Thẩm Tường trước đó từng nhìn thấy phi bàn của Bành Nhân Nghĩa, cái phi bàn kia đã có tốc độ rất nhanh rồi, hắn cho rằng mình coi như dùng hết toàn lực cũng không thể đuổi kịp phi bàn của Bành Nhân Nghĩa, mà bây giờ Vu Phiền cho cái này trông còn lợi hại hơn so với của Bành Nhân Nghĩa nhiều.
Thẩm Tường lập tức không do dự chút nào nhận lấy loại lợi khí có thể chạy thoát thân này, đây chính là phi bàn cấp bậc Thần khí.
"Ta sẽ cung cấp một số tin tức thuận tiện cho việc ngươi giết người! Đương nhiên, gia hỏa ta bảo ngươi giết vốn cũng không phải là thứ tốt gì, ở bên trong Thần lao này, có rất nhiều vốn đều phải xuống Địa Ngục, chỉ có điều vận khí tương đối tốt mới ở đây." Vu Phiền nói.
Thẩm Tường cảm thấy Bành Nhân Nghĩa chính là một trong số đó, không cần Vu Phiền cung cấp lựa chọn, hắn đầu tiên phải xử lý Bành Nhân Nghĩa.
"Có một việc ta tương đối hiếu kỳ, ta biết trong kho hàng thiếu đi một chút ngân tiền, ta cũng không phải là mù lòa, ta cũng biết là ngươi lấy, ta chỉ là muốn biết ngươi đến cùng lấy đi bao nhiêu?" Vu Phiền cười cười.
"Những ngày này, ta chỉ lấy tới năm mươi cái thần tiền mà thôi." Thẩm Tường một mặt lúng túng nói.
Hắn nói ít gấp bội, tuy nhiên cũng làm cho Vu Phiền cảm thấy kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà có thể ở ngay dưới mắt hắn lấy đi được nhiều ngân tiền như vậy.
"Ngươi đến cùng dùng thủ đoạn gì?" Vu Phiền trông thấy mặt mũi Thẩm Tường tràn đầy vẻ lúng túng, cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, không phải chỉ là năm mươi ức ngân tiền thôi sao? Chỉ cần ở trên không biết thì sẽ không có chuyện gì, với ta mà nói, chẳng qua chỉ là một chút đồng nát sắt vụn mà thôi."
Năm mươi thần tiền ở trong mắt Vu Phiền không tính là gì cả.
Thẩm Tường lấy ra chiếc nhẫn mà Thái tổng quản kia cho hắn, nói ra: "Có người cố ý an bài ta tới nơi đây ..."
Hắn chỉ nói ra câu này thì Vu Phiền đã hiểu.
"Xem ra Thái tổng quản này chính là nhân tuyển đầu tiên!" Vu Phiền cười lạnh nói: "Tên gia hỏa này vừa rồi còn hỏi ta có nhìn thấy ngươi hay không, nói muốn tìm ngươi đi uống rượu! Hắn có lẽ là muốn bắt ngươi, rồi mới mang đi đổi lấy ba vạn thần tiền."
Thẩm Tường cười khẽ nói: "Như vậy Vu đại nhân, ngươi giúp ta hẹn hắn ra, tốt nhất chính là một mình hắn, như vạy ta mới có thể giết chết hắn một cách dễ dàng!"
"Hắn có Thần Cách, thực lực cũng không yếu, ngươi có nắm chắc không?" Vu Phiền lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ, đưa tới trước mặt Thẩm Tường: "Đây là một tấm Thần phù, giá trị năm trăm thần tiền một cái, đầy đủ ngươi xử lý Thái tổng quản kia."
Thẩm Tường nhìn vào giấy màu vàng nhạt cỡ bàn tay kia, ở trên vẽ lấy từng nét linh văn nhỏ rất phức tạp, phức tạp rắc rối, nhưng nhìn lại không cảm thấy loạn chút nào.
"Đây cũng không phải là một tấm giấy rất mỏng, quá trình chế tác rất phức tạp, tuy rằng chỉ có thể dùng một lần, nhưng giá cả muốn đắt hơn so với một số Thần binh Thần khí không tệ." Vu Phiền nói ra: "Đối với những người khác mà nói, đây có lẽ là thứ hơi đắt, nhưng trong mắt ta không tính là thứ gì, bởi vì lúc ta chế tạo thần tiền, đã phải khắc vẽ linh văn phức tạp hơn nhiều so với cái này, tấm phù này cũng chính là ta làm."
Thẩm Tường kinh ngạc nói: "Nói như vậy, ngươi chế phù ra bán không phải tốt sao? Còn làm thần tiền làm gì?"
Vu Phiền lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu được, tốc độ chế tạo loại phù này của ta quả thực nhanh hơn so với thần tiền, chỉ khi nào nắm giữ tinh túy chế tác thần tiền, như vậy tốc độ sẽ trở nên rất nhanh, hơn nữa còn không cần vật liệu gì."
"Mà luyện chế loại phù này, đầu tiên phải dùng nhiều lớp da thần thú ép thành một tờ giấy mỏng, lúc khắc vẽ dùng nguyên liệu cũng phải dung hợp một số vật liệu, cuối cùng luyện thành kích thước sợi tóc, lại dùng thần lực dán lên."
Nghe quá trình này, Thẩm Tường đã cảm thấy đau đầu.
"Loại phù này còn nhiều không?" Thẩm Tường đột nhiên muốn mang một nhóm lớn về, sau này gặp phải gia hỏa lợi hại cũng có thể cần dùng tới.
"Không nhiều, hiện tại ngươi và ta đều có đầy đủ thời gian, ngươi sử dụng hết tấm này ta lại chế tác là được rồi." Vu Phiền nói ra: "Ta sẽ nghĩ biện pháp để Thái tổng quản kia đi tới nơi được chỉ định, ngươi ở nơi đó mai phục hắn là được rồi, ngươi chỉ cần bóp tấm phù này rót thần lực vào, ném về phía người khác là được rồi!"
"Lúc sử dụng nhất định phải chọn thời cơ tốt, đừng để đối phương tránh được."
Thẩm Tường khẽ gật đầu, sau đó theo Vu Phiền nói cho hắn biết một cái địa điểm, để hắn ở nơi đó mai phục Thái tổng quản.
...
Ở bên trong một vùng núi hoang, Thẩm Tường hóa thành một khối đá, ở dưới chân một ngọn núi, chờ Thái tổng quản tới.
Không bao lâu, thần hồn hắn du đãng ở bên ngoài đã nhìn thấy có hai đọa thân ảnh nhanh chóng bay tới.
"Bành Nhân Nghĩa! Không nghĩ tới tên gia hỏa này cũng tới!" Trong lòng Thẩm Tường có chút vui vẻ, cũng có chút lo lắng, hắn chỉ có một tấm thần phù, hiện tại người tới lại có hai người, hơn nữa thực lực đều không kém.
Vì không làm cho Bành Nhân Nghĩa và Thái tổng quản cảnh giác, Thẩm Tường sử dụng pháp môn bên trong thuật biến hóa, biến ra một cái thân ngoại hóa thân rất thật, đứng ở nơi đó, hơn nữa mặt mũi còn tràn đầy vẻ lo nghĩ.
"Hai vị đại ca, các ngươi cuối cùng đã tới rồi!" Phân thân của Thẩm Tường cố ý lộ ra vẻ mặt cao hứng.
Nhưng là Thái tổng quản và Bành Nhân Nghĩa đáp lại hắn lại là một tấm lưới lớn vô hình, trực tiếp bao trùm ở trên người hắn.
"Ha ha ... ba vạn thần tiền tới tay." Bành Nhân Nghĩa lập tức cười lên ha hả một cách sung sướng.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Ta đã lấy được một ức ngân tiền từ trong kho hàng." Thẩm Tường cả kinh quát lên, lấy ra chiếc nhẫn kia.
Thái tổng quản đi tới, nhìn vào Thẩm Tường đang bị tấm lưới lớn màu vàng kim bao lại, lập tức vươn tay ra đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Thẩm Tường, hắn kiểm tra một chút, có chút ngoài ý muốn, bởi vì bên trong thật sự có hơn ức ngân tiền.
Tuy nhiên đối với giá trị bản thân của Thẩm Tường mà nói, những ngân tiền này ngay cả cái rắm cũng không bằng, ba vạn thần tiền tương đương với ba vạn ức ngân tiền, chỉ cần giao Thẩm Tường ra, bọn họ có thể lập tức rời khỏi nơi này, hơn nữa còn có thể được tới một khoản thần tiền.
"Ngươi làm rất tốt, chỉ tiếc bản thân ngươi quá đáng tiền, không trách được chúng ta." Lúc này Thái tổng quản rất cao hứng, hung hăng đạp cho Thẩm Tường một cước.
Phân thân của Thẩm Tường mặt mũi đầy vẻ tức giận nhìn vào hắn, Thái tổng quản trông thấy loại ánh mắt này của hắn thì lại hung hăng đạp thêm mấy cước.
Thẩm Tường biến thành tảng đá lớn trốn ở một bên, cảm thấy đã tới lúc có thể động thủ rồi, bởi vì Bành Nhân Nghĩa cũng đi tới, ai mà ngờ được lúc hắn vừa mới định ném Thần phù kia ra, trong tay Bành Nhân Nghĩa đột nhiên xuất hiện một cái trường thương rất sắc bén, nhanh như chớp đâm vào đầu của Thái tổng quản.
Bành Nhân Nghĩa này vậy mà ra tay với Thái tổng quản, hắn muốn độc chiếm ba vạn thần tiền kia!
Sau khi đầu của Thái tổng quản bị đâm xuyên, Bành Nhân Nghĩa nhanh chóng đánh ra mấy chục chưởng, lực lượng rất khủng bố, mỗi một chưởng đánh vào trên người của Thái tổng quản, đều khiến cỗ thân thể hung hãn kia của Thái tổng quản nứt ra, đồng thời bắn ra một trận sương máu, trong mấy cái chớp mắt, Bành Nhân Nghĩa đã điên cuồng hung ác đánh ra mấy chục chưởng đánh cho nhục thân của Thái tổng quản thành một đám bùn nhão.
Thẩm Tường ở một bên tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, đã bị Bành Nhân Nghĩa cái tên mập mạp luôn có nụ cười giấu đao này trấn ấp, phút giây hung ác cay độc này thật sự là quá dọa người.
Trường thương xuyên qua đầu của Thái tổng quản, đâm xuyên qua cái trấn, thần hồn của thần hồn Thần Hải của Thái tổng quản đều đã bị hao tổn, nhục thân lại bị đánh cho thành tàn phế trong nháy mắt, đã không có lực lượng phản kích, lúc này Thái tổng quản còn có thể dùng một đôi mắt phẫn hận nhìn vào Bành Nhân Nghĩa, cái này đã coi như là rất lợi hại rồi, hắn còn chưa có chết đi.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.