Thẩm Tường trước đó nghe Tiêu Bạch Phượng nói qua về chuyện đồ đệ của Đại quốc sư kia, là một Thần Vương tam đẳng, nhưng lại có được năng lực tranh đoạt Đế vị, nhưng lại không muốn đi tranh, nhưng bây giờ lại tới tham gia so tài luyện đan này thì lại là chuyện gì xảy ra?
"Hắn đại biểu bên nào tới tham gia?" Thẩm Tường hỏi: "Không phải nói có bảy Thần Vương nhất đẳng đang tranh sao, hắn xuất hiện cuối cùng có lẽ là đại biểu xuất chiến cho một cái Thần Vương trong đó."
Tiêu Bạch Phượng nói ra: "Ta vốn cũng tưởng rằng như vậy, nhưng kỳ thật cũng không phải vậy, chỉ là hoàng tử cảm thấy vui thì mới tham gia, bản thân hắn chính là một luyện đan sư có thực lực không tầm thường, cho nên hắn cũng chỉ muốn tới tham dự một chút náo nhiệt mà thôi."
"Cái tên này là tới quấy rối đi." Thẩm Tường cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, hiện tại hắn cũng hết sức tò mò hoàng tử này đến cùng lợi hại cỡ nào.
"Nếu như hắn thật biểu hiện đột xuất, như vậy sau này hắn có thể trở thành một Đại quốc sư, hơn nữa còn có được huyết mạch của hoàng thất." Tiêu Bạch Phượng sờ lên Nguyệt Nhi đang nghịch ngợm, cười khẽ một tiếng, nói ra: "Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, cuộc so tài của ngươi không cần tranh hạng nhất, vậy cũng không phải thực lực bây giờ của ngươi có thể đi tranh, ngươi chỉ cần thể hiện ra thực lực của mình là được rồi, ta tin tưởng công chúa tới lúc đó nhất định sẽ nhìn ra được tiềm lực của ngươi."
Thẩm Tường khẽ gật đầu, tuy nhiên trong đáy lòng lại muốn đi tranh một chút, hiện tại thế nhưng là một cái cơ hội tốt, có thể so tài với nhiều tên luyện đan sư xuất sắc ở bên trong một cái Thần quốc.
Nguyệt Nhi đột nhiên kêu meo meo lên: "Có người tới, gia hỏa này trực tiếp đẩy cửa tiến vào."
Sau khi Tiêu Bạch Phượng cảm ứng đươc khí tức quen thuộc thì bỗng nhiên giật mình, thấp giọng nói: "Là một tên hoàng tử ..."
Vốn nàng ta muốn để Thẩm Tường tránh một chút, nàng ta cũng không hy vọng Thẩm Tường bị phát hiện, nhưng hoàng tử này đã vào.
Thẩm Tường còn là lần đầu trông thấy hoàng tử của Thần quốc, hoàng tử này rất non nớt, khoảng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt tuy rằng có vẻ không tệ, nhưng lại cao cao gầy gầy, giống như một cây gậy trúc gió thổi cái thì ngã vậy, mang tới cho người ta cảm giác rất gầy yếu, tuy nhiên trên người hắn mặc một bộ áo bào màu vàng óng lộng lẫy, bộ quần áo này có thể để cho cả người hắn bộc lộ ra một loại khí chất cao quý, nhìn thật đúng là có chút dáng vẻ quý tộc hoàng thất.
"Minh hoàng tử, sắc trời đã tối, có chuyện gì thì ngày mai rồi nói sau." Tiêu Bạch Phượng vừa rồi nói chuyện với Thẩm Tường thì vẻ mặt còn rất dịu dàng, hơn nữa còn mỉm cười, tuy nhiên Minh hoàng tử này vừa tới, nàng ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng.
Minh hoàng tử trông thấy có một nam nhân ở chỗ này, hơn nữa anh tuấn cao lớn, điều này làm trong lòng của hắn lập tức nộ khí trùng thiên, lúc nói chuyện mang theo giọng điệu tức giận: "Tiêu Bạch Phượng, không nghĩ tới nơi này của ngươi vậy mà cất giấu nam nhân a, tùy tiện mang người ngoài tiến vào Đế Cửu cung thế nhưng là tội chết."
"Hắn không phải người ngoài, hắn là thủ hạ của công chúa, vừa mới gia nhập, đây là ngọc bài của hắn." Tiêu Bạch Phượng lập tức lấy ra một khối ngọc bài, ở trên khắc lấy Thẩm Phi tên giả của Thẩm Tường, hơn nữa ngọc bài sáng ngời, một mặt còn có dung mạo của hắn.
Ngoài đó ra, ở dưới góc phải ngọc bài điêu khắc một cái đỉnh nho nhỏ, trên mặt đỉnh còn có ba chữ "Tiêu Ngọc Lan", Thẩm Tường lập tức hiểu, cái ngọc bài này là Tiêu Bạch Phượng vừa mới từ nơi Tiêu Ngọc Lan lấy được, chỉ có đạt được chứng nhận của Tiêu Ngọc Lan, thân phận của hắn mới được thừa nhận.
"Hắn bây giờ thuộc ta quản, ở tạm chỗ này của ta thì có gì không đúng sao?" Tiêu Bạch Phượng nói, sắc mặt nàng tuy rằng lạnh lùng, nhưng giọng nói chuyện của nàng thì vẫn rất dịu dàng, dù sao nàng ta một mực đều như vậy, người biết nàng thì đều rất rõ ràng.
"Tiêu Bạch Phượng, hiện tại có một cái cơ hội có thể để ngươi lên như diều gặp gió, chỉ cần ngươi đáp ứng, thân phận của ngươi sẽ chuyển biến tới long trời lở đất." Minh hoàng tử biết được Thẩm Tường không phải là nam nhân của Tiêu Bạch Phượng, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, giọng điệu cũng trở nên khá hơn.
"Cơ hội gì." Tiêu Bạch Phượng trầm giọng hỏi.
"Làm tiểu thiếp của ta." Hoàng tử cười nhạt một tiếng: "Ngươi không cần lo lắng hoàng tử phi kia của ta, ta thuyết phục nàng ta mới tới tìm ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng thì xem như hoàng tỷ nàng ta cũng không thể phản đối."
Tiêu Bạch Phượng lập tức từ chối: "Không được, ta không có phúc hưởng thụ nổi, ta đã quen làm tỳ nữ, Minh hoàng tử mời trở về đi."
"Ngươi ... Minh hoàng tử lập tức giận dữ, vung tay lên, đã ngưng tụ một cỗ thần lực muốn đánh ra ngoài."
"Minh hoàng tử, mời ngươi tự trọng." Giọng nói của Tiêu Bạch Phượng lập tức trở nên lạnh lùng, trên người cũng ngưng tụ thần lực.
"Ta hiểu rồi, ngươi chắc chắn là cùng với tiểu tử này, hừ hừ, hiện tại ta đi nói cho hoàng tỷ, ngươi phải biết, hoàng tỷ nàng ta ghét nhất nữ tỳ của chính mình làm loại chuyện thấp hèn này." Minh hoàng tử nhìn vào trên người Thẩm Tường một chút, hừ lạnh một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Thẩm Tường trông thấy hắn đi thì lập tức cười nói: "Bạch Phượng tỷ, ngươi thật lợi hại nha, trước đó không phải ngươi đã nói bảo cho ta cẩn thận với những hoàng tử này, không được trêu chọc vào bọn hắn sao, ngươi bây giờ giống như đã trêu chọc hắn."
Tiêu Bạch Phương hừ lạnh nói: "Cũng chính là cái tên này quá bất lực, qua nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có mười lăm thần cách mà thôi, hơn nữa còn hoành hành bá đạo, còn không phải dựa vào chính mình có một người mẹ rất cường thế sao, hắn và mẹ của hắn đều là ở bên công chúa, cho nên bình thường ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn một chút."
"Cái tên này có một hoàng tử phi không tệ không nói, nữ nhân bên cạnh thì nhiều tới hơn trăm còn không biết dừng, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Thẩm Tường cười hì hì nói: "Nữ nhân bên cạnh hắn đoán chừng cũng đều không lợi hại đi, cho nên mới muốn chinh phục ngươi Thái Thánh Thần có được ba mươi thần cách này."
Tiểu Bạch Phượng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Tường: "Ngươi trở về đi ngủ đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi tham gia đấu loại."
Nàng ta có ba mươi viên thần cách, coi như muốn tìm nam nhân, nói thế nào cũng không thể chênh lệch quá nhiều với nàng, cho dù có từ chối, nhưng cũng phải có tiềm lực mới được, Minh hoàng tử kia không chỉ không có tiềm lực, hơn nữa ngay cả một chút tâm tư cầu tiến cũng không có, cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi trên người nữ nhân.
Mới mười lăm thần cách, một bàn tay của Tiêu Bạch Phượng là có thể đập chết hắn, cho dù là hoàng tử, Tiêu Bạch Phượng không có coi trọng hắn một chút nào.
...
Sáng sớm, Thẩm Tường được Nguyệt Nhi dùng cái đuôi nhỏ làm tỉnh dậy, Nguyệt Nhi chính là một con mèo đêm, hơn nữa mộc mực thích làm Thẩm Tường đang ngủ say phải tỉnh dậy.
"Tiểu bại hoại, ta có một chút tin tức của Tiên Tiên các nàng, ta trao đổi với trăng sao mấy ngày qua cuối cùng có chút thu hoạch." Nguyệt Nhi nói.
"Là thật sao?" Thẩm Tường nhéo nhéo cái đuôi nhỏ của nàng, để nàng ta meo hét to một tiếng.
"Các nàng được đưa tới trong một ngọn núi ở ngay bên trong Ngọc Đỉnh cung, đợi thêm mấy ngày nữa ta để trăng sao vẽ đi ra bản đồ chi tiết hơn, ta mới truyền cho ngươi." Nguyệt Nhi nói ra: "Bạch Phượng tỷ đã rời giường, đang chờ ngươi đấy."
Thẩm Tường nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời cũng chỉ vừa mới sáng mà thôi, sau khi hắn rửa mặt xong thì đi ra ngoài sảnh đã nhìn thấy Tiêu Bạch Phượng mạc một chiếc vá trắng ngồi ở chỗ đó, ở bên cạnh nàng còn bày ra một số đồ ăn.
"Bạch Phượng tỷ, ngươi mặc váy trắng thật là dễ nhìn, tuy rằng chiếc váy này có chút cũ, nhưng mặc trên thân thể ngươi, ngược lại để ngươi có một loại đẹp mộc mạc." Thẩm Tường thế nhưng là tùy tâm khen ngợi, nhưng Tiêu Bạch Phượng lại cho là hắn đang nói ngon nói ngọt.
"Có muốn ta tặng cho ngươi một số váy xinh đẹp hay không, hôm nào ta ra ngoài chọn một chiếc tốt hơn." Ánh mắt Thẩm Tường thế nhưng là rất không tệ, dù sao mỹ nhân bên cạnh hắn cũng có không ít, đây đều là luyện được.
"Không cần, ta ở bên trong Đế Cửu cung không thể làm người khác chú ý tới." Tiêu Bạch Phượng lắc đầu, nhìn vào những món ăn trên mặt bàn một chút rồi nói: "Nhanh ăn đi, có tác dụng đối với ngươi, có thể để ngươi bớt đi chút căng thẳng."
P/S: Ta thích nào ... chương 4.