"Còn có Hinh Nguyệt và Tĩnh nhi!" Thần hồn của Long Tuệ San khinh bỉ mà nhìn vào Thẩm Tương: "Tĩnh nhi là nghĩa muội của ngươi, còn như Đông Phương Hinh Nguyệt ... cảm thấy nàng ta càng có mối quan hệ thân mật với ngươi, nhưng là các ngươi thật giống như không ở cùng một chỗ nhiều, ngược lại là nàng ta thường xuyên ở cùng một chỗ với Mộng Nhi và Tiên Tiên."
"Chuyện này a ... nàng ta là nữ nô của ta, nàng ta có khế ước chủ bộc với ta." Thẩm Tường cười khan nói: "Đây chính là nàng ta tự nguyện, hơn nữa ta chưa từng có coi nàng là nữ nô mà đối đãi."
"Linh Linh đâu? Nàng ta bây giờ thế nào rồi?" Thẩm Tường hỏi, Thẩm Linh Linh là nghãi muội của hắn, đã rất lâu rồi chưa gặp nàng, điều này làm cho hắn có chút xấu hổ.
"Nàng ta bây giờ bình thường, thực lực Tiên Vương, giống với Tĩnh nhi, cũng đang giúp việc luyện khí! Yên tâm đi, hai tiểu nha đầu này là muội muội của ngươi thì cũng là muội muội của ta, ta sẽ chăm sóc tốt các nàng." Long Tuệ San cười nói: "Ngươi thật là lợi hại, có thể tìm được nhiều muội muội tốt như vậy, U Lan, Linh Linh, Tĩnh nhi, còn có Thiến Hương, các nàng đều rất ngoan, ta làm sao lại không tìm được ai đây?"
Thẩm Tường cười nói: "Không phải ngươi tìm được ta một tên đệ đệ này sao? Có ta, ngươi cũng không cần sầu không có muội muội, còn nữa, ngươi cũng là tỷ tỷ tốt!"
"Tiểu bại hoại, hừ hừ!" Long Tuệ San hừ vài tiếng, lúc này nàng ta đã tiên vào trong lòng núi, ở khu vực trung tâm của nơi này có một gian nhà đá rất lớn, ở giữa trưng bày một cái đại đỉnh.
"Đây không phải Thần đỉnh sao?" Thẩm Tường nhớ kỹ Thần đỉnh là là đưa cho Khương Thánh.
Trong gian nhà đá này không có một ai, tuy nhiên ở bên trong chiếc Thần đỉnh kia lại truyền ra một cỗ hơi nóng rất mạnh, bên trong giống như là đang dung luyện cái gì đó, Chu Tước hài cốt Thẩm Tường đã cho Khương Thánh, để Khương Thánh luyện chế Chu Tước thần binh giúp hắn.
"Các nàng đâu?" Thẩm Tường không nhìn thấy có người ở chỗ này.
"Có lẽ là đang tắm, có muốn dẫn ngươi đi nhìn xem hay không?" Long Tuệ San cười nói.
"Tốt lắm, nhanh lên!" Thẩm Tường có chút kích động hô.
"Được cái đầu của ngươi, ngươi cùng đừng đi khắp nơi, ở trước khi các nàng chưa đi ra, thần hồn của ngươi đàng hoàng ở lại đây cho ta." Thần hồn của Long Tuệ San giữ hắn tới rất chặt, huống chi một sợi thần hồn này của hắn rất yếu, đối mặt thần hồn cường đại của Long Tuệ San thì lộ ra rất nhỏ yếu.
Đương nhiên, nếu như thần hồn cường đại kia mà tới, tiến vào bên trong Thần Hải của Long Tuệ San, nói không chừng còn có thể chưởng khống Thần Hải của Long Tuệ San.
"Lão Khương đâu rồi? Không phải hắn phụ trách luyện chế Chu Tước thần cung giúp cho ta sao? Hắn chạy đi chết ở chỗ nào rồi?" Thẩm Tường không nhìn thấy Khương Thánh, nơi này chỉ có Thần đỉnh mà hắn đưa cho Khương Thánh.
"Đi hỏi tiểu tiên nữ của ngươi đi, ta cũng không rõ lắm, hắn và Thập Thiên đại đế thường xuyên không ở nơi này." Long Tuệ San nói.
Một cái cửa đá mở ra, Đông Phương Tĩnh thuần khiết và Thẩm Linh Linh đáng yêu hoạt bát đi ra, hai người cao như nhau, quần áo cũng cùng kiểu quần áo, nhìn rất giống như hai tỷ muội, trên mặt đều amng theo nụ cười dịu dàng mà ngọt ngào, tuy rằng các nàng đã không còn là tiểu cô nương, toàn thân tỏa ra khí tức thành thục, nhưng ở trong mắt Thẩm Tường thì các nàng vẫn là thiếu nữ thuần nhân của ngày xưa.
"Đại tỷ, không phải ngươi phải đi ra ngoài sao? Làm sao lại tới?" Đông Phương Tĩnh hỏi, nàng ta đã không còn ngốc nghếch giống như năm đó nữa, Thẩm Tường nhớ lại dáng vẻ ngây thơ của nàng ta năm đó, không thể nín cười được.
"Lão ca các ngươi tới." Long Tuệ San nói.
Nghe thấy Thẩm Tường tới, Đông Phương Tĩnh và Thẩm Linh Linh lập tức mừng rỡ không thôi, rồi mới nhìn xung quanh.
"Ca ca đâu? Làm sao không thấy người a!" Một đôi mắt thủy linh của Đông Phương Tĩnh tràn ngập mong chờ và tưởng niệm, tìm kiếm mỗi một góc trong đại sảnh.
Thẩm Linh Linh cũng như vậy, không trông thấy thân ảnh Thẩm Tường ở đâu, ánh mắt long lanh như nước của nàng ta đầy vẻ thất vọng.
"Nha đầu ngốc, hắn chỉ là tới bằng thần hồn, các ngươi không nhìn thấy hắn, nhưng hắn có thể nói chuyện với hắn, bản thể của hắn còn đang ở bên trong Thiên Long Vực." Long Tuệ San cười cười xoa lên đầu của các nàng: "Tiên Tiên các nàng đâu?"
"Các nàng đang nghỉ ngơi ở bên trong, ca ca ngươi có thể nghe được chúng ta nói chuyện không? Chúng ta rất nhớ ngươi!" Đông Phương Tĩnh khẽ nói, đôi mắt đẹp nhìn vào xung quanh, nàng ta rất muốn nhìn Thẩm Tường một chút, nàng ta đã biết chuyện Thẩm Tường tiêu diệt giáo chủ Thần Ma giáo kia, trước đây cha nàng chính là bị giáo đồ Thần Ma giáo giết chết.
"Ta cũng rất nhớ các ngươi! Chờ một chút ta sẽ xuất hiện." Thẩm Tường trông thấy hai tiểu nha đầu này, cảm xúc nhớ nhung nồng đậm xông lên đầu.
Long Tuệ San cảm nhận được thần hồn của Thẩm Tường biến mất, cau mày nói: "Hắn làm sao mà đi rồi? Hắn muốn làm cái gì?"
Ở bên trong Thiên Long Vực, Thẩm Tường nói với Long Tuyết Di: "Tạm thời ta phải trở về một chuyến, ta rất lâu không gặp những nha đầu kia! U Lan trở về thì ngươi nói với nàng một tiếng!"
"Ừm, nhanh đi đi, gặp các nàng một chút cũng được." Long Tuyết Di gật khẽ đầu, thần hồn rời khỏi Thần Hải của Thẩm Tường.
Thẩm Tường lập tức vận chuyển lực lượng Không Gian pháp tắc, vừa rồi thần hồn của hắn đã đi tới Băng Long sơn trang, lúc này hắn có thể trực tiếp xuyên qua nơi đó.
Thẩm Linh Linh và Đông Phương Tĩnh khẽ gọi Thẩm Tường, lúc này Tiết Tiên Tiên, Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt thi nhau đi ra, biết được Thẩm Tường trở về rồi lại đi, các nàng lập tức khẽ mắng lên, Thẩm Tường từ Thánh Vực trở về lại không tìm tới các nàng, các nàng có oán niệm rất lớn.
Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt lúc này an ủi Thẩm Linh Linh và Đông Phương Tĩnh, các nàng có dáng vẻ thành thục thướt tha, ở trong mắt hai nha đầu này thì chính là trưởng bối, chỉ là Tiết Tiên Tiên có oán niệm cực lớn còn đang phàn nàn không ngừng.
Đột nhiên ở bên trong gian nhà đá này xuất hiện một cỗ không gian ba động rất mạnh, Long Tuệ San vội vàng đi tới bên cạnh mấy nữ tử, phóng xuất ra một cái lồng băng bảo hộ các nàng, nàng ta lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Không gian điên cuồng vặn vẹo, chỉ thấ một thân ảnh mơ hồ từ bên trong không gian vặn vẹo đó đi ra ngoài, rồi không gian mới khôi phục ổn định lại.
Thẩm Tường thở phì phò nằm ở trên mặt đất, hô: "Từ Thiên Vực trở về một chuyến thật không dễ dàng a!"
"Ca ca!" Đông Phương Tĩnh và Thẩm Linh Linh ngạc nhiên hô lên, rồi như một làn gió lao tới bên cạnh Thẩm Tường đỡ Thẩm Tường lên.
Thẩm Tường giang hai cánh tay ra để các nàng đỡ lên, cười cười không ngừng.
"Tĩnh Tĩnh, Linh Linh, các ngươi càng lớn càng đẹp a." Thẩm Tường cười hì hì lấy, khẽ vuốt gương mặt của các nàng.
Tiết Tiên Tiên hùng hùng hổ hổ đã đi tới, u oán nhìn vào Thẩm Tường: "Ngươi còn nhớ chúng ta không, ta còn tưởng rằng ngươi mất trí nhớ nữa nha!"
"Làm sao sẽ? Coi như mất trí nhớ ta cũng sẽ không quên các ngươi, các ngươi sớm đã in dấu vào bên trong linh hồn của ta rồi." Thẩm Tường cười nói rồi ôm Tiết Tiên Tiên, hồn một cái lên gương mặt của nàng.
Liễu Mộng Nhi thế nhưng là trưởng bối của chúng nữ, biểu hiện của nàng ta rất hiền thục đoan chính, mỉm cười nói: "Trở về là tốt rồi, vào bên trong nói chuyện đi, nơi này chính là nơi luyện khí."
"Các ngươi từ từ mà nói chuyện, ta còn có việc phải đi làm." Long Tuệ San phất phất tay rồi đi ra lòng núi.
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Hinh Nguyệt hiện ra vẻ mỉm cười, vô cùng quyến rũ nhìn vào Thẩm Tường, tuy rằng nàng ta không nói gì, nhưng ánh mắt của nàng lại làm cho tâm thần Thẩm Tường rung động.
Thẩm Tường đã rất lâu không gặp nữ nô tuyệt sắc này, nàng ta thường xuyên ở cùng với Hoa Hương Nguyệt, nàng ta vốn ưu nhã, mị thái mọc lan tràn, trở nên càng mê người hơn.
Thẩm Tường đi theo chúng nữ tiến vào một gian nhà đá, nơi này là phòng khách nhỏ của các nàng, có mùi thơm dễ chịu, lịch sự tao nhã thoải mãi dễ chịu, các nàng luyện khí lâu dài ở trong này, ngọn núi này đã trở thành trụ sở của các nàng, tuy rằng rất đơn giản, nhưng lại để cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
P/S: Ta thích nào ... chương 4