Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 204 - Chương 204 - Gặp Nhau Ngoài Ý Muốn

Chương 204 - Gặp nhau ngoài ý muốn
Chương 204 - Gặp nhau ngoài ý muốn

Thẩm Tường không nghĩ tới Lãnh U Lan vậy mà cũng ở chỗ này, điều này làm cho hắn hơi nghi hoặc một chút, làm hắn sốt ruột chính là, Lãnh U Lan vậy mà đang chiến đấu với người khác.

Thẩm Tường nhảy lên trên một cây đại thụ, lập tức nhìn thấy một nữ tử tóc trắng.

Tóc bạc của Lãnh U Lan tung bay, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy lãnh ngạo, phía dưới mi cong hơi nhíu lại là một đôi mắt sáng rực, đôi mắt này bao hàm uy nghiêm, đang quét mắt nhìn mấy đại hán đang vây quanh nàng. Trên người nàng mặc một bộ áo giáp màu đen uy vũ, nhưng cũng không che giấu nổi vóc người nóng bỏng thành thục kia của nàng, sau lưng nàng mang theo một thanh kiếm rất lớn, nàng làm cho người ta cảm nhận chính là thành thục, đẹp một cách lạnh lùng, thô bạo, cao ngạo, tràn ngập một loại sức hút kỳ dị.

"Hình như U Lan còn chưa tới hai mươi tuổi, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy!" Thẩm Tường âm thầm than thở.

"Yêu nữ tóc bạc, ngươi nhiều lần ngăn cản chúng ta, ngày hôm nay chúng ta nhiều người, ngươi nhất định phải chết!" Một đại hán nói, vung kiếm đã chém về phía Lãnh U Lan, năm đại hán khác cũng cùng lúc phát động công kích.

Thẩm Tường vừa muốn nhảy qua, nhưng đã cảm thấy một cỗ hàn khí kéo tới, chỉ thấy thân thể mềm mại kia của Lãnh U Lan tràn ra từng đợt hàn khí bức người, xung quanh cơ thể nàng lập tức ngưng tụ ra mấy bức tường băng, ngăn cản những thanh kiếm đâm tới kia, cùng lúc đó, Lãnh U Lan biến mất không thấy, đó là di động với tốc độ cao, Thẩm Tường chính là từ chỗ nàng học được, từ lúc trước đó, Lãnh U Lan đã rất am hiểu tốc độ.

Thẩm Tường có thể sử dụng thần thức bắt được tung tích của Lãnh U Lan, nhưng nếu như muốn cho hắn ra tay, cũng không nhất định có thể đuổi tới.

Hàn quang lóe lên, Lãnh U Lan xuất hiện, hơn nữa nàng đã rút ra đại kiếm ở sau lưng, chém một đại hán thành hai nửa.

Xoạt xoạt xoạt, Lãnh U Lan nhanh chóng bổ ra mấy kiếm, chém giết từng đại hán vây hãm mình kia, máu tươi nóng bỏng phủ đầy lập tức bị đóng băng, mùi máu tươi cũng bị đóng băng lại.

Thẩm Tường hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới một nữ tử vậy mà cũng có thể cuồng bạo được như vậy, tuy nhiên hắn biết phụ thân của Lãnh U Lan chính là một Tướng quân, là một quân nhân bách chiến sa trường, Lãnh U Lan tự nhiên cũng là như thế.

"Còn ẩn núp, nhanh chóng lăn ra đây cho ta, ta không ngần ngại giết nhiều hơn một người!" Lãnh U Lan lạnh lùng nói, trong giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo kia còn mang theo một cỗ uy nghiêm.

Thẩm Tường thở dài thườn thượt, Lãnh U Lan vậy mà là Chân Võ cảnh tứ đoạn, hơn nữa chân khí rất hùng hậu, Lãnh U Lan cũng là Song mạch, Băng Hỏa thiên mạch, tồn tại dưới Thần mạch.

Vừa nãy vây công Lãnh U Lan đều là Chân Võ cảnh nhị đoạn, nhưng chỉ hai ba lần đều đã bị Lãnh U Lan chặt đi, làm Thẩm Tường cảm thán chính là, Lãnh U Lan giết người thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, rất thô bạo.

Thẩm Tường từ trên cây bay ra, rơi xuống trước người Lãnh U Lan, quan sát tỉ mỉ nàng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo kia, xem ra mỹ nhân tóc bạc này vô cùng cuồng dã, cả người tỏa ra một mùi thơm cơ thể tràn ngập dã tính, mỗi một nơi trên người nàng đều rất hấp dẫn người, mái tóc màu trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, khuôn mặt xinh đẹp thành thục, tuy bộ ngực ngạo nghễ kia của nàng bị áo giáp bao bọc xít xao, nhưng vẫn làm cho người ta không thể không nhìn thêm một chút.

"Ngươi lại nhìn nhiều thêm chút nữa, ta sẽ chọc mù con mắt của ngươi!" Lãnh U Lan cả giận nói, bởi vì ánh mắt của Thẩm Tường dừng lại ở trên người nàng rất lâu, đặc biệt là lồng ngực ngạo nghễ kia của nàng.

Lãnh U Lan cũng không hề nhận ra Thẩm Tường, Thẩm Tường đã dịch dung, nhìn ra thì giống như là một người đàn ông trung niên, mà lúc Lãnh U Lan và Thẩm Tường gặp nhau, Thẩm Tường vẫn là một thiếu niên.

"Nếu như không phải trên người ngươi có một cỗ chính khí, ta sớm đã làm thịt ngươi! Thân phận ngươi là gì, tới nơi này làm gì? Ngươi sẽ không phải là những kẻ vô dụng Ngạo Kiếm tông kia chứ!" Lãnh U Lan nhìn kiếm bên hông Thẩm Tường một chút.

Thẩm Tường nhìn xung quanh, cười nói: "U Lan, ta là Thẩm Tường a! Không nhận ra sao?"

Lãnh U Lan đột nhiên cả kinh, lùi lại mấy bước, cẩn thận nhìn Thẩm Tường, cuối cùng chăm chú nhìn hai mắt Thẩm Tường.

"Ngươi thực sự là.... ca ca!" Lãnh U Lan vẫn còn có chút không tin, nàng nhận không ra Thẩm Tường, tuy rằng giọng nói rất quen thuộc, nàng biết người biết quan hệ của mình với Thẩm Tường không nhiều, nhưng nàng vẫn mang trong lòng sự cảnh giác.

"Khà khà, Thái tử kia dùng độc châm trọng thương muội, sau đó ta cứu muội, đưa cho muội Kim Linh quả, để cho muội tới Thái Vũ môn!" Thẩm Tường cười nói, bàn tay của hắn lập tức bốc lên một trận hơi nước, sau khi lau đi dịch dung trên mặt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn rõ ràng từng góc cạnh.

"Ca!" Lãnh U Lan thấy khuôn mặt này, đôi mắt lập tức ươn ướt, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực Thẩm Tường, có lẽ là quá cao hứng, mỹ nhân quật cường lãnh ngạo này vậy mà bắt đầu khóc lớn.

"Tiểu nha đầu, khóc cái gì a! Cười lên đi chứ!" Thẩm Tường cười nói, dùng tay sờ xoạng khuôn mặt đẹp lạnh lùng kia của nàng, tuy rằng bọn họ ở chung không được lâu, nhưng không biết tại sao, bọn hắn đều rất nhớ về nhau.

Lãnh U Lan lau khô nước mắt, khẽ mỉm cười, trông rất mê người, như là cầu vồng sau mưa, làm Thẩm Tường hơi thất thần.

"U Lan, muội cao lớn hơn rất nhiều a! Hơn nữa còn lợi hại như vậy, mới vừa rồi còn nói muốn thiến ta!" Thẩm Tường trêu ghẹo nói, điều này làm cho Lãnh U Lan hơi cúi đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo cũng hiện ra đỏ thắm hiếm thấy, nàng nhẹ nhàng yêu kiều xì một cái.

Thẩm Tường cười hì hì một cái, âu yếm vuốt mái tóc của nàng, hỏi: "U Lan, muội ở bên trong Băng Phong cốc sống có tốt không? Người ở bên trong nơi đó có bắt nạt muội hay không!"

"Ta sống rất tốt, huynh không cần phải lo lắng cho ta!" Lãnh U Lan nở nụ cười ngọt ngào, mặc dù nàng không giống như là một nữ tử thích cười, nhưng lúc này cười lên rất xinh đẹp.

"Vậy thì tốt, chuyển sang nơi khác lại nói!" Thẩm Tường nhìn những thi thể trên mặt đất kia một chút, nặn nặn gương mặt của nàng.

Lãnh U Lan như cô bé gật đầu, đối với Thẩm Tường, trong lòng nàng chỉ có cảm kích, bởi vì là Thẩm Tường đã thay đổi vận mệnh của nàng, bằng không nàng không có ngày hôm nay.

Nàng thả ra một mồi lửa, thiêu hủy những thi thể kia đi, sau đó kéo tay Thẩm Tường, đi qua đi lại ở bên trong rừng rậm quen thuộc, cuối cùng đi tới một sơn động rất bí ẩn.

"Ca, chuyện của huynh ta đều nghe nói, ta rất lo lắng cho huynh, ta vốn muốn đi Thái Vũ môn tìm huynh, thế nhưng Cốc chủ không cho, nàng nói thực lực của ta còn chưa đủ!" Lãnh U Lan cho Thẩm Tường một ly rượu có mùi hoa nhàn nhạt, Thẩm Tường không nghĩ tới Lãnh U Lan vậy mà thích uống rượu.

Thẩm Tường cười cười: "U Lan, muội cố gắng tăng thực lực lên là được, chuyện của ta ta có thể tự mình giải quyết, muội không cần phải lo lắng cho ta!

Lãnh U Lan nghịch ngợm lè lưỡi, cũng chỉ có ở trước mặt Thẩm Tường, nàng mới có tính cách bình thường một nữ nhân nên có.

"Hừ, ca ca đối với ta tốt như vậy, lại nhiều lần đưa Trúc Cơ đan cho ta, đây cũng là chuyện mà rất nhiều người trong cốc thèm muốn chết, ta chỉ là muốn trợ giúp ca ca một chút.

Lãnh U Lan là một nữ nhân rất kiên cường, nàng không muốn cả ngày bị Thẩm Tường coi như tiểu muội muội để che chở như thế, nàng vẫn nỗ lực tăng thực lực lên, chính là vì sẽ có một ngày có thể giúp đỡ Thẩm Tường, tuy rằng nàng biết Thẩm Tường rất lợi hại.

Thẩm Tường cười nói: "Cho nên muội đến nơi này giúp đỡ Thái Vũ môn đánh những võ giả ma đạo kia?

Lãnh U Lan gật đầu: "Ma đạo cấu kết Ngạo Kiếm tông, muốn đuổi Thái Vũ môn các huynh đi từ mười năm trước." Thẩm Tường hơi nhướng mày, hắn đã sớm suy đoán chuyện này còn có ẩn tình khác.

"Đây là sự thật sao?" Thẩm Tường hỏi.

P/S: Ta thích nào... chương 5

Bình Luận (0)
Comment