Thẩm Tường để linh châu vào bên trong một bát nước, để linh châu hòa tan ra trong nước, khiến cho bát nước đó biến thành màu lam nhạt, sau đó hắn cắt Chân Dương Kim tham thành hai nửa, để vào trong chén.
Chân Dương Kim tham chẳng mấy chốc có phản ứng, bắt đầu hấp thu những thành phần màu lam trong nước kia, Chân Dương Kim tham chỗ vết cắt cũng theo thời gian dần trôi mà mọc ra bộ phận mới, thật giống như đuôi của con thạch sùng đang tiến hành tái sinh vậy, tốc độ cũng rất nhanh.
Phùng Vũ Khiết đối với cảnh tượng này thì cũng không cảm thấy lạ, nàng ta trước đây thường xuyên trông thấy Lữ Kỳ Liên các nàng làm như thế.
Nước vốn có màu lam nhạt, chẳng mấy chốc thì biến thành trong suốt, Chân Dương Kim tham bị chặt đứt cũng không hoàn toàn sinh trưởng ra đầy đủ các bộ phận.
"Xem ra cần hai viên mới đủ, Chân Dương Kim tham này và Thần dược hạ phẩm khác có sự khác biệt, hấp thu rất nhiều năng lượng." Thẩm Tường lại để một viên linh châu màu lam vào, linh châu tản mát ra năng lượng màu xanh lam ở trong nước, nhanh chóng hòa tan ra, mà năng lượng màu xanh lam phát ra đều được hai đoạn Chân Dương Kim tham hấp thu hết.
Trong mấy cái chớp mắt, Hai đoạn vốn là Chân Dương Kim tham cắt ra đã biến thành hai Chân Dương Kim tham hoàn chỉnh, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Cũng không tệ, nhanh như vậy đã kiếm lời hai mươi vạn Thần Nguyên thạch, không biết luyện thành đan thì có thể bán được cái giá tiền này hay không, cũng đừng thua lỗ." Phùng Vũ Khiết trông thấy Chân Dương Kim tham này dùng linh châu mà mình ngưng đi ra sao chép được khiến nàng ta rất có cảm giác thành công.
"Chỗ này ta còn có hai viên linh châu, thử nhìn một chút xem có thể sao chép được ba loại Thần dược hạ phẩm Ngọc Tâm Thần đan hay không." Thẩm Tường lấy ra dược liệu khác của Ngọc Tâm Thần đan, bắt đầu tiến hành.
Sau khi thử một lần, bọn họ lập tức trông thấy ba loại Thần dược của Ngọc Tâm Thần đan cùng với Chân Dương Kim tham kia có sự khác biệt rất lớn.
Hai viên linh châu, vậy mà có thể phỏng chế ra hai phần.
"Nếu Chân Dương Kim tham thêm vào dung hợp với dược liệu của Ngọc Tâm Thần đan thành công thì hiệu quả của viên đan này nên tính là loại đan dược chữa thương nổi bật bên trong hàng ngũ Thần đan hạ phẩm." Phùng Vũ Khiết sợ hãi than nói: "Ngươi bây giờ muốn bắt đầu luôn à?"
"Ừm." Thẩm Tường khẽ gật đầu, hắn nhưng là có chút chờ đợi không kịp.
Ngay vào lúc Thẩm Tường chuẩn bị tiến vào phòng luyện đan thất dưới mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng quát của Lạc Thiên Quân: "Hai người trẻ tuổi nhanh đi ra, có việc gấp."
Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết không thể không lập tức ra ngoài.
"Đường chủ, có chuyện gì sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Cố lão đại gây chuyện, chúng ta đi xem một chút, đây là Cố lão tam vừa truyền âm trở về." Lạc Thiên Quân lung lay ngọc phù truyền tin trong tay: "Nghe nói là nảy sinh xung đột cùng với gia hỏa của Đan đường khác, hắn để chúng ta đi qua chống đỡ giữ thể diện, còn đặc biệt nhấn mạnh bảo các ngươi đi qua."
"Vậy thì nhanh chút đi." Thẩm Tường cười cười: "Hóa ra là nháo với Đan đường khác, ta còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra."
Điều này làm cho Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết quả thực lo lắng một trận.
"Đệ tử Lạc Thiên Quân ta có thể làm ra chuyện gì lớn, coi như có chuyện xảy ra ta cũng có thể đỡ lấy giúp bọn hắn." Lạc Thiên Quân hào khí ngất trời mà nói, sau đó nhanh chân bước ra cổng.
Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết cũng vội vàng đi theo.
Đi trên đường, Thẩm Tường nói ra: "Đây không phải đường đi Đan Tâm các sao? Chẳng lẽ là ở Đan Tâm các?"
Lạc Thiên Quân cười nói: "Đoán đúng, những ngày qua ba huynh đệ họ Cố đều ở trong Đan Tâm các, đương nhiên, nhóm lão tiểu tử của Đan đường khác cũng đều sẽ ghé qua chỗ đó, chờ những gia hỏa từ bên ngoài kia trở về, gặp được một tên thì quở trách một tên, sau đó mắng lẫn nhau, đây là vở kịch mỗi trăm năm một lần."
Khóe miệng Thẩm Tường giật giật một cái: "Đúng là con mẹ nó nhàm chán."
Lạc Thiên Quân cười lên ha hả: "Nếu như ngươi sống lâu giống như bọn họ thì cũng sẽ làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy."
Quả nhiên, lúc tới gần Đan Tâm các, Thẩm Tường chỉ nghe thấy tiếng mắng to của ba huynh đệ họ Cố.
"Lão rùa, ngươi con rùa đen rút đầu, rút đầu mấy trăm năm, hiện tại đột nhiên xuất hiện, chẳng những miệng biết cắn người còn biết thả rắm thúi, có phải rút vào trong mai rùa rồi hay không? Cái mông mọc trên miệng chỉ biết nhả rắm thúi."
Đây là giọng nói của Cố lão đại, nghe có vẻ rất hăng hái, giống như tích đủ khí lực chửi lớn lên vậy, sau khi hắn chửi xong thì theo đó là một trận cười vang truyền tới, xem ra ở hiện trường có không ít nhân sĩ nhàm chán tới quan chiến.
"Ngươi cái tên Cố lão hỗn đản, ba ngàn năm trước chuyện ngươi thua ta ngươi cũng quên rồi sao? Lúc trước lúc ngươi thua, còn gọi ta một tiếng gia gia, ở đây có không ít người nghe thấy, ngươi cái tên cháu trai này, gặp gia gia mà còn làm càn như thế, thật sự là không biết lễ phép." Người bị Cố lão đại chửi cũng lập tức chửi ngược lại.
Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết không thể nín được cười, Cố lão đại này lại còn có loại lịch sử đen tối như thế này.
Cố lão đại lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Lão con rùa, hai ngàn năm trước thua bởi ta, còn từng quỳ lạy ta, hô ta một tiếng lão tổ tông, người ở chỗ này trước đây cũng nhìn thấy nghe thấy, tuy nhiên ngươi bây giờ coi như muốn nhận ta làm tổ tông, ta còn con mẹ nó không nhận ngươi cái loại tử tôn bất hiếu này."
Thẩm Tường khó có thể tưởng tượng, ba huynh đệ họ Cố trước đây đều đi tham gia loại nghiên cứu thảo luận đan đạo này, chính là mắng chửi nhau vài ngày như vậy, loại chuyện này người bình thường thật đúng là làm không được.
"Cố lão đại, các ngươi bảo chúng ta tới có chuyện gì?" Lạc Thiên Quân mang theo Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết đi tới 'chửi trận', vốn là người vây xem đang cười vang, lập tức yên tĩnh lại.
Nơi này phần lớn đều là lão giả tóc hoa râm, nhưng lại rất tôn kính đối với đám người Lạc Thiên Quân, dù sao Lạc Thiên Quân thế nhưng là tồn tại đỉnh tiêm ở trong Đan đường, coi như ở trong toàn bộ Chí Tôn thần điện cũng có được địa vị rất cao.
"Hỗn đản này nói Đường thứ mười chúng ta không có người trẻ tuổi gia nhập, ta muốn để cho bọn chúng nhìn xem người trẻ tuổi Đường thứ mười chúng ta, không chỉ là người trẻ tuổi mà còn có muội muội trẻ tuổi." Cố lão đại trông thấy Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết đi tới thì vội vàng kéo bọn họ qua.
"Vợ chồng trẻ các ngươi nhanh lấy ngọc bài của các ngươi ra, để lão con rùa đen rụt đầu mấy trăm năm này nhìn xem, Đan đường thứ mười chúng ta có người trẻ tuổi hay không." Cố lão đại đẩy Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết lên giữa sân chửi mắng, để Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết không biết nói gì.
Ba huynh đệ họ Cố này nói có chuyện gấp bảo bọn họ tới, lại chính là dùng bọn họ tới để đánh thể diện của người khác.
"Có trông thấy được không? Đây là đệ tử mới của Đường thứ mười chúng ta." Cố lão đại rất đắc ý nhìn lướt qua đệ tử của Đan đường khác, sau đó trâu bò hò hét: "Các ngươi có dũng khí lôi người trẻ tuổi của các ngươi ra đây, nhìn xem nhà ai lợi hại hơn."
"Hừ, đệ tử trẻ tuổi của Đường thứ nhất chúng ta đang trong lúc bế quan, nào có thời gian rỗi, ta thừa nhận Đường thứ mười các ngươi có người trẻ tuổi gia nhập, nhưng cái này không thể nói rằng bọn họ rất lợi hại, người trẻ tuổi Đường thứ nhất kia của chúng ta có thể lực áp hai người bọn họ." Lão giả mới vừa rồi chửi nhau với Cố lão đại cũng không cam chịu yếu thế.
Lạc Thiên Quân cười nói: "Tiểu quỷ ở Đường thứ nhất các ngươi kia chưa từng gọi các ngươi là sư huynh đi, hơn nữa ngạo đến trên trời, căn bản đều không để các ngươi vào trong mắt, tuy rằng có chút bản sự nhưng tâm tính quá kém, hai tên tiểu quỷ Đường thứ mười chúng ta thế nhưng rất là ngoan ngoãn."
Cố lão nhị cười ha ha nói: "Ngươi căn bản không gọi được hàng chảnh kia của Đường thứ nhất các ngươi tới, nhưng chúng ta lại có thể gọi được tiểu quỷ chúng ta tới, các ngươi có cái gì mà đắc ý, tiểu quỷ kia của các ngươi đoán chừng ngay cả con mắt cũng chưa thèm nhìn các ngươi đi."
Lão giả kia không có cách nào phản bác, hít sâu mấy hơi tức, rất là không phục: "Tên kia có bản lĩnh, hắn có tư cách ngạo, tiểu quỷ các ngươi ngoan ngoãn nhưng không có bản lĩnh thì có ích lợi gì?"
P/S: Ta thích nào ... chương 2