Thẩm Tường rời khỏi quảng trường truyền tống, đi ở trên một cái đường phố rất rộng rãi, một tòa nhà đá xanh mười tầng ở đường phố bên cạnh đằng trước, chính là Phủ thành chủ, Phủ thành chủ này rất gần với quảng trường truyền tống, vừa ra tới là có thể lập tức đi tới, rất là thuận tiện.
Người ra ra vào vào ở Phủ thành chủ cũng không ít, cũng đều là tới làm việc, tòa thành thị này rất to lớn, có rất nhiều cửa hàng phải cho thuê, cũng có một số chuyện cần thông qua Phủ thành chủ mới có thể giải quyết, cho nên Phủ thành chủ rất náo nhiệt.
"Chưởng môn Cửu Thiên môn là Cổ Đông Thần, ta không đoán sai, Thành chủ Cửu Thiên thành này chắc chắn là tiểu trọc đầu Vũ Khai Minh này." Thẩm Tường nhìn vào đại môn to lớn của Phủ thành chủ, thì đi vào.
Sau khi đi vào, Thẩm Tường tìm được một nữ tử xinh đẹp phụ trách đón tiếp, hỏi thăm một chút, biết được thành chủ quả nhiên là Vũ Khai Minh, sau đó hắn nói muốn tìm Vũ Khai Minh, được cho biết có rất nhiều người muốn tìm Vũ Khai Minh, cho nên cần chờ đợi một thời gian ngắn.
Thẩm Tường cảm thấy mình có thể đợi, nhưng nữ tử này tính toán một cái, nói cho hắn biết hắn cần phải chờ qua mười ngày mới có thể tới lượt hắn gặp Vũ Khai Minh, nghe nói Vũ Khai Minh bình thường đều là mỗi ngày chỉ xuất hiện hơn nửa canh giờ để gặp mặt với người có chuyện quan trọng, chuyện bình thường đều trực tiếp đi tìm quản sự khác của Cửu Thiên thành để giải quyết.
Thẩm Tường thi triển Thần Du Cửu Thiên, muốn trực tiếp tìm tới Vũ Khai Minh, truyền âm cho Vũ Khai Minh, nhưng lại phát hiện nơi này có trận pháp ngăn cản thần hồn của hắn, hiển nhiên là bởi vì đám người Vũ Khai Minh đều hiểu rõ phương pháp này, cho nên mới thiết lập loại trận pháp này tới ngăn cản, Thẩm Tường suy đoán trận pháp nơi này hơn phân nửa là Liễu Mộng Nhi và Tiết Tiên Tiên các nàng mấy người nữ tử lấy luyện khí bày trận làm chủ làm.
Thẩm Tường tạm thời không còn cách nào, ngồi ở trong một cái đại sảnh của Phủ thành chủ cùng một đám người kiên nhẫn chờ đợi lấy, đại đường có chút ầm ĩ, chợt an tĩnh lại, đồng thời một mùi hương thơm bay tới, Thẩm Tường cảm thấy mùi thơm này hết sức quen thuộc, hắn đang cúi đầu suy nghĩ ngẩng lên nhìn thì trông thấy một nữ tử xinh đẹp trên người mặc váy tím cao quý từ bên ngoài đi vào.
Dáng đi của nữ tử này ưu mỹ, sau khi đi vào đại đường, trên mặt ngọc tuyệt mỹ cười nhạt một cái, là chào hỏi đối với mọi người, nụ cười nhạt khuynh thành này để rất nhiều nam tử ở đây âm thầm tán thưởng không thôi, một mỹ nữ tuyệt đẹp.
"Nhan Tử Lan." Thẩm Tường âm thầm cao hứng, hắn vừa rồi còn đang nghĩ biện pháp gặp Vũ Khai Minh, nhưng bây giừo cảm thấy gặp được Nhan Tử Lan, có gặp Vũ Khai Minh hay không thì cũng không quan hệ gì, nếu như được Vũ Khai Minh biết thì đoán chừng sẽ có loại xung động thổ huyết.
"Tử Nhan tỷ, ngươi thật xinh đẹp." Thẩm Tường truyền âm cho Nhan Tử Lan, hắn chính là dịch dung qua một chút, lại thêm năng lực ẩn ấp của hắn cường đại như thế, Nhan Tử Lan đương nhiên không nhận ra được hắn.
Nhan Tử Lan đang bước vào cửa phụ của đại đường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng truyền âm của Thẩm Tường thì không thể không dừng bước lại, thân thể mềm mại chính là run rẩy một cái, trái tim của nàng sớm đã bị Thẩm Tường bắt đi, tình cảm của hai người cũng rất tốt, lần trước Nhan Tử Lan bị đánh tổn thương, Thẩm Tường tức giận đã xử lý vợ chồng Hoa Đế kia để báo thù cho nàng, hơn nữa hai người bọn họ cũng từng có không ít tiếp xúc mập mờ.
"Tiểu quỷ đáng chết, còn không mau tới." Nhan Tử Lan truyền âm cho hắn.
Thẩm Tường lập tức vội vàng đi qua, mấy bước đã vượt tới sau lưng Nhan Tử Lan, rất nhiều người đều cảm thấy có chút kỳ quái, cho rằng Thẩm Tường đang tìm cái chết, vậy mà tới gần Nhan Tử Lan như vậy, uy danh của Nhan Tử Lan ở tòa thành thị này cũng rất nổi danh, những ai có ý đồ xấu đối với nàng thì đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng Nhan Tử Lan lại không nói thêm lời gì, chỉ là liếc Thẩm Tường một cái đã nắm lấy tay của hắn kéo đi, kéo hắn đi vào trong cái cửa kia, người ở trong đại đường đều ngẩn cả ra, Nhan Tử Lan luôn luôn cao quý đoan chính, lúc này nhìn vậy mà kéo nam nhân vào vội vàng như vậy...
Trong cái cửa kia là một con đường, sau khi Nhan Tử Lan lôi Thẩm Tường vào, một cái tay khác của Thẩm Tường đã đặt ở đằng sau eo thon của nàng, ôm lấy nàng ta, để thân thể mềm mại tràn ngập mùi thơm của nàng ta kề sát lại.
"Tử Lan tỷ, đã lâu không gặp, ngươi quả thật càng ngày càng đẹp." Thẩm Tường cười xấu xa mà nói, Nhan Tử Lan muốn tránh khỏi tay ôm nàng ta từ sau lưng kia, nhưng cái tay này lại dùng lực lớn tới kỳ lạ.
"Lâu như vậy không gặp, ngươi ngược lại càng ngày càng tệ, mỗi lần gặp mặt đều giở trò xấu đối với người ta, nhanh buông tỷ tỷ ra, bị người trông thấy cũng không tốt." Nhan Tử Lan hờn dỗi, mặt ngọc đã hơi đỏ lên, nàng cũng không phải là lần đầu tiên bị Thẩm Tường đùa giỡn như vậy.
"Chính bởi vì ngươi càng ngày càng mê người, mới khiến cho ta càng ngày càng tệ a." Thẩm Tường nở ra nụ cười xấu xa mà nói, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia của Nhan Tử Lan.
Hắn nhìn vào Nhan Tử Lan một cách trìu mến, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tử Lan tỷ, ta thật rất nhớ ngươi, những năm gần đây ngươi sống rất tốt, ta bây giờ cũng rất cao hứng, ta lo lắng ngươi không thể vượt qua trận phong ba kia."
Nhan Tử Lan bị ánh mắt nóng bỏng kia của Thẩm Tường nhìn vào có chút không chịu được, hơi cúi đầu xuống, khẽ xì một cái rồi nói: "Ngươi bây giờ có thể trở về, ta cũng rất vui vẻ."
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, lúc này Thẩm Tường cũng đã đổi về khuôn mặt thành thục anh tuấn kia cảu mình, nàng ta duỗi tay ngọc ra nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt có chút mê ly mà nhìn vào Thẩm Tường, không thể không hồi tưởng lại chuyện trước đây giữa mình và Thẩm Tường.
Trong lúc bất tri bất giác, đôi môi của hai người đã đụng vào nhau, bọn họ kìm lòng không được mà hôn nhau, ôm chặt lấy nhau, tình cảm tích lũy nhiều năm qua trong nháy mắt này bộc phát ra.
Thời gian giống như đã trôi qua thật lâu, một tiếng ho khan đã để Thẩm Tường và Nhan Tử Lan rơi vào trong bể tình hôn nhau tới say mê mà tỉnh lại.
"Cái này ... các ngươi có lẽ là nên chú ý đúng nơi đúng chỗ a." Người ho khan chính là một tên nam tử anh tuấn có mái đầu trọc lốc bóng loáng, chính là gia hỏa Vũ Khai Minh này.
Sau khi phát hiện được là Vũ Khai Minh thì hai gò má của Nhan Tử Lan lập tức đỏ tới nhỏ máu, hơi cắn môi dưới cúi thấp đầu, còn hung hăng giẫm Thẩm Tường một cái.
Thẩm Tường không nói hai lời, một bàn tay đánh vào trên đầu của Vũ Khai Minh: "Chẳng lẽ ngươi không thể giả bộ như không nhìn thấy sao mà cứ nhất định phải quấy rầu chúng ta hả."
"Tiểu sư thúc ... Tử Lan nàng ta là có việc gấp phải làm, chắc chắn là bởi vì gặp được tiểu sư thúc, cho nên mới ... khụ khụ." Vũ Khai Minh không nói tiếp: "Đi tới chỗ của ta nói chuyện."
Nhan Tử Lan nhớ tới có chuyện quan trọng không thể không gắt giọng nói: "Tiểu bại hoại, đều là ngươi hại ta quên mất."
"Chuyện quan trọng gì?" Thẩm Tường hỏi.
Vũ Khai Minh không nói, mà là mang theo hắn và Nhan Tử Lan đi vào một gian thư phòng trang trí không nhiều lắm.
Sau khi đi tới thư phòng này, Nhan Tử Lan lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ, nói ra: "Đây là Cốt Cách Thần đan, ngươi chuyển giao cho Cổ chưởng môn đi."
Vũ Khai Minh khẽ gật đầu, hiện tại Thẩm Tường đã nhìn ra, Nhan Tử Lan ở cùng một chỗ với Lữ Kỳ Liên các nàng, chuyên môn phụ trách vận hành buôn bán làm ăn về đan dược.
Vũ Khai Minh nói ra: "Tiểu sư thúc, ngươi bây giờ là thực lực gì, có bao nhiêu thần cách?"
Nhan Tử Lan cũng rất tò mò đối với cái này, bởi vì trước đây khi Thẩm Tường rời khỏi thế giới Cửu Thiên đi tới Thần Minh giới, bọn họ đã rất nhiều năm chưa từng gặp mặt, lại thêm Thời Gian pháp tắc chỗ thế giới Thẩm Tường khác với chỗ bọn họ, bọn họ chia tách đã có khoảng thời gian rất dài.
"Ta trước mắt ... chỉ có hai cái thần cách, ba đạo thần hồn, chẳng mấy chốc thì có htể ngưng ra thần cách thứ ba, tới lúc đó ta có thể xem như là Thiên Thần trung vị." Thẩm Tường nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.