Nguyệt Nhi cũng coi là nửa nhân loại, nhưng nàng lúc này lại khó có thể hiểu được cử động của Thẩm Tường và Long Tuệ San, dưới cái nhìn của nàng thì rất nhàm chán, càng làm cho nàng ta không thể nào hiểu được chính là, bọn họ lúc này vậy mà làm chuyện nhàm chán này gần nửa canh giờ, hơn nữa còn ở trong khu rừng đen nhánh âm trầm này, nơi này còn có tà ma đang gầm rú, thấy thế nào cũng không giống như là nơi làm chuyện lãng mạn vậy.
"Đã đủ chưa?" Sau khi Long Tuệ San đẩy Thẩm Tường ra thì liếm môi một cái.
"Cũng đủ rồi." Thẩm Tường xoa xoa ngực của mình, vừa mới bắt đầu Long Tuệ San quả thực rất dùng sức nắm lấy hắn, nhưng về sau lại thành vò, cũng làm cho hắn hết sức thoải mái.
"Các ngươi thật nhàm chán, muốn làm loại chuyện này, thì làm ở bên trong phòng tắm kia sẽ tương đối phù hợp chút, ở cái nơi này tương đối thích hợp chính là chém chém giết giết." Nguyệt Nhi bĩu môi nói.
Long Tuệ San cười nói: "Tiểu tử này lúc ở phòng tắm đã muốn làm như vậy đối với ta, ta chỉ là thỏa mãn hắn một chút mà thôi."
Thẩm Tường cũng cười nói: "Đúng Long đại tỷ ngươi hy vọng ta đối xử với ngươi như cách này a?" Nói xong, Thẩm Tường kéo tay của nàng lại, sử dụng Không Gian phong mang theo nàng ta rời khỏi khu rừng âm trầm này, đi tới dãy núi bị san thành bình địa kia.
"Thật nhanh a, đây là thuật gì?" Long Tuệ San chẳng qua là cảm thấy xung quanh có rất nhiều điểm sáng xanh xanh đỏ đỏ lướt qua, chính nàng cũng có thể cảm nhận được Thẩm Tường đưa nàng tiến lên với tốc độ rất nhanh.
"Là Không Gian phong mà Nguyệt Nhi dạy cho ta, chỉ có sử dụng lực lượng không gian thì mới học được." Thẩm Tường nói.
Long Tuệ San nhìn Nguyệt Nhi một chút, sờ soạng vào đầu của nàng một chút, nói ra: "Trước đó lúc U Lan tới tìm ta, nàng ta cũng đã nói ta về chuyện mèo con Nguyệt Nhi này, không nghĩ tới lại thật lợi hại như vậy a."
"Đúng rồi, ta nghe U Lan từng nói chuyện ngươi và nàng hôn môi ... nha đầu này lại còn nói cho hai nha đầu Tĩnh Tĩnh và Linh Linh nữa."
"Cái này ... trở về ta sẽ nói nàng ta thật tốt một chút." Mặt mo Thẩm Tường đỏ ửng lên, Đông Phương Tĩnh và Thẩm Linh Linh thế nhưng là những nữ tử rất đơn thuần, Lãnh U Lan vậy mà nói những chuyện này với các nàng.
Long Tuệ San quan sát hiện trường rất cẩn thận, cau mày nói: "Đây chính là sóng chấn động rất mãnh liệt mà dẫn tới, loại chấn động này có thể truyền tới từ sâu dưới đất, thậm chí có thể cách một đoạn khoảng cách rất xa, Trùng Hậu này vậy mà còn biết sử dụng loại lực lượng này, xem ra Trùng Hậu cũng tu luyện ra lực lượng có thuộc tính, nói như vậy, Tà Trùng được sinh ra hẳn là cũng có được lực lượng quen thuộc giống như Trùng Hậu."
"Nguyệt Nhi, bây giờ còn có thể tìm được Trùng Hậu kia không?" Thẩm Tường hỏi.
"Đương nhiên có thể, ở lúc các ngươi hôn nhau vừa rồi, ta đã bắt đầu tìm." Nguyệt Nhi cười hì hì mà nói: "Hiện tại đã tìm được, có thể đi nhìn xem, tuyệt đối đừng có kinh động tới Trùng Hậu như lần trước."
Long Tuệ San từ chỗ Thẩm Tường biết được, Thẩm Tường chính là muốn thử xem lòng cảnh giác của Trùng Hậu như thế nào, không nghĩ tới lại có phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa còn chạy mất, nhìn ra được Trùng Hậu rất cảnh giác.
Thẩm Tường mang theo Long Tuệ San tiến về chỗ mà Nguyệt Nhi vừa mới phát hiện, lần này vị trí cách Cửu Thiên thành càng xa hơn, hắn sử dụng Không Gian phong đi nửa canh giờ mới tới, nơi này cũng là ở trong dãy núi, chỉ có điều núi ở nơi này là núi hoang chứa đầy âm u tử khí, không có hoa cỏ cây cối, núi cũng rất cao lớn, đặc biệt là ở bên trong, nếu như xuất hiện một cái hố sâu rất lớn, cũng sẽ không được phát hiện một cách dễ dàng, bởi vì nơi này rất ít khi có người tới, thần linh khí cũng rất mỏng manh.
"Nơi này muốn động thủ cũng không dễ dàng a, Trùng Hậu này biết mình vào lúc này rất yếu, cho nên một khi có người ở gần, không cần biết thực lực như thế nào, nó đều chọn rời đi."
Thẩm Tường và Long Tuệ San ở trên đỉnh một ngọn núi, bọn họ nhìn về cái hố sâu rất lớn ở phái dưới kia, cái hố sâu này có kích thước giống với cái hố mà khi trước Thẩm Tường phát hiện, vì không muốn kinh động tới Trùng Hậu, Thẩm Tường sử dụng lĩnh vực không gian bao bọc hắn và Long Tuệ San lại, không để cho khí tức của bọn hắn rò rỉ ra ngoài.
"Có thể biết Trùng Hậu trốn sâu cỡ nào không?" Long Tuệ San hỏi: "Nếu như biết chiều sâu thì ta có thể đoán tính toán sử dụng lực lượng thần huyền."
Nguyệt Nhi nói ra: "Khoảng tám ngàn trượng, ngươi tốt nhất tính theo chiều sâu một vạn trượng."
"Thẩm Tường, lĩnh vực không gian này của ngươi có thể ngăn cản khí tức mạnh cỡ nào, ta bây giờ cần ngưng tụ lực lượng thần huyền, tới lúc đó ta không chỉ muốn đóng băng Trùng Hậu kia còn muốn đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh, trực tiếp đóng băng tới độ sâu vạn trượng." Long Tuệ San nghiêm túc hỏi.
"Lợi hại như vậy, có phải sẽ tiêu hao rất nghiêm trọng hay không? Khí tức ngươi mạnh cỡ nào ta cũng có thể ngăn lại." Thẩm Tường nói rất tự tin, Long Tuệ San chắc chắn là Thái Thần, bằng không nàng ta cũng sẽ không tự nguyện đi cùng Thẩm Tường.
"Ngươi yên tâm đi, ta bây giờ thế nhưng là có mười lăm cái thần cách, muốn đối phó một con côn trùng thì quá dễ dàng, ta thế nhưng là có được huyết mạch của Băng Long thượng cổ nha." Long Tuệ San nhẹ nhàng vỗ vào mặt của hắn, nở ra nụ cười dịu dàng với hắn để cho hắn yên tâm.
Long Tuệ San có thể có thực lực mười lăm thần cách cũng làm cho Thẩm Tường phải kinh ngạc, trước đó hắn cảm thấy Long Tuệ San chỉ có tầm khoảng mười viên, đây chắc chắn là Băng Long giúp nàng một tay.
Long Tuệ San nói mình cần thời gian tụ lực, nhưng cũng chẳng mất bao lâu thì hoàn thành, thời gian uống cạn nửa chén trà mà thôi, trong tay nàng đã ngưng ra một viên châu nhỏ màu trắng.
"Tiếp theo thì sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Lặng lẽ đi tới trên cái hố sâu kia, sau đó thả thứ này của ta xuống dưới là được rồi." Long Tuệ San nắm lấy băng châu trong như nước, Thẩm Tường chỉ cảm ứng được một chút lực lượng băng hàn mà thôi, không có khủng bố như hắn tưởng tượng trước đó vậy.
Hắn mang theo Long Tuệ San sử dụng Không Gian phong đi tới trên hố sâu, Long Tuê San cầm lấy băng châu hướng về phía cái hố sâu kia khẽ hừ một cái, chỉ thấy tay ngọc của nàng bỗng nhiên toát ra một luồng ánh sáng trắng, băng châu đó đã được nàng ta ném xuống hố sâu.
"Nếu không để băng châu rơi xuống bên dưới một cách nhanh chóng thì sẽ để Trùng Hậu kia có thời gian chạy mất." Long Tuệ San nói, cho nên nàng vừa rồi mới phải phát lực, để băng châu được một vệt sáng thúc đẩy, đánh xuống dưới hố sâu.
Thẩm Tường ở trên không trung, chỉ thấy sau khi băng châu được Long Tuệ San ném vào hố sâu, một luồng hơi lạnh chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở hố sâu, mà trong phạm vi trăm dặm của mặt đất và sâu dưới mặt đất đều được hàn sương bao trùm, trở thành khối băng rất chắc chắn, hàn khí bừng bừng.
Vách hố sâu cũng ngưng ra lớp băng thật dày, lúc này ở phía dưới còn không ngừng tỏa ra hàn khí đáng sợ.
"Thật là lợi hại." Thẩm Tường hít sâu một hơi, hắn cảm thấy mình nếu như bị đông cứng, chắc chắn sẽ bị thương nặng.
"Đây chính là uy lực của thần thông thần cách thứ nhất và thần cách thứ hai dung hợp lại." Long Tuệ San cười nói: "Có phải sợ rồi hay không?"
"Ừm, Long đại tỷ thật đáng sợ." Thẩm Tường cười hì hì, sau đó dột nhiên hôn lên má nàng một cái.
"Đồ vật phía dưới có động tĩnh." Nguyệt Nhi vừa nói xong, trên người Long Tuệ San tuôn ra một luồng hơi lạnh, hóa thành áo giáp Băng Long màu trắng như tuyết, trong tay nàng cũng xuất hiện một thanh trường đao trắng như tuyết.
Long Tuệ San đã lao vào trong hố sâu.
Thẩm Tường lơ lửng ở trên không, sử dụng Đạo Tam nhãn nhìn vào phía dưới, hắn dùng Đạo Tâm nhãn trông thấy phái dưới đều là màu trắng lóa như tuyết, đây đều là lực lượng băng hàn mà vừa rồi Long Tuệ San đóng băng khu đại địa này, mà ở giữa hố sâu kia lại có một thứ gì đó màu đen, hắn nghi ngờ đó chính là Trùng Hậu.
"Thứ này cũng quá nhỏ đi." Thẩm Tường cảm thấy nó không giống như những gì Nguyệt Nhi và Phó Thiên Cao nói, bởi vì trong miệng bọn hắn Trùng Hậu đều là rất to lớn giống như núi vậy.
"Đây không phải Trùng Hậu." Nguyệt Nhi cũng phát hiện có chút không đúng, vội vàng nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.