Thẩm Tường và Cửu Hàm Nhu bước nhanh đi vào trong sơn động, nơi này có một cái bàn đá, chỉ cần sử dụng Hỗn Độn Hỏa lệnh là có thể mở ra, là có thể liên lạc được với Cửu Thần Vương bị nhốt ở bên trong không gian tầng thứ chín.
Sau khi mở ra cái bàn đá kia, hình ảnh Đại Thần Vương xuất hiện lần nữa, chỉ có điều rất mơ hồ.
"Đại Thần Vương, ta tìm được Tứ Tượng thần binh, hiện tại phải làm thế nào?" Thẩm Tường vội vàng hỏi, bởi vì lúc này ở bên ngoài truyền tới từng đợt rung động, hiển nhiên là có người đang công kích vào cái huyễn trận này, giống như sắp bị công phá vậy.
"Xem ra các ngươi gặp phải nguy hiểm, lần trước không phải các ngươi đạt được một cái trận bàn ở chỗ này, có thể từ nơi này truyền tống ra ngoài cũng có thể truyền tống vào đây, các ngươi sao lại không sử dụng?" Đại Thần Vương kỳ lạ mà hỏi.
"Không dùng được, cái trận bàn đó đã mất tác dụng, có thể là bởi vì trận pháp của Cửu Thiên ma điện được tăng cường." Cửu Hàm Nhu nói, lúc trước Thẩm Tường giao trận bàn cho nàng ta: "Đại Thần Vương, nơi này đang rơi vào công kích, ta lo lắng chèo chống không lâu, chúng ta phải làm sao mới có thể đi vào trong không gian tầng thứ chín."
"Thẩm Tường, khi đó ngươi dung hợp tất cả Hỗn Độn Hỏa lệnh, bên trong có lẽ có một số linh văn, tổng cộng có chín tổ, ngươi quan sát kỹ một chút, sau đó dựa theo trình tự, từng cái dùng thần lực của ngươi khắc vẽ linh văn ra là có thể mở ra một cái cửa đi vào không gian tầng thứ nhất, tiến vào cửa đó là có thể đi tới không gian tầng thứ nhất." Lúc Đại Thần Vương nói chuyện, Thẩm Tường đã bắt đầu khắc vẽ.
Rầm rầm rầm.
Bên ngoài sơn động đã truyền tới từng đợt tiếng vang, ngọn núi xanh to lớn này đang rung động.
"Bên ngoài không chỉ có một người, xem ra những tên Thần quốc kia mai phục ở chỗ này." Nguyệt Nhi nói ra: "Phải hoàn thành trước khi bọn họ tiến vào."
Thẩm Tường đang rất cố gắng khắc vẽ linh văn, mà lúc này tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng, mặt đất rung động đến càng mãnh liệt hơn, bên trong sơn động này đã có rất nhiều tảng đá rơi xuống.
Ầm, một tiếng vang vô cùng to lớn truyền tới, chấn động trái tim của Thẩm Tường có chút khó chịu.
"Bọn họ tiến vào." Nguyệt Nhi kinh hô, mà hình ảnh của Đại Thần Vương cũng đã rất mơ hồ.
"Xong." Vào lúc mấu chốt này Thẩm Tường đã khắc vẽ xong linh văn, đằng trước hắn xuất hiện một cái cánh cửa không gian, hắn kéo Cửu Hàm Nhu vội vàng nhảy vào.
Ở ngay khi bọn hắn tiến vòa cánh cửa không gian này, ngọn núi xanh kia bị một luồng ánh sáng lam đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám tro bụi.
"Bọn họ đâu? Đã chết rồi sao? Lúc ta tiến vào thì cảm ứng được bọn họ ở bên trong ngọn núi này." Một lão giả trên người mặc áo bào vàng kim nói.
"Đều đã chết rồi, tuy nhiên vì tuyệt đối không thể để sai sót nhầm lẫn, chúng ta vẫn là hủy nơi này đi thôi." Một tên nam tử nói, lúc này ngoài theo tới đằng sau hắn cũng bắt đầu oanh kích vùng thảo nguyên xanh biếc này.
Thẩm Tường và Cửu Hàm Nhu đã tiến vào tầng không gian thứ nhất, tầng không gian thứ nhất này rất nhỏ hẹp, chỉ lớn bằng một cái đại viện mà thôi, trước đó bọn họ còn tưởng rằng rất lớn.
"Không gian rất chắc chắn, coi như cưỡng ép công kích cũng rất khó phá hủy, đây là Cửu Tiêu Thần Đế kiến tạo đi, hắn quả nhiên là kỳ nhân, truyền thuyết về hắn rèn đúc thần binh thần khí ngay cả Tinh Pháp Thần vực chúng ta cũng lưu truyền tới, mà trận pháp cũng thường xuyên được gia gia của ta treo ở bên miệng (nghĩa là nhắc đi nhắc lại)." Nguyệt Nhi nói.
Gia gia Nguyệt Nhi là một trong những người khai sáng ra Thiên Ma Địa Sát trận kia, đối với trận pháp chi đạo thì chắc chắn tinh thông, cho nên cũng rất hiểu đối với Cửu Tiêu thánh địa.
Cửu Hàm Nhu khẽ gật đầu: "Chín tầng không gian này ngay cả Cửu Thần Vương bọn họ cũng không thể từ bên trong phá vỡ mà đi ra là có thể hiểu được nó mạnh tới mức nào."
Thẩm Tường bây giờ bắt đầu khắc vẽ tổ linh văn thứ hai, đây là linh văn để tiến vào không gian tầng thứ hai, cũng không phức tạp, giống với trước đó, hiện tại hắn không còn phải vội vàng như vừa rồi, cho nên hắn có thể từ từ khắc vẽ ra.
Chín tầng không gian này xây dựng rất bí ẩn, nếu như không có chìa khóa, căn bản là không có cách nào tiến vào tầng sâu nhất kia, coi như hủy không gian tầng thứ nhất đi thì tầng không gian thứ chín kia cũng không có chuyện gì, chỉ có điều muốn từ bên trong đi ra thì lại khó khăn hơn nhiều, lúc thiết kế căn bản là không có ý định từ trong đi ra từng tầng không gian một, mà là sử dụng thứ gì đó trực tiếp truyền tống đi ra bên ngoài.
Ở trong đó phức tạp cỡ nào thì chỉ sợ chỉ có Cửu Tiêu Thần Đế tự mình hiểu rõ, đặc biệt là lúc bố trí, Nguyệt Nhi chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu, bởi vì cái này rất phức tạp, cần rất nhiều thời gian tới bố trí.
"Coi như mấy tên Thần Đế tới, chỉ sợ cũng không thể phá hủy đi chín tầng không gian này." Nguyệt Nhi nói, hiện tại Thẩm Tường đã ở tầng không gian thứ sáu, Hỗn Độn Hỏa lệnh của hắn đạt được linh văn chỉ là linh văn tiến vào tầng không gian tiếp theo, căn bản không có linh văn đi ra, lúc này hắn cũng có chút thấp thỏm, nhỡ đâu không ra được vậy thì chẳng phải hắn giống như Cửu Thần Vương bị nhốt không biết bao nhiêu năm mới có thể đi ra ngoài.
Thẩm Tường dùng thời gian nửa ngày, cuối cùng cũng đi tới tầng không gian thứ tám, từ tầng không gian thứ nhất tới tầng không gian thứ tám đều có kích thước giống nhau, cũng không biết tầng không gian thứ chín sẽ như thế nào.
Thẩm Tường nghỉ ngơi một lát, bắt đầu tiếp tục khắc vẽ linh văn, linh văn tiến vào tầng không gian thứ chín này muốn phức tạp hơn nhiều, vừa qua đều tương đối dễ dàng.
Muốn đi vào tầng không gian thứ chín, Thẩm Tường khắc vẽ linh văn tới tận ba canh giờ, lúc này cuối cùng mới mở ra một cái cánh cửa không gian.
"Cuối cùng cũng xong." Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó cùng Cửu Hàm Nhu tiến vào cánh cửa không gian.
Đi tới tầng không gian thứ chín này, để Thẩm Tường và Cửu Hàm Nhu đều cảm thấy rất bất ngờ, trong này lại có một cái sơn thôn nhỏ, sau khi Thẩm Tường và Cửu Hàm Nhu xuất hiện, trông thấy mười đứa trẻ đang chơi đùa trên một bãi cỏ.
Sơn thôn này không phải rất lớn, xung quanh đều là tường không gian trắng xóa, nhưng thôn nhỏ rất đẹp, có sông núi rừng rậm, trời xanh mây trắng, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào trên khuôn mặt những đứa trẻ đáng yêu kia, khiến cho bọn nụ cười của mấy đứa trẻ đó càng xán lạn hơn.
"Tiểu Cửu muội." Sở Vân Tuệ ở đằng xa trông thấy Cửu Hàm Nhu, lóe lên đã tới trước người Cửu Hàm Nhu, ôm chặt lấy Cửu Hàm Nhu.
Lúc này Thẩm Tường nhìn thấy Đại Thần Vương từ một căn phòng nhỏ trong thôn đi tới, quần áo hắn đều là vải thô, trên mặt nở nụ cười ấm áp, vừa mới bắt đầu chỉ nhìn thấy hắn từ đằng xa đạp bước mà tới, nhưng hắn chỉ đạp ra mấy bước đã tới trước mặt Thẩm Tường.
"Không tệ, Tứ Tượng thần binh đều ở trên thân thể ngươi, ta nghĩ chúng ta có thể bắt đầu." Đại Thần Vương vỗ vào bả vai Thẩm Tường, cởi mở cười nói: "Ngươi còn muốn xuất sắc hơn trong sự tưởng tượng của ta."
Cửu Hàm Nhu nhìn Đại Thần Vương, cũng chạy vào trong ngực của hắn, khẽ khóc sụt sùi, Đại Thần Vương giống như là phụ thân của nàng.
"Nha đầu, ngươi bây giờ có lẽ không còn ngốc giống như trước nữa chứ?" Đại Thần Vương từ ái vỗ nhè nhẹ vào lưng Cửu Hàm Nhu, mỉm cười nói.
"Tỷ tỷ nàng ta còn có chuyện quan trọng, cho nên không tới." Cửu Hàm Nhu lau khô nước mắt, cười cười với Đại Thần Vương: "Những Thần Vương khác đâu rồi?"
Nói tới những Thần Vương khác, trên mặt Sở Vân Tuệ ở bên cạnh tràn đầy bi thương, mà lúc này Đại Thần Vương cũng cười rất miễn cưỡng, vừa nhìn thì biết xảy ra chuyện không tốt.
"Đều không còn ở đây." Một tay Đại Thần Vương khoác lên vai của Cửu Hàm Nhu, hắn cũng cố gắng để cho mình duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của hắn còn mang theo một chút đau xót, đây chính là huynh đệ của hắn, sinh sống với hắn ở thế giới này rất lâu, bây giờ toàn bộ đã không còn.
Sau khi Cửu Hàm Nhu nghe thấy thì thiếu chút nữa đứng không vững, Thẩm Tường vội vàng đi tới đỡ lấy nàng ta, chuyện này đối với nàng mà nói là chuyện mang tiếng đả kích cực lớn, những Thần Vương khác ở trong lòng nàng thì cũng như thân nhân, trong đầu nàng hồi tưởng lại từng cảnh tượng năm đó khi còn bé những Thần Vương này truyền thụ tri thức cho nàng, có Thần Vương tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất che chở nàng ta.
Hiện tại bọn họ đều không còn ở đây.
"Còn có thể phục sinh không?" Nước mắt của Cửu Hàm Nhu không thể không trượt xuống.
Đại Thần Vương lắc đầu: "Nha đầu Tiểu Cửu, không cần bi thương, trước khi bọn họ đi để cho ta chuyển cáo ngươi và nha đầu Đại Cửu, các ngươi không nhiều thì ít cũng đều kế thừa y bát của bọn họ, bọn họ luôn bên cạnh các ngươi."
P/S: Ta thích nào ... chương 2.