Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1788 - Chương 1788 - Thiên Diệu Thần Thành

Chương 1788 - Thiên Diệu thần thành
Chương 1788 - Thiên Diệu thần thành

Sau khi Vương Cẩn Thi rời khỏi Tru Ma thần điện, Thẩm Tường cũng trở về nhà của Thái Cường, hắn cảm thấy ở bên này sẽ tốt hơn nhiều.

Tru Ma thần thành chỉ là đóng cửa thành lại, nhưng truyền tống trận vẫn như trước có thể đi tới Đại Thần thành khác, Vương Cẩn Thi chẳng mấy chốc đã hoàn thành chuyện mà Thẩm Tường nhờ.

Thẩm Tường tiến vào trong mật thất, lúc trước hắn từng nói với Thái Cường và Tiêu Cừu, nếu như hắn tiến vào mật thất, nếu như không có chuyện quan trọng thì cũng đừng tới quấy rầy hắn.

"Thần lô này tuy rằng có phẩm cấp rất thấp nhưng đối với ta mà nói đã coi như là rất không tệ, đầy đủ để ta dùng một đoạn thời gian, chờ tới Tiên Tiên các nàng lên đây, ta lại bảo các nàng luyện chế cho ta một cái tốt hơn."

Thẩm Tường để lò đan biến lớn hơn rất nhiều, sau đó lấy ra tinh thể của ma quái mà trước đó hắn thu thập được, tổng cộng có hơn mấy trăm viên, bên trong ẩn chứa năng lượng nồng đậm, chri cần loại bỏ phần lớp bên ngoài đi thì năng lượng ở bên trong chính là tinh khiết.

"Phải trở thành Chân Thần thì mới thật sự là Thần Minh, sau này nếu như đối mặt với Huyền Thần mạnh mẽ hơn so ta rất nhiều hoặc là tà ma gì đó ta đều có thể thoát thân."

Thẩm Tường ném một đống tinh thể của ma quái vào bên trong Thần lô kia, riêng một lần hắn ném tất cả tinh thể vào, luyện chế nhiều tinh thể như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó gì, đây lại không phải là dược liệu có đủ loại tính chất kỳ lạ.

Mặc dù là lần đầu sử dụng Thần lô này nhưng sự thích ứng của Thẩm Tường rất mạnh, chẳng mấy chốc liền có thể thích ứng Thần lô này, hắn sử dụng Vô Cực luyện cùng Sáng Tạo chi hỏa, dùng một ngày một đêm luyện tất cả mấy trăm viên tinh thể kia thành một viên đan dược nho nhỏ có phẩm chất rất cao.

"Ta bây giờ cách cảnh giới Chân Thần chỉ cách xa còn có một bước, viên đan này có lẽ có thể giúp ta cao hơn một tầng." Sau khi Thẩm Tường nuốt vào, vận chuyển Thiên Luyện thuật bắt đầu tu luyện.

Thẩm Tường nhắm mắt tu luyện, không cảm nhận được thời gian trôi qua, hắn vẫn luôn đang chú ý Nội Nguyên bên trong thần hồn của chính mình.

Nội Nguyên trong thần hồn chính là thứ được gọi là Đế hồn, mà hắn bây giờ muốn ở bên trong Nội Nguyên này ngưng ra một cái Hồn Cách.

Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tới chống đỡ, lại thêm công pháp không tệ, muốn ngưng ra Hồn Cách đối với Thẩm Tường mà nói thì cũng không phải là việc khó, hiện tại hắn có thể trông thấy bên trong Nội Nguyên đã xuất hiện một viên tinh thể rất nhỏ, chỉ cần tinh thể này lớn tới trình độ nhất định lại dung nhập vào bên trong thần cách, để cho thần hồn và thần cách của mình hoàn toàn hợp làm một thể như vậy là có thể trở thành Chân Thần.

"Có Thiên Luyện thuật, ta có thể làm nhiều hơn gấp rưỡi." Lúc Thẩm Tường sử dụng Thiên Luyện thuật tới tu luyện, luyện hóa viên đan mà hắn ăn vào rất nhanh, đồng thời lại có thể nhanh chóng ngưng ra hồn cách, đây là chuyện tương đối giống với luyện đan.

Không bao lâu sau thì hồn cách của hắn đã rất lớn, hơn nữa lực lượng viên đan kia mang tới cũng đã bị hắn hâp thu gần xong rồi.

"Bắt đầu." Thẩm Tường tâm niệm vừa động, bắt đầu để cho thần cách, thần hồn và hồn cách bên trong thần hồn cả ba dung hợp vào nhau, việc này cũng giống như luyện đan vậy, cần đưa tất cả mọi thứ vò hòa vào nhau, để ba thứ này dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, từ đó sinh ra công hiệu càng cường đại hơn.

Tuy rằng không phải luyện đan nhưng ở trong mắt Thẩm Tường lại giống y như đúc với việc luyện đan, đối với hắn luyện đan sư tu luyện Thiên Luyện thuật mà nói thì chuyện này rất đơn giản.

"Ngưng." Thẩm Tường vận chuyển Thiên Luyện thuật bỗng nhiên phóng xuất ra một cỗ lực lượng hòa hóa đồ cần dung hợp thành một đám hỗn độn, sau đó lại dung hợp vào với nhau.

Thần cách, thần hồn, hồn cách ba thứ này trong nháy mắt dung hợp hoàn mỹ, Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được lực lượng mênh mông vọt tới khiến cho hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà rống to lên.

"Đây là Chân Thần." Thẩm Tường nhìn vào bên trong thế giới Thần Hải của hắn, không gian ở bên trong càng lúc càng lớn đã có thể tự sinh ra năng lượng yếu ớt, mà thần lực thì cũng càng ngày càng trở nên cường đại hùng hậu hơn.

Thần hồn của hắn trong Thần Hải, thật giống như có thân thể xác thịt thật sự vậy, nếu như lúc này nhục thân của hắn bị hủy diệt, nếu như thần hồn của hắn có thể trốn thoát kịp thời thì hắn vẫn như cũ sẽ không chết, thậm chí sẽ không mất đi thần lực mênh mông.

"Cái gọi là Chân Thần có lẽ là chỉ thần hồn đã tiến hóa thành giống y như chân thân." Thẩm Tường mở bàn tay ra, tâm niệm vừa động, bàn tay của hắn lóa lên ánh sáng trắng, xuất hiện một người tí hon lớn bằng ngón tay cái, người tí hon này giống y như đúc với hắn bây giờ, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

Thẩm Tường đưa tay lên nhéo nhéo vào người tí hon này, da mịn thịt mềm rất thật, cũng không phải là trạng thái hư linh.

Chỗ lợi hại chân chính của người tí hon này chính là hắn cũng có thể biến thành trạng thái hư linh, cái này có thể tránh né công kích ở mức độ nhất định.

"Thần cách đã bị áp súc tới rất nhỏ núp ở bên trong." Thẩm Tường dùng đầu ngón tay chọc chọc vào bụng của người tí hon kia, không thể nhịn được cười sau đó để vào bên trong Thần Hải, như vậy sẽ trở nên tương đối an toàn.

Thẩm Tường tu luyện lần này cũng không cần thời gian quá dài, chỉ dùng hơn mười ngày mà chiến đấu với ma quái ngoài thành vẫn còn chưa kết thúc.

Nghĩ tới những tinh thể của ma quái kia dùng tốt như vậy, nhưng chắc chắn sẽ bị hủy diệt ở bên trong đại chiến cấp bậc Thiên Thần, Thẩm Tường cảm thấy có chút đau lòng.

"Những ma quái này thật đúng là lợi hại a." Thẩm Tường đi vào trong sảnh, chỉ nghe thấy Tiêu Cừu nói ra lời cảm thán.

"Sư phụ, ngươi không đi xem đại chiến sao, thật sự là đáng tiếc, chúng ta được nhìn thấy nhóm đệ tử lợi hại thứ hai của Chủ Điện Thiên Thần, đây chính là từng Thiên Thần hàng thật giá thật." Tiêu Cừu có chút kích động: "Sau này ta cũng sẽ trở thành một Thiên Thần, ngược lại là ta sẽ càng lợi hại hơn, một đấm cũng có thể tiêu diệt một tên ma quái hình người."

Thẩm Tường hỏi "Mấy ngày nay có người tới tìm ta không?"

"Có, Cửu sư thúc tới tìm ngươi, nói ngươi đi ra thì bảo ngươi lập tức đi tìm nàng." Thái Cường nói.

Tiêu Cừu một mặt thần bí cười hề hề nói: "Sư phụ, Cửu sư thúc này hình như đối với ngươi không tệ."

"Ta bây giờ chính là hợp tác với nàng ta, đừng có đoán mò lung tung." Thẩm Tường khẽ vỗ vào đầu Tiêu Cừu: "Chờ sau khi đại chiến bên ngoài kết thúc, các ngươi đi tìm một số nhiệm vụ tốt một chút, chúng ta cùng đi luyện tay một chút."

Thẩm Tường bước nhanh ra khỏi nhà, tiến về Tru Ma thần điện.

Vương Cẩn Thi đã tới vào năm ngày trước, chuyện mà Thẩm Tường nhờ nàng ta làm thì nàng ta làm rất thuận lợi.

Trông thấy Thẩm Tường tới, Vương Cẩn Thi có chút không cao hứng nói ra: "Ngươi tu luyện cũng không tu luyện ở chỗ này của ta, có phải coi ta là người ngoài rồi hay không?"

"Vậy thì không phải." Thẩm Tường cười khan vài tiếng, hỏi: "Chuyện làm thế nào rồi, có tìm được Dương Ngạn không?"

"Tìm được, hắn đã từ trong Thần lao trở về, trở về đã được hơn một trăm năm." Vương Cẩn Thi nói ra: "Hơn nữa ta đã lưu lại những ấn ký kia ở trong mỗi một cái Đại Thần thành, tiếp theo còn có chuyện gì cần ta làm không?"

"Dương Ngạn ở nơi nào, trước tiên ta đi tìm hắn, sau đó lúc ta cần ngươi giúp đỡ thì ngươi đừng từ chối là được rồi." Thẩm Tường cười nói.

"Đương nhiên sẽ không."

Từ sau khi chỗ Vương Cẩn Thi biết được nơi ở của Dương Ngạn, Thẩm Tường có chút cao hứng, lập tức rời khỏi Tru Ma thần thành.

Thiên Diệu thần thành, đây là Thần thành mà Diệu Thần một trong tứ đại đồ đệ của Tài Thần thành lập, cũng là một tòa Đại Thần thành, Dương Ngạn thế nhưng là đồ tôn của Diệu Thần, cho nên hắn ở chỗ này là chuyện rất bình thường, Vương Cẩn Thi ngay từ đầu chính là tới đây để nghe ngóng tung tích của hắn.

"Cái tên Dương Ngạn này, ở bên trong Thần lao lâu như vậy có lẽ cùng với cha của hắn kiếm được khoản lớn." Thẩm Tường đi tới cửa một gian tiền trang, trên đó viết mấy chữ Diệu Thần tiền trang.

Dương Khai phụ thân của Dương Ngạn chính là một người đệ tử của Diệu Thần, sau khi từ bên trong Thần lao trở về đã được an bài quản lý tiền trang ở chỗ này.

Tiền trang này có quy mô rất lớn, dù sao Thiên Diệu thần thành cũng là một tòa thành lớn, làm tiền trang duy nhất ở nơi này vậy thì quy mô chắc chắn không nhỏ.

Dương Ngạn tuy rằng ở bên trong tiền trang nhưng cũng chỉ có lúc hắn nghỉ ngơi thì mới ở bên trong, bình thường đều là ở bên trong quán rượu sang trọng ở nơi này, làm quen một số bằng hữu, giống như những gì hắn làm lúc còn ở trong Thần lao.

Vì lý do này quan hệ của Dương Ngạn rắt rộng, cho nên Thẩm Tường mới đi tìm hắn thu mua giúp dược liệu trung phẩm.

"Chính là quán rượu này, Thiên Diệu tửu lâu, thật là khí phái a, cũng sắp vượt qua Tru Ma thần điện." Thẩm Tường không thể không tán thưởng một tiếng, quán rượu trước mắt này bề ngoài vàng son lộng lẫy, ngoại trừ so với Tru Ma thần điện thì thấp một chút nhưng ở các phương diện khác thì nhìn muốn tốt hợn so với Tru Ma thần điện.

Sau khi Thẩm Tường đi vào, trực tiếp tới tìm chưởng quỹ, nói mình là bằng hữu của Dương Ngạn để hắn thông báo một tiếng.

Chưởng quỹ kia nghe là bằng hữu của Dương Ngạn thì cũng không đi thông báo mà trực tiếp sắp xếp một tiểu nhị dẫn hắn đưa đi, bởi vì ở chỗ này nói láo xưng là bằng hữu của Dương Ngạn thì hậu quả thế nhưng là rất nghiêm trọng.

Thẩm Tường đi theo tiểu nhị này đi lên tầng thứ mười, nơi này không có phòng cách nhau, chỉ có rất nhiều cái bàn được sắp xếp chỉnh tề, mà ở giữa thì để trống một cái bình đài hình tròn lớn, ở trên đang có một đám nữ tử xinh đẹp trong trang phục lạ mắt đang nhảy múa những tư thế duyên dáng mê người.

Ở những cái bàn xung quanh sân khấu có tổng cộng khoảng trăm người ngồi ở đó, Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã từ trên một cái bàn cao nhất tìm được Dương Ngạn, nhưng là chỉ có một mình hắn ngồi ở chỗ đó, ở trên bàn còn sắp xếp một bàn lớn với rất nhiều thức ăn trông đã có chút nguội.

Người ở trên những cái bàn khác tuy rằng đều có thể ngồi ở chỗ này, nhưng bây giờ cũng không dám đi tới gần Dương Ngạn, mà bây giờ nữ tử ở trên sân khấu theo tiếng âm nhạc mỹ diệu mà nhảy múa duyên dáng, có hơn mười người vốn là đứng lên muốn tới nhưng rồi lại ngồi xuống.

Bởi vì Dương Ngạn lúc này đang xem một cách hăng say, người khác không dám tới làm phiền hắn.

Vẫn còn có một số người ngồi không yên, trong tay nâng lấy hộp ngọc đi tới bên cạnh Dương Ngạn, nhưng hắn vừa mới nói một câu thì một gã đại hán đứng ở sau lưng Dương Ngạn trừng mắt lên với hắn.

"Dương công tử, đây chính là mười vạn năm mới có thể..." Người kia còn chưa nói hết lời, Dương Ngạn đã cau mày phất phất tay.

Dương Ngạn nhàn nhạt nói ra: "Đây đều là chính ngươi quá tham lam, vì một số thứ nhỏ mà giết người cướp của, bây giờ bị người tìm tới cửa thì chính là ngươi gieo gió gặt bão, nếu như ta là ngươi, ta sẽ đi Hình Phạt lâu ở Chúng Thần điện tiếp nhận xử phạt."

Người kia mặt xám như tro, bất đắc dĩ thở dài rồi quay người rời đi.

Thẩm Tường không nghĩ tới Dương Ngạn này vậy mà được hoan nghênh như vậy, người tới đây tìm hắn hiển nhiên đều là muốn tìm hắn giúp dỡ, mà ngay cả hắn cũng giống như vậy.

Lúc này lần lượt có người muốn tới, hơn nữa trong tay đều bưng lẫy trọng lễ, tên đại hán đứng đằng sau lưng Dương Ngạn kia giống như đang truyền âm cho những người kia, để những người đó lập tức lui về vị trí cũ.

Thẩm Tường tự nhận là chính mình có quan hệ không tệ với Dương Ngạn, cho nên cũng đi tới, trong tay cũng không mang lễ vật gì cứ như vậy mà đi tới.

Những người khác trông thấy hắn không thức thời như vậy thì trong lòng cười lạnh, đều cho là hắn sẽ bị tên đại hán vô tình kia quát lui.

Thẩm Tường nghe được truyền âm của đại hán kia, nói Dương công tử không thích người khác quấy rầy hắn xem múa, để hắn trước tiên chờ chút đã.

Nhưng Thẩm Tường không để ý tới, chẳng những đi tới, mà còn ngồi vào một cái ghế bên cạnh Dương Ngạn, còn cầm lấy đũa gắp thức ăn, để cho người ta nhìn mà trợn tròn mắt há hốc mồm chính là Thẩm Tường căn bản không có coi mình là người ngoài, tự mình ăn như hổ đói, hơn nữa còn uống hết toàn bộ rượu ngon thượng đẳng trong bầu rượu.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment