Sau khi Thẩm Tường rời khỏi Thủy Thuấn tháp đi ra bên ngoài thì trông thấy khách sạn Phù Sinh kia, nhìn gặp người của Hầu gia, hắn chỉ có thể tạm thời ở nơi đó.
Hắn vừa mới đi vào khách sạn, chưởng quỹ ở bên trong khuôn mặt đã tràn ngập nụ cười tươi mà dò hỏi: "Nhin hỏi ngài có phải là Thẩm Đại Phi không?"
"Là ta!" Chưởng quỷ này biết hắn tới, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, chắc chắn là người ở bên trong Thủy Thuấn tháp kia báo cho.
Chưởng quỹ gọi một tên tiểu nhị tới, sắp xếp Thẩm Tường tới một gian phòng rất xa hoa, đây là Thủy Thuấn tháp cung cấp miễn phí, có thể ở mười ngày.
Tuyên bố một cái lệnh treo giải thường thì có thể hưởng thụ đãi ngỗ tốt như vậy, điều này làm cho Thẩm Tường có ấn tượng không tệ đối với Phù Sinh thành, ở trong đó cũng có nguyên nhân vì hắn có được một tỷ thánh thạch.
Muốn tuyên bố những lệnh treo giải thưởng kia ra ngoài, đồng thời tạo ra sự chú ý thì cần một chút thời gian, nhanh nhất cũng phải hai ba canh giờ, trong khoảng thời gian này Thẩm Tường chỉ có thể ở chỗ này để chờ đợi người của Hầu gia.
"Khách sạn này có lẽ là nơi tốt nhất đi, mau gọi chút đồ ăn ngon tới a." Long Tuyết Di vội vàng thúc giục Thẩm Tường.
"Ngươi ở bên trong không phải có rất nhiều Kim Ngọc Thánh Ngư để ăn sao?" Thẩm Tường cười nói: "Sẽ không phải đã bị ngươi ăn hết rồi chứ?"
"Nào có? Đồ ăn ngon như thế, làm sao có thể lập tức ăn hết? Trân Châu và tiểu Khổng Tước cũng ăn rất nhiều." Long Tuyết Di nũng nịu khẽ nói: "Nhanh gọi toàn bộ đồ ăn ngon ở nơi này tới, dù sao thánh thạch ngươi cũng nhiều tới không xài hết đi."
Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã gọi tới một bàn đồ ăn, đặt đầy lên bàn tròn trong đại sảnh.
Người đưa đồ ăn tới vừa mới đi, Long Tuyết Di đã xuất hiện, ngồi ở trên ghế, đôi tay ngọc trắng nõn kia đã bắt đầu nhúp lấy đồ ăn, nhanh chóng đưa vào trong miệng.
Khổng Bạch Linh và Trân Châu cũng từ bên trong U Dao giới đi ra, Trân Châu cũng giống như Long Tuyết Di, ăn như hổ đói, tướng ăn không có một chút nữ nhi nào, Khổng Bạch Linh ở bên cạnh lúc ăn cái gì đó đều rất là điềm đạm hòa nhã, nhìn vào chính là một loại hưởng thụ, cùng hai con ác quỷ bên cạnh hình thành chênh lệch rõ ràng.
"Tiểu Khổng Tước, sau này ngươi cũng đừng học cách ăn không tốt này của các nàng, dáng vẻ của ngươi giữ nguyên như này là tốt rồi." Thẩm Tường cười nói.
"Thẩm đại ca, ngươi không ăn sao?" Khổng Bạch Linh nở nụ cười ngọt ngào đối với Thẩm Tường, gắp một con cá trông rất đẹp mắt.
"Cám ơn!" Thẩm Tường cười cười.
Đồ ăn trên mặt bàn hơn phân nửa đều là cá, nơi này có rất ít lục địa, cho dù có lục địa, ở trên cũng rất ít thú loại, thú loại đại đa số đều tương đối nhiều ở trong nước.
Sau khi ăn no nê xong, lúc Thẩm Tường tính tiền, khách sạn này vậy mà không thu thánh thạch của hắn, nói là miễn phí!
"Vừa rồi chúng ta ăn hết hơn mười vạn cân thánh thạch, đối với khách sạn này mà nói, chắc chắn không phải là con số nhỏ, nếu như mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, mười ngày chính là hơn trăm vạn thánh thạch! Ta để bọn ahứn tuyên bố lệnh treo giải thưởng, chẳng qua là tám mươi vạn thánh thạch mà thôi!" Thẩm Tường suy nghĩ thì biết, khách sạn này làm như vậy chắc chắn là có mục đích khác.
Long Tuyết Di cười nói: "Miễn phí tốt nhất, vậy ta càng không khách khí, ngày mai tiếp tục! Vừa rồi lão giả ở bên trong Thủy Thuấn tháp chắc chắn đã báo tin cho lão đại của Phù Sinh thành, chắc chắn là chỉ thị từ trên, yêu cầu bọn họ phải chiêu đãi ngươi thật tốt."
"Loại tiện nghi này, không chiếm thì phí!"
Thẩm Tường cảm thấy mình sẽ không ở lại nơi này quá lâu, chỉ cần tìm được Đông Phương Hinh Nguyệt thì hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này, thậm chí mang theo Đông Phương Hinh Nguyệt rời khỏi Thánh Thủy Thiên Vực.
Chỉ là qua hơn một canh giờ, lệnh treo giải thưởng mà Thẩm Tường ban bố ra đã đưa tới sóng to gió lớn, cả tòa Phù Sinh thành vào lúc này đều đã biết chuyện treo thưởng kếch xù.
Trước đó lúc Hầu gia ban bố, cũng là như thế, mà bây giờ cách không được bao lâu lại có người tuyên bố loại treo thưởng kếch xù này, vẫn là nhằm vào cùng một người!
Đông Phương Hinh Nguyệt đã trở thành danh nhân ở Phù Sinh thành, tuy răng nàng ta chưa từng xuất hiện ở chỗ này, cũng không có người biết tên của nàng, nhưng dung nhan xinh đẹp kia của nàng, đã in dấu thật sâu vào trong não của rất nhiều người, đặc biệt là những thợ săn kia.
Vào lúc này, tất cả các loại thông tin giả mạo về Đông Phương Hinh Nguyệt đang lan rộng, có rất nhiều loại phiên bản!
Thẩm Tường đang nằm nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
"Một Thánh Quân, từ khí tức của hắn tới xem, không phải là một Thánh Quân bình thường mà tương đối lợi hại." Long Tuyết Di nói.
Sau khi Thẩm Tường mở cửa ra, trông thấy một nam thanh niên mặc áo bào đen, hắn có một khuôn mặt rất kiên nghị, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, đôi mắt lộ ra một loại ánh mắt sắc bén, cỗ khí tức nhàn nhạt trên người kia tuy rằng nội liễm, nhưng vẫn cho người cảm giác rất mạnh.
Đúng như Long Tuyết Di nói, đây không phải là một tên Thánh Quân bình thường, vừa nhìn đã biết người này là người đã có nhiều trải nghiệm.
"Ta là Hầu Trung Minh!" Nam tử kia cười nói đối với Thẩm Tường: "Ngươi chính là Thẩm Đại Phi phải không? Còn muốn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của ta!"
Hầu Trung Minh cho Thẩm Tường ấn tượng không tệ, nhưng là Hầu gia muốn giết Đông Phương Hinh Nguyệt, đó chính là kẻ địch của Thẩm Tường! Chỉ có điều bây giờ còn chưa có xung đột gì xảy ra, Thẩm Tường cũng không vội động thủ.
"Vào bên trong nói!" Thẩm Tường mời Hầu Trung Minh đi vào trong.
"Nói ngắn gọn, tại sao ngươi muốn bắt sống nữ tử này?" Hầu Trung Minh lấy ra chân dung của Đông Phương Hinh Nguyệt: "Ta đã nghe nói, ngươi cũng muốn biết nguyên nhân chúng ta muốn giết nữ tử này."
"Không sai, ta rất muốn biết tại sao ngươi muốn giết nàng? Nàng ta rất quan trọng đối với ta, tuyệt không thể chết." Thẩm Tường nói ra: "Có thể nói trước với ta một chút, tại sao muốn giết nàng?"
Đây là nguyên nhân tại sao Hầu gia sẽ nhanh chóng phái người tới nói, tám ức cân thánh thạch bắt sống Đông Phương Hinh Nguyệt đã nói lên, Đông Phương Hinh Nguyệt rất quan trọng đối với Thẩm Tường.
"Bởi vì nàng ta phế đi người thừa kế tương lai của Hầu gia chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải giết nàng ta." Hầu Trung Minh nói, ánh mắt hiện lên một vệt sát ý: "Mà ta là người phụ trách chuyện này."
Thẩm Tường không cảm thấy quá ngoài ý muốn, Đông Phương Hinh Nguyệt tuy rằng nhìn ôn nhu như nước, nhưng độ nhẫn tâm cũng không phải ăn chay, khẳng định đó là người thừa kế tương lai của Hầu gia hùng hổ dọa người mới bị Đông Phương Hinh Nguyệt thống hạ sát thủ.
"Không nghĩ tới sẽ như vậy, người thừa kế tương lai của Hầu gia ngươi bị phế, đây chính là chuyện lớn, ta làm sao mà không nghe được?" Thẩm Tường tò mò, nếu như muốn giữ bí mật, Hầu Trung Minh này cũng sẽ không nói ra.
"Đây là chuyện hơn nửa năm về trước, hiện tại thiếu chủ đã khỏi hẳn, trước đó hắn vẫn luôn hôn mê, cho nên ta không biết hung thủ là ai, đoạn thời gian trước hắn tỉnh lại, chúng ta mới biết được hung thủ là ai." Hầu Trung Minh nhàn nhạt nói ra: "Hy vọng các hạ có thể giữ bí mật thay chúng ta."
"Chắc chắn chắc chắn!" Thẩm Tường cười làm lành mà nói, người thừa kế của Hầu gia bị đánh tàn đây quả thật không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Thiếu chủ người thừa kế tương lai mà Hầu Trung Minh xưng hô kia, nói rõ Hầu Trung Minh này là người không có huyết mạch của Hầu gia, chỉ là đang hiệu trung với Hầu gia mà thôi.
"Như vậy tại sao các hạ muốn bắt sống nữ tử này? Ngươi hiểu rõ nàng tới mức độ nào? Chúng ta nguyện ý dùng thánh thạch đổi lấy chuyện có liên quan với nàng ta." Hầu Trung Minh nói.
"Nói thực ra, nàng ta là nữ nô của ta, nàng ta trộm thứ rất trân quý của ta, cho nên ta muốn bắt sống nàng, để nàng ta giao vật kia ra." Thẩm Tường nói ra: "Ta hiểu rất rõ nàng, tuy nhiên nàng ta bình thường nghịch ngợm một chút, nhưng sẽ không tùy tiện ra tay với người khác, Thiếu chủ các ngươi có phải đã đắc tội với nàng ta ở chỗ nào hay không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 7