Chuyện Thẩm Tường rơi xuống vực sâu U Minh chỉ có mấy người biết, Lữ Thượng kia còn không dám tuyên dương ra ngoài, bằng không rất dễ sẽ bị hoài nghi có liên quan với hắn, bởi vì Cổ Đông Thần căn dặn hắn phải giữ bí mật.
Người khác chỉ cho rằng Thẩm Tường trốn đi, chỉ có điều bây giờ Thẩm Tường đã trở về, để người ta cảm thấy hắn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước.
Thẩm Tường từ không trung lao xuống, đứng ở trước mặt nhóm người Trưởng lão viện kia, Thẩm Tường nhướng mày, tỉ mỉ nhìn về phía những lão giả kia, chẳng mấy chốc, ánh mắt của hắn đã dừng lại ở trên người Lữ Thượng.
Lữ Thượng thấy Thẩm Tường có thể trở về, trong lòng càng cực kỳ khiếp sợ, hắn nhớ tới Thẩm Tường bị hắn đánh trọng thương, sau đó rơi vào vực sâu U Minh, là tuyệt đối không thể lên, nhưng hiện tại vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn.
Lữ Thượng sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu hoang mang như thế, nhưng hắn chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, hắn quyết định, cho dù Thẩm Tường nói cái gì, thì hắn có chết cũng không thừa nhận!
Thẩm Tường đi tới, cái gì cũng không nói, nhìn chằm chằm Lữ Thượng, trong ánh mắt còn mang theo sát khí, đám người Cổ Đông Thần đã nhìn ra chút gì đó, vừa mới bắt đầu bọn họ đối với chuyện này có chút hoài nghi, bởi vì Lữ gia vẫn nợ tiền đánh cược của Thẩm Tường, ba viên Trúc Cơ đan và một trái Cửu Dương Liệt Diễm quả, chuyện này đối với Lữ gia mà nói là rất đau lòng, nhưng nếu như Thẩm Tường chết...
Một lão giả Trưởng lão viện quát to: "Thẩm Tường, ngươi quá không có lễ phép đi!"
Lão giả này vừa nói xong, chỉ thấy trong tay Thẩm Tường xuất hiện một thanh đại đao, đại đao được hắn rót chân khí vào, bùng nổ ra thanh mang, đồng thời một cỗ sát khí mãnh liệt từ thân thể Thẩm Tường phun trào ra, mà Thẩm Tường cũng biến mất không còn tăm hơi, điều này làm cho các trưởng lão cả kinh, ngay lúc rất nhiều trưởng lão thi nhau muốn ra tay, Cổ Đông Thần hừ lạnh một tiếng.
"Đều dừng tay cho ta!" Thẩm Tường lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực bao phủ mà đến, làm hắn không cách nào chém xuống, hắn đã đi tới trước mặt Lữ Thượng, tất cả trưởng lão đều giật mình không thôi, bọn họ không rõ tại sao Thẩm Tường không để ý tất cả mà đi công kích Lữ Thượng, càng thêm bội phục loại người can đảm như hắn, ở chỗ vậy mà ở trước mặt chưởng môn làm ra chuyện tình như vậy, đây cũng là đại bất kính a.
Chỉ có một hàng trưởng lão và một số đệ tử chân truyền ở phía trước mới có thể thấy chuyện gì xảy ra, bọn hắn đều giật mình không thôi, Thẩm Tường dám công kích một trưởng lão, xem bộ dáng kia giống như hận không thể giết trưởng lão này.
Thẩm Tường ngay cả chưởng môn Thú Vũ môn cũng chặt, giết qua mấy Niết Bàn cảnh, hắn còn có cái gì phải sợ? Lúc này sát khí của hắn có thể tưởng tượng ra được, hắn tu luyện sát phạt chi tâm không thì sát khí chỉ là sau khi giết người tích lũy lại, đồng thời còn có thể hấp thu sát khí của người bị giết, phải biết chưởng môn Thú Vũ môn và mấy tên Niết Bàn cảnh kia, tất cả đều đã từng giết rất nhiều người, lúc này những sát khí kia toàn bộ tụ tập ở trên người Thẩm Tường, đó là khủng bố cỡ nào.
Thẩm Tường đã bị Cổ Đông Thần áp chế, nhưng cỗ sát khí mạnh mẽ kia của hắn vẫn dâng trào ra như cũ, bao phủ toàn bộ quảng trường, làm rất nhiều người run sợ không thôi, sống lưng lạnh cả người, vô cùng sợ hãi loại sát khí làm bọn hắn cảm thấy nghẹt thở này.
Trên đài cao, đám người Cổ Đông Thần và Đan trưởng lão cũng không thể không cả kinh, bọn họ nghĩ không hiểu Thẩm Tường còn trẻ tuổi, tại sao có thể có sát khí bực này, cho dù là bọn họ sống mấy vạn năm, tích lũy sát khí cũng không được như thế, Thẩm Tường vượt xa bọn họ rất nhiều lần, nếu như không nhìn thực lực Thẩm Tường, chỉ bằng sát khí bây giờ của hắn, cũng rất dễ dàng khiến người ta ngộ nhận hắn là một Niết Bàn cảnh.
Lữ Thượng cách Thẩm Tường gần nhất, hơn nữa người Thẩm Tường muốn giết là hắn, cho nên hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ sát khí khủng bố kia, điều này làm cho hắn kinh hãi tới cực điểm.
"Tan họp! Thẩm Tường không biết lễ phép, khiêu khích trưởng lão, xúc phạm môn quy Thái Vũ môn, Vũ trưởng lão dẫn hắn đi, trừng phạt nghiêm khắc!" Cổ Đông Thần hét lớn một tiếng, Vũ Khai Minh phi thân xuống, đi tới sau lưng Thẩm Tường, giữ lấy bả vai của Thẩm Tường.
Thẩm Tường thu liễm sát khí kia lại, nhưng mắt hắn vẫn ngậm sát cơ mà nhìn về phía Lữ Thượng.
Lữ Thượng thấy Thẩm Tường bị bắt đi, cười đắc ý, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn âm thầm lo lắng, nhưng nghĩ đến mình là trưởng lão, bất kể là thân phận hay thực lực, đều mạnh hơn Thẩm Tường rất nhiều, hơn nữa Thẩm Tường lại chọc không ít chuyện, chưởng môn sẽ không tin Thẩm Tường.
Thẩm Tường theo Vũ Khai Minh rời khỏi, ở nơi bí ẩn nhất trong Huyền cảnh của Thái Vũ, đây là nơi mà Vũ Khai Minh, Cổ Đông Thần và Đan trưởng lão thường xuyên tụ hợp.
"Tiểu sư thúc, ngươi có thể an toàn trở về là tốt rồi, tuy nhiên sau này ngươi phải chú ý một chút, đừng làm ra những chuyện làm người khác lo lắng nữa, này sẽ làm ta rất khó xử!" Cổ Đông Thần một mặt bất đắc dĩ.
"Hừ, họ Lữ kia nhất định phải chết!" Thẩm Tường nắm chặt nắm đấm.
Đan trưởng lão lạnh lùng hỏi: "Tiểu sư thúc, chuyện ngươi rơi xuống vực sâu U Minh là thật sao?
Thẩm Tường hừ một tiếng: "Chính là họ Lữ kia đánh ta xuống, hắn đánh ta một chưởng, làm cho ta bị trọng thương, nếu như không phải ta có Huyền Vũ Kim Cương giáp có thể chống đỡ những âm khí kia, ta sớm đã chết.
Giọng nói của Vũ Khai Minh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Chúng ta tin tưởng gia hoả này như thế, hắn vậy mà làm ra loại chuyện này! Vừa nãy hắn vẫn rất bình tĩnh, sợ là cho rằng chúng ta sẽ không tin ngươi.
Cổ Đông Thần một chưởng đập nát bàn đá, vẻ mặt giận dữ, Lữ Thượng không chỉ muốn giết Thẩm Tường, còn lừa bịp hắn, điều này làm cho hắn tức giận không thôi.
"Chưởng môn lão đại, ngươi đập nát cái bàn của ta rồi!" Vũ Khai Minh cười khổ nói.
"Một cái bàn mà thôi, ngươi tính toán với ta chuyện này làm gì?" Cổ Đông Thần đột nhiên phát hiện đây không phải là động tác mà hắn nên làm, hắn là có chút quá mức.
Điều này làm cho Thẩm Tường âm thầm buồn cười.
Đan trưởng lão nhu hòa nói: "Có thể sống sót trở về là tốt rồi, ngươi đi tới đáy vực sâu U Minh?
Năm đó Hoàng Cẩm Thiên cũng không có đi đến, mà bây giờ Thẩm Tường có một kiện Huyền Vũ Kim Cương giáp, hơn nữa đôi hỏa dực này cũng lớn hơn rất nhiều, hắn từ phía dưới bay lên cũng không phải là quá khó khăn.
Thẩm Tường thấy ba sư điệt này đều quan tâm mình, cũng không hề như hắn nghĩ không có tim không có phổi, điều này làm cho hắn hết sức vui mừng, hắn cười dài nói: "Đương nhiên, ta còn mang đồ tốt về, đến đến, sư thúc của các ngươi ở phía dưới rất nhớ các ngươi."
Thẩm Tường lấy ra ba miếng Địa Tâm thần quả to bằng lòng bàn tay, đặt ở trên ba cái mâm, để ba sư điệt lại đây thưởng thức, Địa Tâm thần quả này mặc dù là Địa Tâm chi hỏa dựng dục ra, nhưng cũng không phải chỉ nhằm vào người có thuộc tính Hỏa, đối với mọi người đều có tác dụng.
Nhìn phần thịt quả như cà chua kia, lại bay ra một mùi thơm kỳ dị, mấy người Cổ Đông Thần cũng đều muốn thưởng thức đồ vật dưới vực sâu U Minh này.
Một người một khối, bọn họ mấy cắn mấy miếng đã ăn xong, đối với mùi vị loại quả này, bọn hắn đều tán thưởng không thôi, ngay lúc bọn họ luân phiên tán thưởng, đột nhiên cả kinh, lập tức ngồi xếp bằng xuống, để năng lượng của Địa Tâm thần quả di chuyển bên trong thân thể của bọn họ.
Thẩm Tường cũng là muốn nhìn Địa Tâm thần quả này đối với những Niết Bàn cảnh có bao nhiêu công hiệu, thừa dịp tam đại cự đầu tiêu hóa chỗ tốt mà Địa Tâm thần quả mang đến, hắn lặng lẽ rời đi, hắn muốn đi Dược Vương sơn một chuyến, tìm Lữ gia tính sổ!
P/S: Ta thích nào... chương 12