Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2137 - Chương 2137 - Tiêu Bình

Chương 2137 - Tiêu Bình
Chương 2137 - Tiêu Bình

Nghe thấy có người kêu to, Thẩm Tường và rất nhiều người đều giống nhau đều hết nhìn đông tới nhìn tây, chẳng mấy chốc thì trông thấy một tên nam tử mặc áo đỏ đi tới, sau lưng hắn còn có một lão giả đi theo.

Nam tử mạc áo đỏ này chính là Tiêu Bình, người mà ngày đó quan sát Thẩm Tường lúc luyện chế Cốt Cách Thần đan, chính mình còn đơn phương âm thầm so đấu với Thẩm Tường, hắn là đồ đệ của Đại quốc sư, hơn nữa cũng là một trong những luyện đan sư không nhiều có thể luyện chế Cốt Cách Thần đan.

Dáng dấp của hắn không phải rất anh tuấn, nhưng cũng coi là không tệ, hắn không nhanh không chậm đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn ăn mặc cũng không quá lộng lẫy, trên người cũng không tỏa ra khí tức rất mạnh, cũng không có loại dung mạo rất anh tuấn, nhưng lại không hiểu vì sao hắn lại mang tới cho người ta một loại cảm giác rất có sức hấp dẫn, khiến người nhịn không được mà nhìn lâu thêm một chút.

Nhưng bất kể nói thế nào, hắn là một tên hoàng tử, là cao đồ của Đại quốc sư, bản thân lại là Thần Vương tam đẳng, chỉ dựa vào những thứ này cũng có thể làm cho người ta không dám xem thường hắn, đây đều là thực lực biểu hiện, đến loại độ cao như hắn này, lúc nhìn hắn đều sẽ không để ý tới bề ngoài của hắn.

"Đã sớm nghe nói Hỏa Hùng thần bia, nhưng một mực không dám khảo thí, lo lắng cho mình quá kém cỏi, sau đó bị đả kích." Tiêu Bình đi tới bên cạnh Thần bi, hắn rất tuân thủ phép tắc, lấy ngọc bài thân phận của mình ra giao cho lão giả phụ trách kiểm tra kia.

Kiểm tra xong, lão giả trả ngọc bài lại cho hắn.

Mọi người nghe thấy lời nói mới rồi của hắn đều rất im lặng, ngay cả hắn cũng không dám kiểm tra vậy thì ai còn dám tới, hắn thế nhưng là cao đồ của Đại quốc sư, hỏa diễm chắc chắn sẽ không quá kém cỏi, mọi người lúc này cũng rất chờ mong.

Tâm tính của Tiêu Bình này rất tốt, hắn cũng không thích tham dự vào những đâu tranh máu tanh phức tạp kia, hắn chỉ một lòng truy tìm lây cảnh giới tối cao của đan đạo, cho nên hắn mới tới tham gia so tài lần này, cho nên hắn tới cũng không có đại biểu cái thế lực nào, chính hắn cũng nói chỉ là tới tham gia náo nhiệt cho vui.

Có nghe đồn nói, sau khi biết được hắn không tham gia tranh đoạt Đế vị, những Thần Vương nhất đẳng kia đều mở ra điều kiện rất phong phú tới lôi kéo hắn, nhưng đều được hắn từ chối hết, trong đó còn có thần dược mà hắn một mực đang thu mua tìm kiếm trong nhiều năm, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Thẩm Tường nghe thấy rất nhiều tiếng bàn luận khe khẽ, cũng không thể không bội phục Tiêu Bình này, đúng là một người đáng giá tôn kính, trưởng thành ở bên trong loại hoàn cảnh như Đế Cửu cung này còn có thể giữ được loại tâm tính này thì quả thực không dễ dàng.

Tiêu Bình đưa hai tay vào bên trong hai cái lỗ ở phía dưới Hỏa Hùng thần bia, chỉ thấy hắn hơi khẽ cau mày, trên tấm bia đá kia toàn bộ khắc văn phía dưới cùng nhất lập tức phun lên một luồng ánh sáng đỏ.

Trong nháy mắt ánh sáng đỏ đã vượt qua đạo khắc văn thứ mười, trực tiếp lên tới vị trí ba mươi, sau khi tới ba mươi thì tốc độ lên cao dần dần chậm lại, nhưng còn không ngừng lên cao, thẳng tới bốn mươi lăm mới dừng lại.

"Hêt sức." Tiêu Bình nhìn vào nơi ánh sáng đỏ dừng lại: "Cửu Tiêu Thần Đế năm đó thực sự đáng sợ, có thể trực tiếp vượt trăm, coi như ta có được trăm thần cách cũng chưa chắc có thể trong nháy mắt hơn trăm."

Tiêu Bình có bốn mươi lăm, cái này đã rất tốt rồi, rất nhiều luyện đan sư đều ngay cả mười mà cũng không qua được mà lúc Tiêu Bình còn chưa tới, cao nhất chẳng qua cũng chỉ mười lăm mà thôi.

"Đến ngươi, thử một chút đi." Tiêu Bạch Phượng đẩy Thẩm Tường một cái, Thẩm Tường bước về phía trước mấy bước.

"Đây không phải tiểu nam nhân mà Tiểu Bạch Phượng nuôi sao, nghe nói cũng muốn tham gia so tài, không biết Tiêu Bạch Phượng từ nơi nào kiếm được luyện đan sư gà mờ."

"Đoán chừng là để hắn tới đây tìm vận may a."

"Đúng vậy, nếu như luyện đan sư này có trình độ vẫn được, Tiêu Bạch Phượng cũng coi như có vận khí tốt, ít ra sau này không cần phải làm một nữ tỳ."

Tiêu Bạch Phượng nghe những lời này thì không có phản ứng gì, nàng ta đã quen rồi, nhưng Thẩm Tường lại nghe được mà phải nén giận trọng lòng, hắn cảm thấy chắc chắn là Minh hoàng tử kia phát tán những lời đồn nhảm này.

"Đám khốn kiếp này, vậy mà lại coi thường người như vậy." Thẩm Tường lạnh lùng nhìn lướt qua người ở xung quanh.

Tiêu Bình nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người cũng cảm thấy rất vô vị, hắn đương nhiên biết Tiêu Bạch Phượng, dù sao cũng là nữ tỳ bên cạnh Tiêu Ngọc Lan, hắn cũng đã gặp nhiều lần, tuy rằng có ba mươi thần cách nhưng bởi vì là nữ tỳ, cho nên từ đầu tới cuối luôn bị người khác xem thường, đương nhiên, Tiêu Bình sẽ không xem thường Tiêu Bạch Phượng, hắn cảm thấy Tiêu Bạch Phượng có thực lực mạnh hơn so với đại đa số người ở nơi này.

"Công tử." Lão giả sau lưng Tiêu Bình sau khi trông thấy dung mạo Thẩm Tường thì kinh ngạc khẽ hô.

Tiêu Bình cũng cảm thấy Thẩm Tường nhìnq uen mắt, trong đầu hắn lập tức hiện ra dung mạo của Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường bây giờ hơi trải qua dịch dung, cùng trước kia có chút giống nhau, cho nên Tiêu Bình và lão giả kia mới có thể cảm thấy quen mắt.

Tiêu Bình nhìn lão giả đằng sau, bảo hắn đừng nói nhiều, vốn là hắn dự định lập tức đi luyện đan, nhưng phát hiện Thẩm Tường nhìn quen mắt, cũng muốn nhìn xem Thẩm Tường biểu hiện.

Tiêu Bạch Phượng có chút ngoài ý muốn, nàng ta nhìn ra được Tiêu Bình tương đối để ý tới Thẩm Tường, vốn đang định rời đi, nhưng lại không biết tại sao đột nhiên ở lại, hơn nữa còn nhìn vào Thẩm Tường.

"Thẩm Phi." Lão giả kia sau khi kiểm tra ngọc bài thì trả ngọc bài cho Thẩm Tường.

Nghe thấy cái tên này, Tiêu Bình không thể không mỉm cười, hắn đã xác nhận, đây chính là Thẩm Tường, mà lão giả kia làm tùy tùng nhiều năm của Tiêu Bình thì tự nhiên hiểu Tiêu Bình đang cười cái gì, lần trước Tiêu bình chỉ là đơn phương so tài với Thẩm Tường, mà lần này bọn họ lại có thể so tài một trận chân chính.

Bởi vì là tiểu nam nhân mà Tiêu Bạch Phượng nuôi, cho nên cũng được chú ý tới, Thẩm Tường ngược lại đã bình tĩnh rất nhiều, hắn để hai tay vào bên trong hai cái lỗ, sau khi hơi hít một hơi, sau đó khống chế lực lượng lục đạo cường đại trong cơ thể xung kích tới bốn cái Hỏa Diễm thần cách.

Sau khi trải qua bốn thần cách chuyển hóa thì bốn cỗ Hỏa Diễm thần lực đột nhiên va chạm vào nhau, như là bốn nhánh sông lớn hội tụ vào một chỗ, sinh ra lực trùng kích mạnh hơn, sau đó lại trải qua song cốt cách ở cánh tay trái của hắn lại trải qua chuyển hóa tăng mạnh hơn cuối cùng ngưng ra hỏa diễm.

Sau khi hắn phóng thích hỏa diễm, khắc văn phía dưới đáy của thần bia trong nháy mắt bốc lên ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ trong nháy mắt đã phá hai mươi, sau đó ở chỗ hai mươi lăm thì chậm chạp dừng lại, cái này làm cho một đám người vây xem phải thốt lên một tràng.

"Nhất định phải qua ba mươi." Thẩm Tường tăng cường hỏa diễm thúc đẩy ánh sáng đỏ kia tiếp tục lên cao, trong mấy cái chớp mắt đã vượt qua ba mươi, nhưng ánh sáng đỏ không có dừng lại mà tiếp tục lên cao.

"Ba mươi sáu." Thẩm Tường xuất mồ hôi trán, sau đó thu tay về.

Tất cả mọi người không thể tin được, người này toàn thân tỏa ra khí tức sáu thần cách, vậy mà có thể để cho hỏa diễm nhanh chóng đi tới độ cao này.

"Có phải Hỏa Hùng thần bia hỏng mất rồi hay không, Bình hoàng tử vừa rồi phát lực như vậy chắc chắn là bởi vì Bình hoàng tử còn sót lại Hỏa Diễm thần lực, cho nên mới sẽ như vậy?"

"Đúng, cái tên này trông ngay cả Thái Thần cũng không phải mà có hỏa diễm trình độ này thì căn bản không có khả năng."

"Chờ Hỏa Diễm thần lực ở Thần bia tán đi, để hắn lại tới một lần nữa."

Tiêu Bình nói ra: "Nếu như cảm thấy không chính xác, các ngươi có thể đi thử xem một chút, xem có phải bởi vì nguyên nhân Hỏa Diễm thần lực còn sót lại hay không."

Thật đúng là có người đi lên thử, nhưng dùng sức cỡ nào cũng không tới tám, tiếp theo lần lượt có mấy người đi lên, đều là bốn và năm.

"Hỏa Hùng thần bia này khảo nghiệm cũng không phải cường độ thần lực, mà là hỏa diễm, các ngươi biết cường độ hỏa diễm không, cường độ hỏa diễm cũng không phải nói thần cách càng nhiều thì hỏa diễm sẽ càng mạnh, sư phụ ta năm đó lúc sáu mươi thần cách đi tới kiểm tra thì có thể lên tới sáu mươi, mà có thần cách hơn hắn đi vào cũng không nhiều như hắn." Tiêu Bình nhàn nhạt nói ra: "Hỏa Hùng thần bia này nếu như chỉ thuần túy dựa vào số lượng thần cách mà kiểm tra ra cường độ hỏa diễm thì như vậy hắn căn bản sẽ không đạt tới như vừa rồi."

"Hỏa Hùng thần bia kiểm tra đối với chưởng khống Hỏa Diễm pháp tắc, cái này cùng với thần cách tuy rằng có liên quan nhất định, nhưng cũng không phải liên quan mật thiết."

Nghe thấy lời nói này của Tiêu Bình, tất cả mọi người không nói gì nữa, Tiêu Bình rất rõ ràng là đang nói chuyện thay cho Thẩm Tường, để những người vừa rồi trào phúng Thẩm Tường đều không thể không xấu hổ mà cúi đầu xuống, bởi vì bọn hắn đã biết, chính mình đều là những gia hỏa không biết hàng.

Tiêu Bình nhìn vào Thẩm Tường, cười nhạt một tiếng: "Hy vọng ngươi có thể đi tới cuối cùng, ta rất chờ mong đọ sức với ngươi một phen."

"Ta cũng rất chờ mong." Thẩm Tường cũng có loại ý niệm mãnh liệt này, giống như gặp được đối thủ khó có khi gặp được vậy.

P/S: Ta thích nào ... chương 6.

Bình Luận (0)
Comment