Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1757 - Chương 1757 - Ngươi Chơi Xấu

Chương 1757 - Ngươi chơi xấu
Chương 1757 - Ngươi chơi xấu

Phùng Vũ Khiết biết mình thua, lúc này không cần biết nàng ta cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua Thẩm Tường, nhưng nàng không hề từ bỏ việc ngưng đan, chỉ là nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tiếp tục chuyên tâm luyện đan.

Thẩm Tường cũng kiên nhẫn chờ đợi Phùng Vũ Khiết, trận này hắn đã thắng, vốn là hắn có thể cười nhạo Phùng Vũ Khiết, có điều hắn bây giờ lại cảm nhận được có chút không ổn, bởi vì biểu hiện lúc này của Phùng Vũ Khiết rất bình tĩnh, điều này làm cho hắn có một loại dự cảm không tốt.

"Kỳ Liên tỷ, trong tay ngươi còn nhiều linh dịch không?" Thẩm Tường truyền âm cho Lữ Kỳ Liên ở một bên: "Mấy người các nàng Mộng Nhi đi với ta tới Thần lao đã vứt bỏ thời gian năm ngàn năm, tiếp theo ta dự định luyện chế nhiều Thánh đan một chút, để các nàng nhanh chóng đuổi theo."

"Không có nhiều, linh dịch ta đều cho Hương Nguyệt và Mị Dao các nàng tới sử dụng, xem ra sau này phải truyền thụ Sinh Sát thuật cho các nàng mới được."

Lữ Kỳ Liên hỏi: "Ngươi bây giờ có thể luyện chế Thánh đan?"

"Có thể, sau này ta luyện một chút cho ngươi ăn! Chúng ta dành chút thời gian cùng một chỗ luyện chế một số linh châu, phỏng chế ra lượng lớn Thánh dược, tới lúc đó ta liền có thể luyện chế lượng lớn Thánh đan." Thẩm Tường cười thầm.

Lữ Kỳ Liên không có cách nào để từ chối Thẩm Tường, chỉ có thể yên lặng đáp ứng, trông thấy vừa rồi Thẩm Tường luyện đan lợi hại như vậy, trong nội tâm nàng cũng có chút chờ mong Thẩm Tường sau này có thể luyện chế ra lượng lớn Thánh đan cho nàng

Đi qua gần nửa canh giờ, Phùng Vũ Khiết cũng đã ngưng đan thành công, mỗi một lò của nàng ta có thể luyện chế ra tám viên Thiên Thần đan, đã lợi hại hơn rất nhiều so với những luyện đan sư khác, nhưng vẫn thua bởi Thẩm Tường.

"Các vị tiền bối, mời đánh giá trận thắng thua này một chút." Thẩm Tường đứng lên, cười cười nói.

"Trận này ngươi thắng!" Phùng Vũ Khiết lập tức nói, lúc này ánh mắt của nàng hết sức nghiêm túc, để Thẩm Tường thu lại nụ cười trên mặt.

Tô Mị Dao và các nàng mấy người con gái nuôi, trông thấy mẹ nuôi của chính mình lộ ra vẻ mặt có chút ngưng trọng như vậy thì đều có chút ngoài ý muốn, bình thường tính tình Phùng Vũ Khiết chính là giống một nha đầu nghịch ngợm, cả ngày hi hi ha ha, dáng vẻ bây giờ thực sự là rất hiếm thấy.

Các nàng không biết là, Phùng Vũ Khiết hiện tại đã không không còn niềm tin chiến thắng lớn như trước, một khi thua trận, nàng ta sẽ bị Thẩm Tường hủy hoại trong một canh giờ, nghĩ tới dạng hậu quả này nàng ta căn bản không cao hứng nổi.

"Nghỉ ngơi một canh giờ, rồi tiến hành trận thứ hai!" Phùng Vũ Khiết nói xong liền đi vào trong nhà, ở lần thứ nhất nàng ta thua bởi Thẩm Tường, ở bên cạnh không có người nào, nhưng bây giờ có nhiều người xem như vậy không nói, càng chết là sau khi nàng ta thua...

"Thẩm Tường, ngươi không thể nhường cho nàng ta một chút sao?" Tô Mị Dao truyền âm cho Thẩm Tường, nàng ta căn bản không biết đổ ước ở giữa Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết.

"Chuyện này ... nếu như ta nhường nàng ta thì nàng ta sẽ càng không cao hứng." Thẩm Tường nói ra: "Ta bây giờ cũng đang kiểm tra thực lực mạnh nhất của mình một chút!"

Liễu Phù Sinh đi tới, mỉm cười hỏi: "Anh bạn nhỏ, ngươi bây giờ cao nhất có thể luyện chế Thánh đan phẩm cấp gì?"

"Thánh đan hạ phẩm!" Thẩm Tường trả lời: "Ta vừa mới biết luyện chế, mà Thánh đan trung phẩm khả năng còn cần một đoạn thời gian mới có thể."

Liễu Phù Sinh muốn nhờ Thẩm Tường luyện chế Thánh đan giúp hắn, tuy nhiên đó là Thánh đan trung phẩm, hiện tại Thẩm Tường chỉ có thể luyện chế hạ phẩm, để trong lòng của hắn âm thầm đáng tiếc.

"Nếu như ngươi luyện chế được Thánh đan trung phẩm, tới lúc đó có thể luyện chế giúp ta hay không?" Liễu Phù Sinh hỏi.

"Đương nhiên không sẽ giúp, chuyện này đối với ta mà nói chính là cơ hội luyện tay không tồi." Thẩm Tường cười nói: "Rất hoan nghênh!"

Lữ bà bà nói ra: "Kế tiếp là luyện chế Long Huyết Thánh đan đúng không, loại đan dược cường thân tráng thể này cũng không dễ luyện chế, hơn nữa còn là dùng Long dược Thánh cấp tới luyện, chắc chắn cần không ít thời gian."

"Thời gian muốn tương đối dài!" Thẩm Tường khẽ gật đầu, nếu như chỉ luyện chế một lò, đối với Thẩm Tường mà nói thì cũng chỉ là chuyện một hai canh giờ mà thôi, thế nhưng đây là mười lò một lúc, thời gian chắc chắn sẽ kéo dài thêm một chút.

Thời gian tương đối dài trong miệng Thẩm Tường nói ra cũng chỉ là mấy canh giờ mà thôi, mà trong lòng đám cường giả Lữ bà bà kia thì đó chính là phải mất hơn mấy ngày, tuy nhiên đối với bọn họ loại người sống nhiều năm như vậy để mà nói, chờ hơn mười ngày cũng không tính là cái gì.

"Các ngươi ở bên trong Hỗn Độn cảnh có thu hoạch được cái gì hay không? Bởi vì ta trở về, khiến các ngươi huy động nhân lực chạy về, thật sự là xin lỗi." Thẩm Tường có chút áy náy nói.

"Không có việc gì, dù sao chúng ta qua một đoạn thời gian ngắn sẽ còn đi vào! Đi vào lần tiếp theo có lẽ cũng nhanh, tới lúc đó ngươi cũng đi cùng chứ, khẳng định sẽ rất náo nhiệt." Lữ Trấn cười nói.

"Hỗn Độn cảnh kia tương đối thần bí, tuy nhiên ở bên trong có rất nhiều tài nguyên, trước mắt chúng ta còn chưa gặp phải nguy hiểm gì ở bên trong, nhưng không có nghĩa là không có, sâu trong Hỗn Độn cảnh, có lẽ ẩn giấu đi thứ lợi hại gì đó." Bạch Diệu Vĩ nói.

Ngay vào lúc Thẩm Tường nói chuyện phiếm với mọi người, Tô Mị Dao đột nhiên kinh hô lên: "Mẹ ... ngươi đây là ..."

Mọi người lập tức sửng sốt, Thẩm Tường quay đầu lại nhìn thấy, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mà lạ lẫm từ trong nhà đi ra, trên mặt nàng được che lấy một nửa màn sa mỏng màu hồng, trên người mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, lộ ra xương quai xanh mê người kia, cùng gần một nửa bộ ngực mềm mại, một đôi cánh tay như ngọc, dưới tay áo lụa màu hồng trông càng xinh đẹp hơn.

Trong lòng Thẩm Tường bỗng nhiên nhảy một cái, hắn biết nữ tử xa lạ này chính là Phùng Vũ Khiết, chỉ có điều nàng ta bây giờ đang dùng dung mạo chân chính của mình!

Phùng Vũ Khiết lộ ra khuôn mặt thật của mình, mặc vào chiếc váy dài màu hồng nhạt kia để lực lượng mị hoặc trên người nàng càng bức người hơn.

Thẩm Tường nhìn vào đôi mắt tràn ngập thần bí mà quyến rũ kia của nàng ta, thiếu chút nữa thì mất hồn!

Phùng Vũ Khiết chậm rãi đi tới, đôi mắt đẹp mỉm cười, bước chân uyển chuyển, toàn thân trên dưới đều tràn ngập một loại vũ mị làm cho người khó mà nắm giữ.

Coi như Lữ Trấn Bạch Diệu Vĩ và Liễu Phù Sinh có chống cự nhất định đối với loại lực lượng này, lúc này đều không thể không âm thầm vận chuyển lực lượng tới ngăn cản.

Mấy người Tô Mị Dao các nàng là con gái nuôi tự nhiên không có việc gì!

Phùng Vũ Khiết còn chưa có hoàn toàn để lộ ra dung mạo thật của mình, nàng ta đi tới trước Tử Thiên Thập lô, ưu nhã ngồi trên mặt đất, dùng đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ma lực kia ôn nhu nhìn vào Thẩm Tường.

Từ khi Phùng Vũ Khiết vừa đi ra, hai mắt Thẩm Tường đã đăm đăm, trước đó hắn từng nhìn qua chân dung của Phùng Vũ Khiết, nhưng là bức họa kia quá lợi hại khiến hắn trong nháy mắt đã rơi vào bên trong một loại trạng thái mơ hồ, đắm chìm vài ngày, hơn nữa còn quên đi dung mạo ở trên bức họa kia.

Nhìn thấy đôi mắt có thể khiến thần hồn người điên đảo kia của Phùng Vũ Khiết, Thẩm Tường thiếu chút nữa thì rơi vào, còn may hắn vội vàng phản ứng lại, đột nhiên nhắm mắt của mình lại, nhưng là khuôn mặt che đi một nửa kia cùng với đôi mắt tràn ngập mị hoặc kia của Phùng Vũ Khiết không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn.

"Nữ nhân này vậy mà định dùng chiêu này tới quấy rối ta, như vậy ta sẽ không thể an tâm luyện đan, thủ đoạn hay!" Thẩm Tường mắng thầm trong lòng, hắn vận chuyển Trấn Ma Thanh Tâm quyết mới quét dọn đi hình tượng hư ảo kia ra khỏi đầu của hắn.

Trông thấy tâm thần Thẩm Tường thất thủ, thiếu chút nữa thì bị Phùng Vũ Khiết mê hoặc, Lữ Kỳ Liên và Tô Mị Dao các nàng những nữ tử này, trong lòng đều âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Thẩm Tường truyền âm cho Phùng Vũ Khiết: "Ngươi đây là chơi xấu ... còn nữa, ngươi không phải đã nói chờ ta bắt được Mị Đế thì mới cho ta nhìn khuôn mặt thật sự của ngươi sao?"

"Năm đó không phải ngươi rất muốn nhìn thấy ta sao? Chưa kể bây giờ ta còn chưa cho ngươi xem hết đâu! Bên trong ký kết đổ ước của chúng ta, dường như không có nói không cho phép ta dùng khuôn mặt thật đi!" Phùng Vũ Khiết trả lời Thẩm Tường, mang theo tiếng cười rất vui vẻ.

Vì không muốn thua Thẩm Tường, Phùng Vũ Khiết nàng ta đã không đếm xỉa gì nữa!

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment