Dương Thiên Nghị còn đang dung hợp Tinh Thần hồn mà Nguyệt Nhi cho hắn, thời gian cần để dung hợp nằm ngoại dự đoán của Nguyệt Nhi.
Những cường giả tới từ Thần quốc kia vào lúc này cũng có ý định xem náo nhiệt, bởi vì lúc bọn hắn tới từng được yêu cầu, không được nhúng tay vào chuyện nơi này, đặc biệt là tranh chấp của một số thế lực, đối với Thần quốc mà nói, thế lực của nơi này càng yếu càng dễ khống chế.
Nguyệt Nhi nói ra: "Dương Thiên Nghị còn đang bế quan, cũng sắp đi ra rồi, chúng ta đi trên tường thành quan sát một chút đi, nếu như con trâu ngu xuẩn kia mà tới, trong lúc nhất thời cũng không dám làm loại, nơi này có hoàng tử của Thần quốc, hắn thế nào cũng có một chút cố kỵ."
So tài cũng được thông báo tạm dừng, cường giả Chí Tôn thần điện vào lúc này đều chạy tới trên tường thành.
Mấy người Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã chạy tới, đứng ở phía trên, chỉ nhìn thấy một mảng đất trống lớn bên ngoài tường thành có chừng trăm con Ngân Sư to lớn, những Ngân Sư này đều kéo lấy nhà xe to lớn, ngoài đó ra còn có rất nhiều sư tử to lớn có màu sắc khác nhau, đây đều là Thần Sư không cách nào biến thành hình người của Thần Sư tộc.
Một bên khác thì là rất nhiều Tinh Nguyệt Thần Thú hóa thành hình người, số lượng của bọn họ rất nhiều, có tới mấy vạn, thực lực tổng hợp đều rất mạnh, nhìn không yếu hơn một chút nào so với Thần Sư khổng lồ của Thần Sư tộc.
Những Thần Sư khổng lồ của Thần Sư tộc kia giống như từng ngọn núi nhỏ bày ra ở ngoài thành, trong đó có một con lớn nhất vậy mà còn cao hơn so với tường thành, con Thần Sư khổng lồ nhất này đột nhiên cuồng hống một tiếng, những Thần Sư khác cũng hống theo, tiếng hống kia chấn động tới tường thành cũng hơi run rẩy, sóng ấm truyền tới phương xa, chỉ thấy những núi cao kia đều đang nổ tung tóe lên, cả vùng đất đều bị xé nứt ra, loại khí thế to lớn này rất rung động, để rất nhiều nhân loại có thực lực yếu đuối phải run sợ trong lòng.
"Thần Sư tộc, Chí Tôn thần điện chúng ta thế nhưng là không có thù với các ngươi, đây là ý gì?" Mục Thần thế nhưng không bị loại khí thế này dọa sợ, trôi nổi ở trên không trung, giọng nói như là chuông đồng, lớn tiếng hỏi.
Giọng nói của hắn cuồn cuộn như sấm, chỉ là khí thế của một người không kém đám Thần Sư hống lên trước đó chút nào.
"Các ngươi khi nhục Vương tử Thần Sư tộc chúng ta, giống như khi nhục toàn tộc chúng ta, đây là thù không đội trời chung, đây chính là ý đồ mà chúng ta tới, hiện tại chúng ta cho các ngươi hai con đường, hoặc là chiến, hoặc là dập đầu nói xin lỗi đối với Thần Sư tộc chúng ta." Trong một nhà xe truyền đến giọng nói lạnh lùng, tên này có lẽ chính là tộc trưởng của Thần Sư tộc ... Thần Sư Vương.
Dập đầu nói xin lỗi là không thể nào, hơn nữa chuyện này vốn chính là Vương tử Thần Sư phách lối quá mức mà dẫn tới, Mục Thần chỉ là đang hoài nghi, Thần Sư tộc lẽ ra không nên vì chuyện này mà làm to lên, mà bây giờ ngoại trừ Thần Sư tộc ra còn có một cái Tinh Nguyệt Thần tộc.
"Tinh Nguyệt Thần tộc, các ngươi thì sao, các ngươi không có Vương tử phách lối nào tới chỗ cúng ta tự rước lấy nhục đi." Mục Thần đã làm tốt chuẩn bị đại chiến, cho nên nói chuyện cũng không hề cố kỵ.
"Đã từng có một con mèo trắng xuất hiện ở trong Chí Tôn thần điện các ngươi đúng không? Chúng ta tới chính là vì cái này, mèo con này bây giờ còn đang ở nơi này của các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra, chúng ta lập tức đi, nếu như không giao ra thì như vậy cũng chỉ có thể chiến một trận." Bên Tinh Nguyệt Thần tộc kia có một lão giả có một mái tóc dài màu trắng đang trôi nổi giữa không trung, nói với Mục Thần.
Nguyêt Nhi ngay ở chỗ này, lúc này nàng ta đang nghĩ nên nói cái gì để kéo dài một chút thời gian, chỉ cần chờ Dương Thiên Nghị đi ra là tốt, hiện tại so sánh tới xem, thế lực hai bên ngang nhau, đánh nhau chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, mà bên Tinh Nguyệt Thần tộc kia còn có một tên Tổ Đế đang ẩn nấp.
Coi như bên nhân loại này có thể áp chế Thú tộc, nhưng cười đến cuối cùng chắc chắn là Tổ Đế kia, hắn bây giờ còn chưa xuất thủ chính là muốn chờ đợi một cái cơ hội tốt nhất.
Nguyệt Nhi năm đó chính là bị Tổ Đế kia ám toán, Tổ Đế kia âm hiểm cỡ nào, nàng ta là rõ ràng nhất.
Mấy người Mục Thần chỉ biết mèo trắng kia là đi cùng với Thẩm Tường, nhưng bây giờ Thẩm Tường lại không mang theo trên người.
"Lần trước Tinh Nguyệt Thần tộc các ngươi đã phái một tên trưởng lão tới, mèo trắng kia sớm đã rời đi, trưởng lão kia cũng đã xác nhận, cho nên cũng không ở nơi này của chúng ta." Mục Thần nói, hiện tại hắn cũng không trông thấy mèo trắng đi theo Thẩm Tường.
"Vậy chỉ có thể chính chúng ta tự tìm kiếm." Lão giả Tinh Nguyệt Thần tộc cười lạnh nói.
"Vẫn là để Thần Sư tộc chúng ta tới công cửa đi." Một con sư tử to lớn đã lao tới, tốc độ rất nhanh, hơn nữa toàn thân con sư tử to lớn này còn bốc lên hỏa diễm mãnh liệt, lúc chạy giẫm tới cả vùng đất rung mạnh không ngừng, mảnh đất trống kia đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Con Thần Sư này cao lớn như tường thành rất mạnh, có thực lực cấp bậc Thái Thần, cứ xông tới như vậy chắc chắn sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với trận pháp phòng hộ của Tụ Anh thần thành.
Lúc này, Bạch Hổ và Chu Tước đã chuẩn bị ra tay, đánh lui con Thần Sư to lớn toàn thân là hỏa diễm này.
"A Diệu, dừng lại cho ta." Giọng nói này truyền tới, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trên con sư tử to lớn kia, giọng nói này đám người Thẩm Tường đều cảm thấy hết sức quen thuộc.
Nghe thấy giọng nói này Thẩm Tường biết ngay là Tề Thí tới, hắn mới là Thần Sư Vương thực sự.
Tề Thí vừa tới, những Thần Sư còn chưa hóa hình kia đã thi nhau nằm rạp xuống, giống như là đang kính bái Đế Hoàng của bọn chúng vậy, ở trước đây thật lâu, Tề Thí ở bên trong Thần Sư tộc đã rất có uy vọng, mà ở trong những Thần sư khổng lồ kia năm đó đều là sư tử còn nhỏ, bọn họ đương nhiên nhớ rõ khí tức của Tề Thí, Tề Thí mới là Vương giả trong lòng bọn họ.
Tề Thí đi Sư Hoàng lăng, lúc này hắn có thể trở về thì chắc hẳn đã có được truyền thừa của Sư Hoàng, hơn nữa từ khí tức hắn vừa thả ra tới xem, thực lực của hắn vào lúc này cũng rất mạnh.
Con sư tử hỏa diễm kia gọi là A Diệu đã ngừng lại, hắn rất nghe lời Tề Thí.
"A Diệu, năm đó ta cũng đã nói ngươi sau này có thể trở nên rất lớn, hiện tại quả là thế, chỉ tiếc ... A Viêm chết rồi." Tề Thí nắm chặt nắm đấm lại, sát khí tăng vọt bao trùm cả tòa Thần thành, trời xanh lập tức được mây đen dày đặc bao phủ, từng đạo tia chớp màu đỏ ngòm lóe lên không ngừng, cuồng lôi thét gào.
A Viêm mà Tề Thí vừa mới nói tới chính là Tề Viêm đệ đệ của hắn, cũng chính là Thái Cổ Hỏa Thú.
Biết được Tề Viêm đã chết đi, những Thần Sư nằm rạp trên mặt đất kia thi nhau ngẩng đầu thét dài, tiếng thét dài tràn ngập bi thương thê lương.
Mục Thần và Tiêu Trường Nhạc hai người Điện chủ này tự nhiên biết chuyện của Tề Thí, lúc này Tề Thí có thể tới, bọn họ đều rất ngoài ý muốn, trước đó tiếng rống của đám sư tử rất dọa người, nhưng bây giờ tất cả mọi người bị lây nhiễm bởi tiếng thét gào bi thương của đám sư tử kia.
"A Viêm chính là bị tên Vương tử Thần Sư kia giết chết." Tề Thí tức giận nói, hai mắt bắn ra hai luồng ánh sáng vàng, đánh vào một nhà xe to lớn.
"Tiểu súc sinh, đi ra cho ta." Tề Thí gầm lên giận dữ, mà nhà xe kia bị chấn nát thành bụi phấn, Vương tử Thần Sư kia đã mất đinh bình tĩnh ngày thường vốn có, khắp khuôn mặt là sự sợ hãi, bởi vì hắn chưa từng cảm nhận qua mấy trăm đầu Thần Sư tức giận tập trung vào cùng một chỗ lại đáng sợ tới như vậy.
Bên trong Thần Sư tộc, phần lớn Thần Sư đều là Tề Thí bồi dưỡng năm đó, hiện tại đã lớn lên, bọn họ biết được Tề Thí còn sống, cũng chỉ nhận Tề Thí là vua.
Thần Sư Vương ngồi không yên, hắn đứng dậy, tướng mạo của hắn có mấy phần giống với Vương tử Thần Sư kia, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng: "Mọi người không nên tin hắn, hắn chỉ là kẻ thất bại."
Hiện tại Thần Sư Vương và Tề Thí đều là huynh đệ, nhưng lại không cùng một mẫu thân, hơn nữa trước kia bọn hắn đều đối chọi gay gắt.
P/S: Ta thích nào... chương 7