Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 166 - Chương 166 - Đường Thủy

Chương 166 - Đường thủy
Chương 166 - Đường thủy

Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi ở trên thuyền nhỏ, huy động thần binh lợi khí trong tay, chọc, đâm công kích những Thiên Huyền thử bay đến kia, mà thuyền nhỏ cũng ở Liễu Mộng Nhi dùng thần thức thôi thúc, đã rời xa bờ sông, trên thuyền cũng tràn đầy máu tươi của Thiên Huyền thử, mà trên người của Thẩm Tường cũng là máu me đầm đìa, nhưng trên quần áo trắng noãn kia của Liễu Mộng Nhi lại không hề có một vết máu, vừa nãy Thẩm Tường cũng chú ý tới, trên quần áo bó của nàng có một loại lực lượng kỳ lạ, có thể ngăn cản từng giọt máu tươi kia bắn tới.

Thuyền nhỏ đã rời xa bờ sông, đi tới giữa sông, những Thiên Huyền Thử kia chỉ có thể ở bờ sông rít gào, không dám xuống sông, trên sông cũng trôi nổi rất nhiều thi thể Thiên Huyền thử, Thẩm Tường biết những thi thể này đều có thể đổi lấy tinh thạch, dùng một đại đao vớt những thi thể kia, hắn phát hiện mình ở chung một đoạn thời gian dài với Chu Vinh, cũng nhiễm phong cách làm việc của Chu Vinh.

"Nhanh chóng rửa sạch thân thể của ngươi đi!" Liễu Mộng Nhi thấy những Thiên Huyền thử kia không thể đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm: "Đúng rồi, đưa cây đao kia của ngươi cho ta nhìn một chút."

"Không được, cây đao này rất nặng, lấy ra sẽ làm thuyền chìm xuống!" Thẩm Tường vừa lên thuyền đã thay đổi dùng một cái Linh khí tam đoạn thấp kém, hắn bây giờ nhảy xuống sông, ở trong sông cởi sạch quần áo ra, rửa sạch thân thể. Sau đó lại bảo Liễu Mộng Nhi xoay người sang chỗ khác, để hắn bò lên mặc quần áo vào.

Biết phía sau mình có một nam nhân thân thể trần truồng, mặt Liễu Mộng Nhi rất là nóng, e thẹn không thôi, nàng phát hiện ở chung một chỗ với Thẩm Tường trong một thời gian ngắn, đã làm nàng trải qua rất nhiều chuyện mà nàng sống hơn vạn năm cũng chưa từng trải qua.

"Ở trong sông an toàn không?" Liễu Mộng Nhi nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, trong lòng có chút lo lắng, nắm thật chặt Bạch Cốt Trường thương trong tay, đứng ở phía đầu thuyền.

Thẩm Tường buông tay, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết, nói chung có một gia hoả nói cho ta biết, đi đường thủy sẽ an toàn!"

"Mộng Nhi tỷ, cây trường thương này của tỷ rất đẹp, tên là gì? Lúc giết chuột cũng không dính máu, hơn nữa lúc tỷ dùng thương đúng là đẹp mắt, rất dễ nhìn! Thẩm Tường tán dương, hắn nói là sự thật, chỉ có điều vừa nãy hắn dùng đao đi chém giết Thiên Huyền thử, làm cho Nữ Đế này không thể không ra chút phong thái.

"Ngọc Long Chi vẫn (vẫn là hôn)!" Liễu Mộng Nhi nắm trường thương, uy phong lẫm lẫm đứng ở đầu thuyền, mặt lành lạnh mà nhìn về phía mặt sông, lạnh nhạt nói: "Lúc ta chiếm được đã hư hỏng, ta dùng thời gian khoảng ba ngàn năm năm mới chữa trị tốt, cấp bậc rất cao, không phải vật bình thường!"

Trong giọng nói mang theo một cỗ kiêu ngạo, bởi vì có thể chữa trị loại binh khí cấp bậc này, là một chuyện rất đáng giá để kiêu ngạo.

Tên này rất đẹp, nhưng Thẩm Tường biết, nếu như được “hôn“ đến, vậy thì không đẹp rồi! (Có nghĩa là nếu như bị chọc tới thì không đẹp rồi)

"Cây đao kia của ngươi thì sao?" Liễu Mộng Nhi hỏi.

"Thanh Long Đồ Ma đao, chỗ lợi hại nhất là có thể theo chân khí rót vào mà tăng nặng rất nhiều lần, nhưng người cầm đao lại không cảm giác được trọng lượng, khà khà, lợi hại không?" Thẩm Tường cười nói.

"Rất lợi hại!" Liễu Mộng Nhi gật đầu nói, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Đột nhiên, một tiếng gào giống như sấm sét liên tục truyền đến từ trên bờ, Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi lập tức nhìn tới, lập tức sống lưng lạnh cả người, mặt đầy vẻ sợ hãi, bởi vì trên bờ tụ tập lít nha lít nhít các loại yêu thú, nhìn từ đằng xa, cực kỳ rung động, giống như là con kiến lít nha lít nhít đứng ở trên bờ.

Thẩm Tường nuốt nuốt nước miếng: "Xem ra lại sẽ có một trận gió tanh mưa máu! Chờ ta lấy được Huyền Vũ Kim Cương giáp kia, nhất định không thể để cho Tiên Tiên đi vào, trong này quá nguy hiểm!"

"Không sai, dưới tình huống không thể dùng chân khí, đây quả thật là nguy hiểm, vạn năm qua, vậy mà dưỡng dục ra nhiều yêu thú như vậy, thế nhưng vì sao lại có một loại sức mạnh khác phong ấn lại chân khí chúng ta đây?"

Liễu Mộng Nhi cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như lúc này bọn họ vẫn ở trên bờ, vậy thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

"Giết chết ba mươi con Thiên Huyền thử, vậy mà không có một con có yêu đan!" Thẩm Tường thất vọng nói.

"Yêu thú có yêu đan quá ít, những thi thể này có thể bán được 10 ngàn tinh thạch một con, cũng coi như không tệ!" Liễu Mộng Nhi nói, đối với chút tiền nhỏ ấy, nàng không quan tâm chút nào.

Trời dần dần sáng, tuy nhiên vẫn rất mờ mịt, yêu thú hai bên bờ sông cũng dần ít đi, Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi cả đêm đều lo lắng đề phòng những yêu thú kia, lo lắng những yêu thú kia sẽ đột nhiên nhảy tới đây, tuy nhiên những yêu thú này hình như đều rất sợ nước, một chút cũng không dám tới gần sông.

Mười ngày trôi qua, yêu thú hai bên bờ sông đạt đến số lượng làm cho Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi tê cả da đầu, bất quá linh khí bên trong Huyền cảnh Huyền Vũ này so với bên ngoài nồng nặc hơn rất nhiều lần, trong vòng vạn năm dưỡng dục ra nhiều linh thú như vậy cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa lại không có nhân loại tới quấy rầy.

"Phía trước không có đường!" Đột nhiên Liễu Mộng Nhi nói, Thẩm Tường chỉ nhìn thấy phía trước con sông này là một mảnh núi đá, mà nước sông giống như có thể chui vào bên trong núi đá.

Thẩm Tường nhìn xung quanh, phát hiện một con đường tràn đầy bùn nhão, mặt trên cũng có một chút nước, bất quá lại tràn ngập mùi tanh tưởi.

"Bên kia, bên kia chắc là có một con đường thủy!" Thẩm Tường chỉ chỉ con sông như vũng bùn kia.

Mặc dù Liễu Mộng Nhi có chút không muốn, nhưng hiện tại đã nghiệm chứng Thẩm Tường nói là đúng, đi đường thủy rất an toàn! Nàng lấy ra hai mái chèo, cùng Thẩm Tường chèo thuyền.

"Có thể chèo thuyền cùng với Mộng Nhi tỷ, thực sự là một thú vui lớn trong đời người a, ha ha..." Thẩm Tường hài lòng cười.

"Lẽ nào ngươi không cảm thấy căng thẳng một chút nào sao?" Liễu Mộng Nhi nói một cách lạnh lùng, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng đều nghiêm mặt, không có một giây nào thư giãn cả, ngược lại là Thẩm Tường chỉ luôn cười đùa tí tửng.

"Mộng Nhi tỷ cũng biết hưởng thụ chứ nhỉ, bên trong pháp bảo chứa đồ lại có loại đồ vật này, nhất định tỷ thường xuyên đi chơi với Tiên Tiên." Thẩm Tường cười nói.

"Hừ, đều là tiểu nha đầu kia dạy ta, nàng cũng có không ít trò." Liễu Mộng Nhi nói, ở chung một chỗ với Tiên Tiên, nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"Khà khà, đây đều là ta dạy cho nàng." Thẩm Tường cười nói, nhớ tới khi còn bé cả ngày ở chung một chỗ với Tiết Tiên Tiên, trên mặt hắn tràn đầy vẻ tươi cười.

Tiến vào con đường như vũng bùn, đi đến có chút khó khăn, tuy nhiên Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đều có lực lượng rất lớn, hơn nữa bên người Thẩm Tường mang theo không ít đan dược để bổ sung, nên lực lượng của bọn hắn không suy giảm chút nào.

"Nhìn kìa!" Thẩm Tường lập tức kinh hô, chỉ nhìn thấy hai bên bờ sông này, đột nhiên tràn đầy thứ lít nha lít nhít gì đó, nhìn kỹ, những thứ này đều là độc vật như rết, nhện, bò cạp, cóc,… cực lớn, nhìn rõ khiến người ta tê cả da đầu, phát lạnh cả người, đặc biệt là những con rết còn lớn hơn cả thân người, vừa nhìn là biết đều mang chất kịch độc.

Liễu Mộng Nhi nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ căm ghét, nếu như bây giờ nàng có thể dùng chân khí, sợ rằng hai bờ sông đã sớm bốc cháy lên liệt hỏa.

"Mộng Nhi tỷ, tỷ và Đan trưởng lão có quan hệ như thế nào?" Thẩm Tường vì muốn làm giảm lực chú ý của nàng, nói.

Độc vật lít nha lít nhít ở hai bên bờ sông, nhiều không cách nào đếm được, nhưng đều không dám tiến vào vũng bùn, điều này làm cho Liễu Mộng Nhi yên tâm hơn rất nhiều.

"Nàng thường dùng đan dược trao đổi với ta một số linh khí, quan hệ cũng rất tốt, tuy nhiên xưa nay ta chưa từng thấy mặt thật của nàng." Liễu Mộng Nhi đối với việc này cũng hết sức tò mò, quấy nhiễu nàng mấy ngàn năm.

"Còn chưởng môn của Đan Hương Đào Nguyên? Tỷ tiếp xúc qua chưa?" Thẩm Tường lại hỏi.

"Chưa từng, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua, tuy nhiên bình thường đều là một nha hoàn của nàng đến trao đổi với ta, tất cả mọi chuyện trong Đan Hương Đào Nguyên đều là nha hoàn kia phụ trách quản lý!

Liễu Mộng Nhi lại nói, nàng biết Thẩm Tường đang suy nghĩ cái gì, bởi vì nàng cũng cho rằng chưởng môn Đan Hương Đào Nguyên và Đan trưởng lão nhất định có quan hệ, hai người này đều là người rất thần bí.

"Nha hoàn tỷ nói là Hương Hoa Nguyệt?" Trong lòng Thẩm Tường cả kinh, hắn không nghĩ tới quyền lực của Hương Hoa Nguyệt sẽ lớn như vậy, vậy mà chưởng quản toàn bộ Đan Hương Đào Nguyên.

"Nữ nhân ngươi biết cũng không ít nhỉ!" Liễu Mộng Nhi hừ nói.

Đột nhiên, độc vật hai bờ sông đều thi nhau tản ra, một trận tiếng gào kèm theo rung động kịch liệt truyền đến, giống như toàn bộ Huyền cảnh Huyền Vũ đều rung động vậy, mà tiếng gào kia nghe tới vô cùng khàn khàn, mang theo một loại thăng trầm và bi thương.

P/S: Ta thích nào...chương 10

Bình Luận (0)
Comment