Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1764 - Chương 1764 - Đại Thánh Thành

Chương 1764 - Đại Thánh thành
Chương 1764 - Đại Thánh thành

Sau khi Thẩm Tường biết được nhiều chuyện là như vậy từ chỗ Phùng Vũ Khiết thì đã quyết định, tiếp theo bất kể như thế nào hắn cũng phải làm một chút gì đó, bây giờ thế nhưng là cơ hội tốt nhất để đối phó Thập đại thánh quốc, nếu như cứ để như vậy tiếp thì tới một lúc nào đó Chúng Thần điện thực sự phái người xuống rồi hợp nhất những Thánh quốc kia thì hắn muốn động thủ cũng không còn dễ dàng như bây giờ.

Trông thấy dáng vẻ kiên định đó của Thẩm Tường, Phùng Vũ Khiết đã nhìn ra hắn chuẩn bị muốn động thủ.

"Tùy ngươi, tóm lại thì ngươi phải cẩn thận một chút, nếu như Chúng Thần điện thảo luận ra kết quả, một khí xác định giải cấm đối với thế giới Cửu Thiên, rất nhiều Thần điện đều phái Thần Minh xuống, tới lúc đó ngươi phải thu liễm một chút, những Thần Minh đó đều không dễ đối phó." Phùng Vũ Khiết khẽ thở dài.

"Ừm, ngươi bây giờ muốn đi về à?" Thẩm Tường đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại hỏi: "Nếu như ngươi trở về, có thể giúp ta quan sát xem phụ thân của ta bây giờ như thế nào."

"Không thành vấn đề, qua một thời gian ngắn thì ngươi lại tới tìm ta đi." Phùng Vũ Khiết trông thấy Thẩm Tường quay người, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Thẩm Tường, lấy ra một tấm phù màu vàng kim, nhét vào trong tay Thẩm Tường.

"Lúc nguy cấp, thứ này có lẽ có tác dụng đối với ngươi, mọi thứ cẩn thận." Phùng Vũ Khiết lè lưỡi mỉm cười đối với Thẩm Tường.

Đây là Thần phù, lúc Thẩm Tường ở bên trong Thần lao trước đó, Vu Phiền kia đã cho hắn một tấm, hiệu quả quả thực rất không tệ, mà bây giờ Phùng Vũ Khiết cho hắn tấm phù này trông tốt hơn nhiều so với tấm phù mà Vu Phiền cho hắn.

"Đa tạ tỷ tỷ." Thẩm Tường nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng thu lại.

Phùng Vũ Khiết dặn dò thêm một lần nữa thì người nhẹ nhàng rời đi, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ có mùi hương thơm trên người nàng ta còn sót lại ở chỗ này.

Thẩm Tường lâị lấy tấm Thần phù mà vừa rồi Phùng Vũ Khiết cho hắn, quan sát kỹ linh văn trên đó, tấm phù này tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, gióng như là lá vàng vậy, vừa nhìn đã biết lợi hại hơn so với tấm phù kia của Vu Phiền.

"Thứ này luyện chế như thế nào, sau này phải mang tới cho Mộng Nhi tỷ và Tiên Tiên các nàng nghiên cứu một chút, luyện chế thứ này nhiều một chút tới phòng thân cũng không tệ." Thẩm Tường cất Thần phù này đi, sau đó mở ra một cái cánh cửa không gian, sau khi bước vào đã tới bên ngoài một tòa thành thị có tường thành cao lớn.

Thẩm Tường đi tới nơi này, trước đây vốn chính là Tà Long táng địa, chỉ có điều Tà Long đại trận đã bị phá hủy, hiện tại Thập đại thánh quốc ở đây thành lập một tòa Đại Thánh thành, muốn thu hoạch được tư cách ra vào thành thị này bất cứ lúc nào thì nhất định phải giao nạp năm trăm vạn cân Thánh thạch mới được.

Bởi vì Đại Thánh thành này ở ngay trên một đầu long mạch, Thánh Linh khí ở bên trong hết sức nồng đậm, trực tiếp hấ thu thật giống như đang hấp thu thánh linh khí trong thánh thạch vậy, cho nên ở tu luyện ở bên trong rất không tệ, là thánh địa mà tu giả tha thiết ước mơ.

Trên người Thẩm Tường còn có Truy Tung chú của Địa Ngục Ma Đế, chỉ có điều bởi vì thực lực của Thẩm Tường tương đối cường đại, cho nên Địa Ngục Ma Đế bây giờ đã tạm thời trì hoãn tốc độ truy sát Thẩm Tường.

Địa Ngục Ma Đế đang tính toán đợi sau khi Chúng Thần điện giải cấm đối với thế giới Cửu Thiên, hắn lại từ Thần Minh giới phái người xuống đối phó Thẩm Tường, chỉ có điều tới lúc đó hắn cũng có sức cạnh tranh không nhỏ, bởi vì người muốn bắt được Thẩm Tường để đạt được Thiên Luyện thuật thì không chỉ có mình Địa Ngục Ma Đế hắn, Tài Thần cũng đã tham dự vào.

Không có tin báo từ Địa Ngục Ma Đế, Đế Hoàng của Thập đại thánh quốc căn bản không biết Thẩm Tường đang ở ngay bên ngoài Đại Thánh thành, Đế Đô của Thập đại thánh quốc cũng ở trong Đại Thánh thành.

Thẩm Tường không giap nạp năm trăm vạn cân thánh thạch, hắn sử dụng thuật biến hóa biến thành côn trùng nhỏ, rất nhẹ nhàng đã theo một vài người trà trộn vào trong.

Sau khi tiến vào bên trong, hắn bắt đầu đi tới quảng trường truyền tống ở trong thành, truyền tống tới Đế Đô của Thánh Băng quốc, Băng Đế ở ngay bên trong này.

Thẩm Tường là tự mình tới, hắn không để cho mấy người Tề Thí đi cùng hắn, bởi vì tới lúc hắn đánh nhau, nói không chừng sẽ dùng tới một số thủ đoạn có lưucj sát thương trong phạm vi tương đối lớn, tới lúc đó có người quen ở bên cạnh sẽ khá vướng chân vướng tay.

Đi tới Đế Đô của Thánh Băng quốc, Thẩm Tường đi thẳng về phía cung điện hùng vĩ kia.

Hoàng cung của Thánh Băng quốc trông giống như là một được điêu khắc trên một ngọn núi băng mà ra vậy, tất cả đều trắng lóa như tuyết, điêu khắc tới rất tinh xảo, lúc tới gần, cỗ khí băng hàn kia cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.

"Phòng ngự quá yếu đi." Thẩm Tường hơi dùng thần lực tới kiểm tra những trận pháp bảo hộ hoàng cung này một chút, so với Bách Hoa cung của Lữ Kỳ Liên thì chênh lệch nhiều lắm.

Thẩm Tường đứng ở cửa chính của hoàng cung Thánh Băng quốc, lúc này mấy tên thị vệ thủ vệ nơi nhíu mày lên nhìn về phía hắn, trông thấy hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó thì mặt hằm hằm đi tới, thực lực của mấy tên thị vệ này cũng rất mạnh, đều là Thánh Nhân vừa mới Cửu Chuyển Hóa Thánh.

Mấy tên thị vệ kia muốn đuổi Thẩm Tường cái người đứng ở cổng này đi, bọn họ mới vừa đi tới không được mấy bước thì đã nhìn thấy tay phải Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng xanh, sau đó một thanh đao to lớn đang dần dần hiện ra ở bên trong chùm ánh sáng xanh đó, trông thấy đầu Thanh Long sinh động giống như thật ở trên cùng với nghe được tiếng long ngâm làm cho người run rẩy kia, những thủ vệ này đều vội vàng lui lại.

Đến loại thực lực như bọn họ thì đương nhiên biết thanh đao này là đao gì, chính là Thanh Long Đồ Ma đao uy chấn bát phương, mà người có được cây đao này chính là Thẩm Tường chủ nhân ban đầu của long mạch này.

Thẩm Tường hơn ngàn năm đều không từng xuất hiện đột nhiên trở về, chuyện này sớm truyền ra ở vài ngày trước, khi đó Thập đại thánh quốc đều bắt đầu đề phòng Thẩm Tường, bởi vì long mạch này vốn chính là của Thẩm Tường, chỉ có điều bọn hắn không nghĩ tới, Thẩm Tường vậy mà đơn thân độc mã đi tới cổng hoàng cung ở Đế Đô của một Thánh quốc.

Thẩm Tường giơ Thanh Long Đồ Ma đao lên cao, thần lực mênh mông sôi trào mãnh liệt tràn vào bên trong Thần đao, khiến cho Thần đao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dâng trào ra từng đợt sóng khí, cả đại địa run rẩy, nộ long gào thét liên tục.

"Long mạch này là của ta." Thẩm Tường nói xong, bổ một đao về phía Băng cung kia, một tiếng long ngâm kinh thiên gào thét mà ra, đao khí hóa thành cầu vồng màu xanh, ánh sáng chói lọi lóe lên như là một con Long ánh sáng lao về phía bên trong Băng cung.

Ánh sáng màu xanh vụt ra khỏi thân đao, trong nháy mắt hóa thành một con cự long màu xanh, đầu long phun trào ra trận trận kình khí kinh khủng, ở thế đánh đâu thắng đó lao vào tòa Băng Cung to lớn ở phía trước, đại môn hoàng cung nhìn to lớn mà kiên cố kia, va chạm vào trong nháy mắt hóa thành phấn vụn.

Tiếng long gào thét không ngừng, từng khối băng dày to lớn từ trong hoàng cung cứ bắn tung tóe ra ngoài, Băng cung to lớn vĩ đại chỉ bởi một đao của Thẩm Tường phần lớn tầng lầu ở bên trong đều bị cỗ đao khí mạnh mẽ cùng với sóng âm từ tiếng nộ long thét gào va đập chấn vỡ tả tơi, bên trong cả tòa Băng cung đã bị chia năm xẻ bảy, phần lớn kiến trúc cao tầng to lớn toàn bộ đổ sụp.

Chủ điện lớn nhất của Băng cung chính là mục tiêu chủ yếu nhất của Thẩm Tường, bị đao khí hóa thành long hung hăng đánh vào, cả tòa chủ điện hóa thành một một mảng lớn mảnh vỡ, mặt đất như là bị nước phun lên nứt vỡ văng tung tóe lên phát tán tứ phương.

Vào lúc này, một cái Đế Đô của Thánh Băng quốc lớn như vậy đều bị bao phủ lên bởi tiếng long gào thét kéo dài không tiêu tan, mà đợt rung động đột nhiên này kèm theo uy áp mà tới càng làm cho người ta phải sợ hãi hơn, trên bầu trời Đế Đô của Thánh Băng quốc đã có một đám khói bụi, điện mang lập lòe, sát khí sợ hãi, người trong thành đều có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng rõ ràng làm cho người hít thở không thông.

Một đao của Thẩm Tường lập tức hủy đi hoàng cung của Thánh Băng quốc, lúc này hắn đã thu hồi Thanh Long Đồ Ma đao, đang lơ lửng giữa không trung, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh cung lớn màu đỏ như lửa, sau đó hắn kéo dây cung, thân cung cong lại đột nhiên phun ra lửa, khi hắn kéo cung, hắn nhanh chóng ngưng ra một một mũi tên dài chói lóa, ở phía dưới vốn luôn luôn có một mảng lớn băng tỏa ra hàn khí bức người ở phía dưới, nhưng sau khi Thẩm Tường kéo dây cung ra ngưng ra một mũi tên dài thì nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, những băng đá phía dưới được hòa tan thành nước một cách nhanh chóng, nước chảy biến thành mấy con sông nhỏ trôi đi bốn phương tám hướng.

"Băng Đế, còn không đi ra nhận lấy cái chết, đừng giống như rùa đen rút đầu chỉ biết trốn tránh như vậy." Tiếng quát của Thẩm Tường như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền đi khắp nơi, chấn động tới màng nhĩ của mọi người.

Hưu.

Thẩm Tường buông lòng dây cung, mũi tên dài màu đỏ như lửa như tia chớp bay vụt ra ngoài bắn vào phía trên chủ điện sụp xuống kia, chui vào sâu trong lòng đất.

Ầm.

Một tiếng vang thật lớn truyền tới từ mặt đất, chỉ thấy trong phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh chủ điện kia xuất hiện từng vết nứt như là mạng nhện, đáng sợ là ở bên trong những vết nứt đó tuôn ra từng đợt ánh lửa.

Rầm rầm rầm.

Lại là vài tiếng vang từ bên trong những cái khe sâu không thấy đáy kia truyền tới, sau đó là một tiếng rung động vô cùng thảm liệt, từng khối đá to lớn như núi đều bị chấn động tới bay lên, những vết nứt trên mặt đất kia còn phun ra từng đợt từng đợt hỏa diễm nóng bức.

Thẩm Tường lại bắn ra một tiễn nữa, kích phát ra tiếng nổ càng chấn động càng rung động hơn, cả tòa Băng cung bị phá hủy toàn bộ, tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng truyền tới từ chỗ sâu kia, một cỗ lực lượng hỏa diễm hùng hồn từ mặt đất dâng trào lên, hóa thành một cây cột hỏa diễm (cột lửa) to lớn, bắn thẳng vào trời cao, ánh lửa mãnh liệt bao phủ toàn bộ Đế Đô của Thánh Băng quốc.

Cột hỏa diễm to lớn bắn lên không trung, không ngừng phun tung tóe ra đám hỏa diễm to to nhỏ nhỏ như là mưa thiên thạch rơi đạp vào bên trên Đế Đô của Thánh Băng quốc.

Trong chớp mắt, Đế đô của một Thánh quốc lớn như vậy bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, hỏa diễm của Thẩm Tường thế nhưng là Thánh hỏa, không phải ai cũng có thể dập tắt.

"Long mạch là của Thẩm Tường ta, nếu như tiếp tục ở lại trên long mạch thì bất kể là ai, giết hết không tha." Giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát khí vô tình truyền đạt tới toàn bộ Đế Đô của Thánh Băng quốc.

Mọi người vào lúc này đều không thể để ý hết mọi thứ, thi nhau chạy thoát khỏi cái nơi dễ mất mạng này, lúc này bọn họ tương đối hối hận bỏ ra nhiều tiền như vậy mới giành được long mạch, hiện tại chính chủ đã trở về, hơn nữa còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ thế nhưng là tổn thất nặng nề, khóc cũng không có chỗ mà khóc.

"Thẩm Tường." Một tiếng gầm vang lên như sấm sét.

Mũi tên ngắn lạnh giá thấu xương đột nhiên xuất hiện ở bốn phương tám hương, bao phủ Thẩm Tường lại, Băng Đế của Thánh Băng quốc tới.

Thân thể Thẩm Tường chấn động, trên thân xuất hiện một bộ áo giáo tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, có Huyền Vũ Kim Cương giáp bảo hộ, những mũi tên ngắn kia còn chưa tới đã bị lực lượng hộ thể của Thần giáp rung động cho chấn vỡ.

"Ngươi rốt cuộc đã tới, ngươi có lẽ là nên co đầu rút cổ thêm một chút thời gian, như vậy thì ngươi mối có thể sống lâu một chút, đừng tưởng rằng ngươi làm chó săn cho Địa Ngục Ma Đế thì có thể mãi mãi không chết." Thẩm Tường bước một bước đi tới bên cạnh Băng Đế.

Băng Đế là một người trung niên mặc áo trắng, hắn vốn chưởng quản toàn bộ Thánh Băng Thiên Vực, tự xưng Băng Đế, bây giờ lại thành lập Thánh Băng quốc này, sau khi công chiếm Hàng Long môn, chiếm một vị trí ở chỗ này.

"Ngay cả Thần Cách đều không có mảnh vụn." Thẩm Tường đi thẳng tới trước mặt Băng Đế, trên người một cỗ lực lượng không gian như sóng nước khuấy động mà ra, hình thành một cái lĩnh vực không gian.

"Ngươi ... ngươi ..." Băng Đế đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có cách nào động đậy, kinh hãi không thôi, lúc này hắn cũng đã nhìn ra, đây là Thẩm Tường sử dụng một loại lực lượng không gian rất cường đại, phong cấm hắn ở trong một cái không gian rất rất nhỏ.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment