Thẩm Tường biết tên trung niên này là cái đồ hèn nhát, nếu quả thật có bản lĩnh thì sẽ không bảo hắn chạy ra ngoài thành đi đơn đấu.
Trung niên râu quai nón tức giận tới mặt đỏ lên, nắm đấm nắm rất chặt, dáng vẻ rất hung, thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng Thẩm Tường lại không sợ chút nào, tên râu quai nón này căn bản không dám động thủ ở nơi này.
"Yên tĩnh." Đột nhiên một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến cho sắc mặt râu quai nón kia trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, bởi vì đây là nữ tử của Thần Nữ điện, hắn cũng không dám hung như vậy ở chỗ này.
"Chuyện gì xảy ra?" Một nữ tử áo lam có dung mạo thanh tú đi tới, nhẹ giọng hỏi, trông thấy lông mày nàng ta hơi nhíu lại, ánh mắt tên trung niên râu quai nón kia tránh né, đã không còn dáng vẻ hung ác uy mãnh như vừa rồi.
Nữ tử áo lam nhìn về phía Thẩm Tường, bởi vì lúc nàng ta đi ra vừa rồi đã nhìn thấy tên râu quai nón kia trừng mắt Thẩm Tường.
Thẩm Tường cười nói: "Không có gì, chỉ là vị đối diện này muốn hẹn ta ra khỏi thành đánh nhau một trận mà thôi."
Trên mặt nữ tử áo lam này hiện ra một loại vẻ mặt chán ghét giống như là rất phản cảm với chuyện chém chém giết giết.
"Đặt đan dược các ngươi cần bán ra lên mặt bàn, nếu như ta cho rằng có thể thu mua, ta sẽ trực tiếp ra giá." Nữ tử áo lam đề cao tiếng nói, nàng ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người lộ ra rất câu nệ, chỉ có Thẩm Tường là cười đùa tí tửng.
Đây là bởi vì Thẩm Tường không biết thân phận của nữ tử mặc áo lam này, tuy nhiên dựa vào cá tính của Thẩm Tường, xem như hắn biết thì hắn cũng sẽ không cảm thấy có gì khác.
"Tiểu ca, ngươi tốt nhất lễ phép một chút, đừng nhìn chằm chằm vào Diệp cô nương a." Lão giả áo đen ngồi ở bên cạnh Thẩm Tường truyền âm cho Thẩm Tường, bởi vì đôi mắt Thẩm Tường ko thành thật chút nào mà nhìn vào "Diệp cô nương".
Thẩm Tường sớm đã đoán được thân phận của nữ tử mặc áo lam này không đơn giản, truyền âm hỏi thăm tên lão giả áo đen kia: "Diệp cô nương này có lai lịch gì, làm sao người ở nơi này đều rất sợ nàng vậy?"
Lão giả áo đen trả lời: "Nàng ta tên là Diệp Cần, cha nàng ta là một tên Đan Thần, nàng ta chính là một Đan Thánh, tuy rằng còn chưa phải phong hào Đan Thánh nhưng đã được cho rằng nàng là có thể trở thành Đan Thần luyện chế Thần đan, chỉ có điều chưa có chứng cứ chứng thực mà thôi, dù sao lão cha nàng ta đã là Đan Thần."
"Hiện tại lão cha nàng ta trở về đang làm khách ở bên trong Thần Nữ điện, Thần Nữ điện thế nhưng là không cho nam nhân đi vào nhưng Đan Thần thì có thể ngoại lệ, hơn nữa Diệp cô nương từ nhỏ đã lớn lên ở Thần Điện nữ, sau đó cũng trở thành một người lãnh đạo quan trọng trong Thần Nữ điện."
Sau khi Thẩm Tường biết được thân phận của Diệp Cầm thì không thể không kinh ngạc một chút, vậy mà là con gái của Đan Thần, điều này làm cho hắn không thể không quan sát Diệp Cầm cẩn thận một chút.
Lão giả áo đen lại truyền âm cho Thẩm Tường: "Có lời đồn nói, Diệp cô nương là con gái của Đan Thần và Điện chủ Thần Nữ điện, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng tám chín phần mười là thật, ngươi vẫn là cẩn thân một chút không lại chọc giận Diệp cô nương."
Mọi người thi nhau đặt đan dược của chính mình ở trên mặt bàn, lão giả áo đen kia cũng đặt những viên đan dược đen thui do mình luyện chế kia bày ở trên mặt bàn.
Thẩm Tường lấy ra một cái hộp ngọc, hắn không mở hộp ra, bởi vì bên trong để vào ba viên Thánh đan linh quang có thể phát sáng ra làm mù mắt chó.
Diệp Cầm liên tục bước đi, đi vài vòng, chỉ là khẽ cau mày nhìn ra được không có đan dược nào để cho ta trông vừa mắt cả.
Thẩm Tường cũng quét mắt nhìn vào trên những bàn khác một chút, tuy rằng có một số Thánh đan trung phẩm, thậm chí Thánh đan thượng phẩm cũng có, nhưng phẩm chất cũng không quá tốt, loại cửa hàng cao cấp giống như của Thần Nữ điện này thì đương nhiên sẽ không bán ra Thánh đan có phẩm chất thấp.
"Ngươi là tới bán hộp ngọc sao?" Diệp Cầm trông thấy phía trước Thảm Tường bày ra một cái hộp ngọc thì khẽ hỏi.
Mặc dù là con cái của Đan Thần, có thân phận tôn quý, nhưng Diệp Cầm cũng không phải là loại kiều nữ cao cao tại thượng, bằng không nàng ta cũng sẽ không tới nhận loại công việc này.
Thẩm Tường vội vàng giải thích nói: "Của ta bên trong là Thánh đan linh quang, mặc dù chỉ là Thánh đan hạ phẩm, tuy nhiên ánh sáng vẫn là rất mãnh liệt, cho nên ta không lấy ra."
Thánh đan linh quang, điều này làm cho cặp mắt dúm dó của lão giả áo đen ở bên cạnh Thẩm Tường trợn tròn xoe lên, tên râu quai nón mới vừa rồi xảy ra xung đột cãi vã với Thẩm Tường cũng có chút kinh ngạc và khó tin.
"Ngươi có thể luyện chế ra Thánh đan linh quang thì ngươi sẽ thiếu tiền sao?" Lão giả áo đen nói ra: "Có loại bản lĩnh này ... không phải dựa vào bán đan mà sống mới đúng."
Diệp Cầm đi tới sau lưng Thẩm Tường, cầm hộp ngọc lên, hơi mở ra một khe hở, ánh sáng màu đỏ lập tức phun ra, kỳ lạ là, bên ngoài ánh sáng đỏ còn bao vây lấy một lớp ánh sáng màu vàng kim, còn kèm theo mùi máu tươi nồng đậm.
"Là Long Huyết Thánh đan." Diệp Cầm hết sức kinh ngạc, nàng ta làm con gái của Đan Thần, tự nhiên biết Long Huyết Thánh đan trong hộp ngọc này là có tiêu chuẩn gì, coi như phong hào Đan Thánh đỉnh phong cũng không thể tùy tiện là có thể luyện chế ra được, ở trong mắt nàng, gần như là lấy trình độ luyện đan của Đan Thần.
"Đúng vậy, một viên có thể bán được bao nhiêu thần tiền?" Đây là thứ mà Thẩm Tường quan tâm nhất.
Có thể để cho Diệp Cầm có loại vẻ mặt này nói rõ Long Huyết Thánh đan đó rất không bình thường, tuy nhiên mọi người trông thấy dáng vẻ nghèo đến giống như mấy trăm năm cũng chưa từng ăn một bữa cơm tới xem này của Thẩm Tường, Long Huyết Thánh đan này căn bản không phải là hắn luyện chế.
"Là ai đưa cho ngươi." Diệp Cầm hỏi, nàng ta không tin một gia hỏa như thế này có thể luyện chế ra được, nếu như có thể luyện chế loại đan này, làm sao lại thiếu thần tiền, càng không phải không biết giá trị.
Đây chính là giá cả đắt hơn hai mươi lần so với Long Huyết Thánh đan bình thường, có thể đáng một vạn thần tiền.
"Ta ... Ta nhặt được, các ngươi có cần hay không, không cần thì ta đi bán chỗ khác." Thẩm Tường vốn là muốn nói chính mình luyện chế, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy là thôi đi, miễn cho làm lộ ra thân phận của mình.
"Ba vạn năm ngàn thần tiền." Diệp Cầm không hỏi gì nữa mà trực tiếp nói ra giá.
Long Huyết Thánh đan bình thường cũng chính là năm trăm thần tiền (theo truyện là 50 thần tiền nhưng khi tính vào tác giả kém toán hay sao á) một viên, Long Huyết Thánh đan có được linh quang thì cao hơn gấp hai mươi lần như vậy, ba viên cộng lại có thể bán ra được cái giá này thì cũng là giá cả trong suy nghĩ của Thẩm Tường.
"Được." Thẩm Tường một lời đáp ứng.
Hắn cười hì hì từ trong tay Diệp Cầm nhận lấy những thần tiền kia, sau đó nói hẹn gặp lại rồi hớn hở đi ra cái sảnh này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Long Tuyết Di nói ra: "Dương Ngạn không phải đưa cho ngươi một phong thư sao? Hắn nói vợ hắn làm thành chủ ở đây, có thể đi tìm vợ hắn a."
"Không muốn đi, vẫn là dựa vào chính mình thì tương đối tốt hơn." Thẩm Tường có một khoản nhỏ thần tiền, hắn dự định đi mua một số Thánh dược trung phẩm thấp kém, sau đó dùng chính linh dịch của mình gia công một chút thì có thể luyện đan.
Thẩm Tường đi tới phiên chợ bày hàng ở vỉa hè, lại đột nhiên trông thấy ở trên một mặt tường có ám ký hết sức quen thuộc, hắn đi qua quan sát, lập tức mừng rỡ không thôi, bởi vì ám ký này là do Lữ Kỳ Liên để lại.
Lữ Kỳ Liên cuối cùng đã đi tới Thần Minh giới.
"Ám ký này là vừa mới để lại không lâu." Thẩm Tường căn cứ vào tổ hập ám ký này đạt được tin tức đơn giản, sau đó hắn rời khỏi phiên chợ đi tới một khu dân cư, nơi này xây dựng rất nhiều ngôi nhà nhỏ, đều có kích thước như nhau, chủ yếu dùng để cho thuê.
"Hoàn cảnh nơi này không tệ, Lữ Kỳ Liên có lẽ có không ít thần tiền." Thẩm Tường dựa vào số phòng trên dãy nhà, đi tới chỗ ở của Lữ Kỳ Liên.
Lúc hắn gõ cửa nhà, chẳng mấy chốc đã có người đi tới mở cửa.
Sau khi cửa mở ra, Thẩm Tường trông thấy một nữ tử có dung mạo bình thường nhưng dáng người lại rất ngạo nhân, hắn suy đoán một phát là biết đây là Lữ Kỳ Liên chỉ có điều đã dịch dung.
"Kỳ Liên tỷ." Thẩm Tường cười hỏi.
Nữ tử nhẹ gật đầu: "Vào đi."
P/S: Ta thích nào ... chương 2