương đầu, ra ngoài bắt mấy con Long ngu xuẩn đáng ghét kia vào đây, ta nói chuyện lâu như vậy, ngươi ngồi lâu như vậy là nên bồi bổ, hơn nữa chúng ta cũng phải tự ôn chuyện thật tốt, ha ha..."
Tề Thí vừa phóng khoáng cười to vừa vỗ bả vai Thẩm Tường, để hắn không cần lo lắng.
Khương Thánh đã biến mất, thông qua một cái truyền tống trận rời đi, thấy vậy Thẩm Tường yên tâm nhiều.
"Có Long ở bên ngoài? Bọn chúng tới làm cái gì?" Thẩm Tường tò mò hỏi.
"Bọn chúng muốn công phá nơi này, bọn chúng những con Long kia biết sử dụng Thiên Diễn thuật, bọn chúng giống như tính ra trong khoảng thời gian này ta sẽ sống lại, cho nên mới tới nháo sự." Tề Thí cười ha ha một tiếng: "Tuy nhiên Long Đế cho má của bọn hắn quá tự cho mình thanh cao, không muốn động vào loại chuyện nhỏ nhặt này, hắn tự thân xuất mã thì ngươi bây giờ đã sớm chết rồi."
Thẩm Tường cười không nổi, Long Đế kia biết hắn làm Thập Thiên đại đế sống lại thì hắn sẽ rất phiền phức.
"Nếu như Long Đế kia tới tiến đánh long mạch ta thì chẳng phải ta xong đời rồi sao? Khương tiền bối có thể đối phó hắn không?" Thẩm Tường có chút lo lắng.
"Lão Khương đầu chỉ là tên rèn sắt, đương nhiên không đánh lại Long Đế kia, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, con Long tham ăn cả ngày ăn với chẳng uống ngốc ở trên người ngươi trước kia có thể kéo lại hắn một đoạn thời gian."
Tề Thí thở dài nói ra: "Không nghĩ tới đầu Long tham ăn này vẫn như cũ, vẫn có thể ăn được như vậy, may mắn có ngươi, bằng không nàng ta vừa mới trùng sinh không bao lâu thì sẽ bị chết đói."
Tề Thí và Long Tuyết Di vốn quen biết, Long Tuyết Di còn cho hắn mượn Thần Cách!
Thẩm Tường thầm mắng Long Tuyết Di, vậy mà giấu hắn nhiều chuyện như vậy, lúc trước ký ức không có thức tỉnh nàng không nói, nhưng đằng sau ký ức thức tỉnh hoàn toàn, còn không nói cho hắn biết những bí mật này.
"Tiền bối ... ta nghe nói ngươi thiếu nàng ta một cái Thần Cách, ngươi dự định trả lại cho nàng như thế nào? Linh hồn kia của ngươi còn ở Địa Ngục đi, sau khi nàng ta biêt,s có thể xâm nhập vào trong Địa Ngục hay không?" Thẩm Tường nghĩ tới viẹc này thì có thể nhìn ra được dáng vẻ nổi bão khi trông thấy Tề Thí.
Tề Thí một mực đang mỉm cười, đột nhiên không cười được: "Chuyện này ... nàng ta nói cho ngươi? Tuy nhiên nàng ta lúc trước từng nói sẽ không nói tung tung ra ngoài."
"Là sư phụ ngươi, Bạch Hổ tiền bối nói cho ta biết." Thẩm Tường một mặt im lặng nhìn vào hắn, tên gia hỏa này vậy mà quên quên chuyện Thần Cách, chuyện này quan trọng vậy mà.
"Mặc kệ nàng ta đi, tới lúc đó muốn đánh muốn giết thì theo nàng là được, ta cũng không phải chưa từng chết." Tề Thí vậy mà rất không thèm để ý, Thẩm Tường cũng muốn đánh hắn chứ nói chi là Long Tuyết Di.
Thẩm Tường lại hỏi: "Nếu như nàng ta đi vào trong Địa Ngục có thể mang Thần Cách trở về hay không?"
Tề Thí lắc đầu: "Không thể nào, Thần Cách kia sớm đã bị Địa Ngục Ma Đế nuốt mất, nàng ta biết, có lẽ sẽ muốn liều mình với Địa Ngục Ma Đế, nhưng nàng chắc chắn đánh không lại Địa Ngục Ma Đế."
Trong lòng Thẩm Tường cảm thấy không đáng thay cho Long Tuyết Di, có Thần Cách thì có thể tiến vào Thần Minh giới, tới lúc đó cũng không cần lo lắng ở chỗ này bị Địa Ngục Ma Đế âm.
"Không cần lo lắng thay cho nàng ta, nếu như nàng ta có thể ngưng tụ ra Thần Cách thứ hai thì chắc chắn càng lợi hại hơn, chuyện này đối với nàng ta mà nói là một loại tôi luyện, không có nhiều cơ hội để mất Thần Cách, loại chuyện này có lẽ là có một không hai, bởi vì không ai nỡ làm mất."
Tề Thí cười cười một tiếng, mang theo Thẩm Tường đi tới đại sảnh rộng rãi bên ngoài, bảo Thẩm Tường lấ Thần đỉnh ra nhóm lửa, chuẩn bị ăn thịt Long.
Thẩm Tường không rõ, lúc trước Long Tuyết Di tại sao lại cho Tề Thí mượn Thần Cách.
"Lúc trước đến cùng là thế nào mà mượn được Thần Cách vậy? Thứ này cũng không dễ mượn đi!" Thẩm Tường rất tò mò đối với chuyện này.
"Chuyện này quá dễ dàng, ta chỉ lấy ra rất nhiều trái cây Thánh cấp đồ ăn ngon, nàng ta sẽ đáp ứng rất sảng khoái." Tề Thí cười nói: "Long tham ăn này đối phó rất dễ!"
Thẩm Tường vỗ tay vào trán, chỉ có thể cảm thấy bi ai thay cho Long Tuyết Di.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.