Phùng Vũ Khiết cười khúc khích, lại có người gọi nàng là tiểu muội muội, nàng ta nhẹ giọng đáp: "Ta ở Đường thứ mười."
Nghe được là Đan đường thứ mười, rất nhiều người đều khẽ bàn tán lên, Đường thứ mười tuy rằng mang xếp hạng thứ mười thế nhưng thực lực tổng hợp lại đập vào thứ hai, trước đó lúc Thẩm Tường nghe được từ trong miệng của ba huynh đệ họ Cố, còn tưởng rằng bọn họ là đang khoác lác, nhưng về sau mới biết được đây là sự thật.
"Đường thứ mười a." Biết được Phùng Vũ Khiết ở Đường thứ mười thì nam tử này cười khan một tiếng, Đường thứ mười của Lạc Thiên Quân thế nhưng là rất nổi danh, hắn không phải không biết.
Đột nhiên có người hô: "Hắn không phải lần trước là người dùng một kiếm đánh bại Tống Bằng sao? Hắn là thông qua thí luyện mà vào, không nghĩ tới cuối cùng tiến vào Đan đường, kiếm pháp của hắn rất đáng sợ, ta vốn cho là hắn sẽ tiến vào Kiếm đường."
Tống Bằng thảm bại, ở bên trong Kiếm đường thế nhưng là sự kiện rất có tiếng, rất nhiều đệ tử Kiếm đường còn tưởng rằng đánh bại Tống Bằng chính là người có kiếm đạo vô song, không nghĩ tới bây giờ lại gia nhập Đan đường, không chỉ kiếm pháp được hơn nữa còn biết luyện đan, loại thiên phú này tương đối đáng sợ.
"Đánh bại Tống Bằng, còn muốn khiêu chiến Trương Trác, nhưng trông dáng vẻ của ngươi bây giờ cũng không có cuồng giống như vậy." Nam tử tóc dài kia đánh giá Thẩm Tường, hắn cảm thấy rất có hứng thú đối với Thẩm Tường.
Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết đều âm thầm lo âu, bởi vì hắn có mâu thuẫn với Tống Bằng và Trương Trác, mà bây giờ Trương Trác và Tống Bằng đều đã chết, nếu như bị người liên hệ tới, Thẩm Tường nói không chừng sẽ gặp một số phiền phức.
Chỉ cần không có chứng cớ xác thực, Thẩm Tường chết cũng sẽ không thừa nhận, hắn tự tin chính mình lần trước làm rất sạch sẽ, sẽ không để lại dấu vết gì, trừ khi Hứa Linh Phỉ và bà bà của nàng khai ra hắn.
Thẩm Tường mỉm cười: "Ta vốn không cuồng, nhưng nếu có người cuồng ở trước mặt ta, thì ta sẽ cuồng hơn so với hắn."
Nói xong, Thẩm Tường chỉ chỉ vào tờ bố cáo, hỏi: "Vị sư huynh này, không biết ngươi có từng thấy loại Thần dược này hay không?"
"Từng nghe nói nhưng chưa thấy." Nam tử tóc dài khẽ lắc đầu, sau đó trở lại chỗ sư huynh đệ của mình, vốn là hắn muốn tìm chút việc vui, nhưng hắn cũng biết đệ tử Đan đường thứ mười không dễ chọc, đặc biệt là hai đệ tử trẻ tuổi này, đối với Lạc Thiên Quân mà nói là rất quan trọng.
Lúc mọi người ở đây dồn ánh mắt tập trung về phía bên Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng run rẩy.
"Cút." Một tiếng quát lớn như tiếng sấm phát ra, rung động không ngừng, lại có người động thủ ở chỗ này, hơn nữa còn náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Lão giả quầy hàng cũng kinh ngạc, hơn nữa cũng có chút tức giận, hắn lập tức tới ngay chỗ đó.
Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết cũng vội vàng tới xem nào nhiệt.
Chỉ thấy mặt đất bên kia đã bị đánh nát, một chỗ gạch đá sàn nhà vừa dày lại kiên cố vỡ ra một mãnh, một đại hán trung niên đang nằm ở trên đống gạch vỡ, lồng ngực đại hán trung niên này bị người giẫm lên.
"Tiêu Cừu." Thẩm Tường kinh hỉ trong lòng, Tiêu Cừu trở về, không nghĩ tới là hắn ra tay, nếu không phải lão giả quầy hàng vội vàng đi tới, Tiêu Cừu nói không chừng sẽ còn tiếp tục giẫm lên mấy cước.
"Chuyện gì xảy ra?" Lão giả quầy hàng kia trầm mặt hỏi.
Tiêu Cừu vẫn như trước kia giữ lại một cái đầu trọc bóng loáng, lúc này trông hắn rất thành thục, không giống loại người tùy tiện sẽ nổi giận trước đây, cho nên hắn bây giờ tức giận như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.
Thẩm Tường trông thấy ở cách đó không xa có một nữ tử áo đỏ, mặt mũi nữ tử này đầy vẻ lo lắng, trông thấy lão giả quầy hàng đi tới, nàng ta vội vàng đi tới, sợ hãi mà nói ra: "Trưởng lão là ... là ... người này khi dễ ta ... hắn ta ... hắn sàm sỡ ta."
Trông thấy nữ tử này, Thẩm Tường không thể nín được cười, hắn không nghĩ tới tiểu tử Tiêu Cừu này cuối cùng cũng khai khiếu, đã có người trong lòng.
Phùng Vũ Khiết cũng biết chuyện của Tiêu Cừu, Tiêu Cừu là đồ đệ của Thẩm Tường, còn là hậu duệ của Đại Lực thần, có tồn tại truyền thừa của Đại Lực thần, thực lực rất đáng sợ, giống như Thẩm Tường đều là gia hỏa rất biến thái, bây giờ còn tiến vào Chí Tôn thần điện, trở thành đệ tử ưu tú bên trong Hồn đường.
Lão giả quầy hàng nhìn vào trung niên bị Tiêu Cừu giẫm đến xương ngực vỡ nát kia, giọng nói trầm xuống lạnh như băng mà hỏi: "Có phải như vậy không?"
"Trưởng lão... Ta là không cẩn thận..."
Trông thấy ánh mắt trung niên này chớp động, lão giả nhướng mày, giọng nói lại càng lạnh hơn nữa: "Thành thật một chút."
"Vâng." Trung niên này thừa nhận, lão giả vung tay lên, người trung niên đó đã không thấy đâu nữa, mọi người cũng không thể không rùng mình một cái, người trung niên đó đi nơi nào.
Không gian ở Chí Tôn thần điện này thế nhưng là rất chắc chắn, chính là một số trưởng lão vận dụng lực lượng không gian cũng không thể tùy ý xuyên qua không gian, mà lão giả này vung tay lên đã làm người biến mất.
"Lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau không được làm như lần này nữa." Lão giả nói với Tiêu Cừu đầu đầy mồ hôi, cũng không biết có phải bởi vì Thẩm Tường là bằng hữu của Thẩm Tường hay không, hắn mới có thể mở một mặt lưới như vậy.
"Đám tiểu gia hỏa vừa mới trở về, các ngươi cũng đừng có nháo sự ở chỗ này của ta, nhiều năm qua gia hỏa bởi vì nháo sự ở chỗ này mà biến mất cũng không chỉ có mình tên vừa rồi."
Lão giả buông xuống câu nói này liền trở lại quầy hàng của chính mình, ở nơi đó thảnh thời thảnh thơi xem văn kiện.
"Tiêu Cừu, chờ một lát đi Đan đường Đường thứ mười tìm ta." Trong đầu Tiêu Cừu đột nhiên truyền tới giọng nói của Thẩm Tường, trong lòng vô cùng kinh hỷ, sau đó lôi kéo nữ tử áo đỏ kia vội vàng rời khỏi Chí Tôn đại đường.
Sau khi Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết dán bố cáo xong thì trở về Đường thứ mười.
Trở lại Đường thứ mười, Thẩm Tường đã trông thấy Tiêu Cừu và nữ tử áo đỏ đơn thuần kia ở trong sảnh.
"Sư phụ, thật là ngươi." Tiêu Cừu trông thấy Thẩm Tường, vội vàng đi ra đại sảnh, bắt lấy hai tay Thẩm Tường lộ ra vẻ hết sức kích động.
"Thế nào, ngươi cho rằng ta chết ở bên trong thí luyện kia?" Thẩm Tường cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vài cái đầu trọc của Tiêu Cừu "Ngươi cái tên gia hỏa này trở nên lợi hại như vậy, nói không chừng ta cũng không đánh lại ngươi."
"Sư phụ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là thê tử của ta, Chúc Tư Tình ... Tình nhi, nhanh gọi sư phụ." Tiêu Cừu kéo Chúc Tư Tình tới: "Hắn chính là sư phụ mà ta thường xuyên nói với ngươi."
"Tình nhi bái kiến sư phụ, sư nương." Chúc Tư Tình mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng nàng lại rất thận trọng, chú ý tới Phùng Vũ Khiết đi cùng với Thẩm Tường.
"Sư nương, đây không phải Cửu Thiên Thần nữ sao? Sư phụ ngươi và nàng..." Tiêu Cừu trông thấy sắc mặt Phùng Vũ Khiết thay đổi cho nên không nói tiếp, xem ra Tiêu Cừu bây giờ cũng biết rất nhiều chuyện.
Tiêu Cừu cười khan vài tiếng: "Tình nhi, sư nương của ngươi thế nhưng còn nhiều nữa, vị này có lẽ là không phải."
Phùng Vũ Khiết cố ý giả bộ dáng vẻ hung hăng: "Tại sao ta lại không thể trở thành sư nương của ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không xứng với sư phụ ngươi?"
"Cái này ... cái này, ngươi thật là à?" Tiêu Cừu không thể tin được, hắn thế nhưng biết sự lợi hại của Phùng Vũ Khiết, đây chính là tồn tại đạt được bộ phận truyền thừa cường đại của Cửu Thần Vương, vậy mà cùng sư phụ hắn tốt hơn.
Phùng Vũ Khiết kéo cánh tay của Thẩm Tường, cười duyên nói: "Ngươi cứ nói đi, ngươi cũng không nhìn Tình nhi một chút, người ta liếc mắt một cái là nhìn ra."
"Được a, đồ nhi bái kiến sư nương." Tiêu Cừu gãi đầu một cái, làm bộ hô, thật đúng là bái một cái.
P/S: Ta thích nào ... chương 4