Thẩm Tường nhìn thấy nữ tử áo đỏ này bị Tiêu Bạch Phượng ngăn ở ngoài cửa thì nhìn ra được Tiêu Bạch Phượng và nữ tử áo đỏ này có quan hệ không được tốt lắm, điều này làm cho hắn có chút không rõ ràng cho lắm, Tiêu Bạch Phượng từ nhỏ đã đi theo Tiêu Ngọc lan, ngây người ở bên trong cái Đế Cửu cung này thật lâu, vậy mà không có được bằng hữu nào có thể tin được.
"Chẳng lẽ ngươi không thể để cho ta đi vào nói chuyện sao?" Nữ tử áo đỏ cũng không tức giận, chỉ thè lưỡi ra cười cười.
"Đến cùng có phải công chúa phái ngươi tới hay không?" Tiêu Bạch Phượng còn lạnh như băng, không hoan nghênh nữ tử áo đỏ này một chút nào.
"Đúng, nàng ta để cho ta tới nói chút chuyện với ngươi, thuận tiện để cho ta nhìn xem nam nhân giọi là Thẩm Phi này." Nữ tử áo đỏ cười hì hì nói: "Thế nào, ngươi sợ hắn bị ta câu dẫn đi sao?"
Tiêu Bạch Phượng hừ một tiếng, tránh ra một con đường để nàng ta đi vào.
Nữ tử áo đỏ đi vào trong sảnh thì trợn to cặp mắt to ngập nước kia, rất hiếu kỳ mà nhìn vào Thẩm Tường, thật giống như thấy đồ vật thần kỳ gì đó vậy.
"Tiêu Hồng Tước, có chuyện gì mau nói đi." Tiêu Bạch Phượng nói ra: "Hắn hôm nay rất mệt mỏi, phải đi nghỉ ngơi sớm chút."
Tiêu Bạch Phượng lúc này rất không cao hứng, cũng không phải bởi vì nhìn thấy Tiêu Hồng Tước này, mà là bởi vì nàng ta cảm thấy Tiêu Ngọc Lan không đủ coi trọng đối với Thẩm Tường, cái này lại bỏ lỡ thời cơ tốt để Thẩm Tường thi đấu thử sau đó, bởi vì Thẩm Tường bây giờ cần tài nguyên, mà nàng ta lại không có, chỉ có thể hy vọng Tiêu Ngọc Lan có thể cung cấp một chút.
Hiện tại nàng ta trông thấy Tiêu Hồng Tước tới, không có một điểm thành ý nào thì hiểu là Tiêu Ngọc Lan để nàng ta tới xem mà thôi, nếu như Tiêu Ngọc Lan thật coi trọng Thẩm Tường, chắc chắn sẽ để cho người ta tìm tới nói với nàng ta.
"Công chúa để cho ta tới hỏi lai lịch của Thẩm Phi một chút, bởi vì hắn quá thần bí, công chúa còn chưa hiểu rõ về hắn thì sẽ không yên tâm, ngươi có lẽ là hiểu rõ tính cách của công chúa đi, nàng ta cho tới nay đều cẩn thận như vậy, ngươi đừng trách công chúa, công chúa cũng là vì tốt cho ngươi, nàng ta cũng không muốn ngươi bị lừa, ngươi bây giờ muốn bồi dưỡng người của mình, nàng ta rất hiểu, chính là lo lắng ngươi chỉ vì cái trước mắt ..." Tiêu Hồng Tước nhìn Thẩm Tường một chút, làm ra mặt quỷ nghịch ngợm đối với Thẩm Tường.
Thẩm Tường cười nói: "Vị đại tỷ này, lúc ngươi nói những lời này, truyền âm thì tốt hơn, không cần thiết để cho ta nghe thấy đi."
"Ta chính là để ngươi nghe thấy, ngươi có cảm tưởng gì sao?" Tiêu Hồng Tước cười khanh khách: "Nói ra cho tỷ tỷ nghe một chút."
"Ta là người tốt." Thẩm Tường cười ha ha nói: "Có tin hay không thì tùy ngươi."
"Ngươi có cái gì chứng minh không, ta coi như tin tưởng nhưng công chúa không tin, không yên lòng, ta cũng không có cách nào, nếu như ngươi thật muốn được công chúa nhìn trúng thì ngươi tốt nhất trung thực khai ra ý đồ tới của chính mình, đừng tưởng rằng công chúa nhìn không ra ngươi tới nơi này có mục đích khác." Tiêu Hồng Tước đi tới bên cạnh Thẩm Tường, cười duyên nói.
Tiêu Bạch Phượng có chút tức giận: "Hồng Tước, ngươi đi nhanh đi, ngươi trở về nói cho công chúa, loại chuyện này ta có thể tự mình xử lý, không cần nàng ta quan tâm."
Nàng ta và Thẩm Tường ở chung mấy ngày nay, cho là mình vô cùng hiểu rõ đối với Thẩm Tường, nàng ta tin tưởng vào trực giác của mình, Thẩm Tường tuyệt đối sẽ không làm hại nàng, hơn nữa Thẩm Tường có tiềm lực rất lớn, đây là một cái cơ hội để nàng ta xoay người, lại thêm nàng ta ở cùng một chỗ với Thẩm Tường và Nguyệt Nhi để cho nàng ta có một loại vui vẻ trước nay lâu rồi chưa từng có, chính nàng cũng không hiểu tại sao, lúc cùng với Thẩm Tường thì lại rất thoải mái, không cần cảnh giác Thẩm Tường.
"Bạch Phượng tỷ, ta biết những năm gần đây ngươi không có đột phá có chút nóng nảy, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì như vậy mà làm cho cái đầu mê muội, chúng ta đều có thể hiểu ngươi." Tiêu Hồng Tước khẽ cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Tường.
Thẩm Tường sờ lên cái mũi, nói ra: "Ngươi nói là, Ngọc Đỉnh Thần Vương đang hoài nghi ta, nàng ta lo lắng ta tiến vào Đế Cửu cung có động cơ không tốt?"
"Đúng vậy, cho nên ngươi tốt nhất vẫn là phối hợp một chút, nói ra ý đồ tới của chính mình, nếu như ngươi thật thành tâm muốn gia nhập Ngọc Đỉnh cung, chúng ta cũng sẽ cho ngươi trợ giúp lớn nhất, để ngươi ở trên đan đạo có tiến triển thuận lợi, hiện tại ngươi hẳn là rất rõ ràng, chỉ bằng lực lượng của bản thân ngươi căn bản không đủ." Tiêu Hồng Tước thu hồi nụ cười ngọt ngào trên mặt, nói rất thẳng thắn.
"Mục đích ta vào nơi này chính là muốn gặp mặt Ngọc Đỉnh Thần Vương một lần, muốn trở thành thủ hạ của nàng, ta nói chính là nói thật, có tin hay không là tùy ngươi, ta ở trước đó chưa gặp được Bạch Phượng tỷ, ta căn bản sẽ không luyện chế Thần đan trung phẩm, là nàng ta cho ta Thần dược, mới để cho ta học được, cho nên ta bây giờ có mục đích thứ hai là mau chóng trưởng thành, trợ giúp Bạch Phượng tỷ trở nên cường đại hơn." Thẩm Tường hít một tiếng: "Nếu như các ngươi vẫn chưa tin, vậy ta cũng không có cách nào, chỉ có thể từ bỏ mục đích thứ nhất, thực hiện mục đích thứ hai là đủ rồi."
"Chẳng lẽ ngươi bây giờ không muốn gặp công chúa?" Tiêu Hồng Tước hỏi, nàng ta cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của công chúa nhà nàng, có không ít cường giả đều là hâm mộ tên tuổi mà tới, có thậm chí đều chưa từng thấy Tiêu Ngọc Lan nhưng lại bán mạng cho Tiêu Ngọc Lan.
"Không gặp cũng được, ta chỉ là kẻ hèn mọn vô danh tiểu tốt, nàng ta không để ta vòa mắt, xem thường ta, xem thường không gặp ta cũng rất bình thường, cho nên ta cảm thấy thôi được rồi, hiện tại với ta mà nói, trợ giúp Bạch Phượng tỷ mạnh lên, muốn dễ dàng đạt được hơn so với gặp Ngọc Đỉnh Thần Vương." Trong lòng Thẩm Tường cũng có chút tức giận, mục đích hắn tới nơi này chính là vì cứu thê tử.
Ngọc Đỉnh Thần Vương kia bá đạo như vậy, bắt Tiết Tiên Tiên và Liễu Mộng Nhi các nàng đi, nếu như hắn có thực lực thì sớm đã lột cả cái Đế Cửu cung này rồi, căn bản không cần phải hao tổn tâm cơ cứu thê tử.
"Hiện tại xem ra, không để công chúa nhà ta vào mắt là ngươi đi, khẩu khí thật lớn, ngươi không sợ chúng ta sẽ trục xuất ngươi đi sao?" Giọng nói của Tiêu Hồng Tước trở nên lạnh lùng, thái độ trở nên thật không tốt, bởi vì nàng ta nghe ra được Thẩm Tường đang tức giận, hơn nữa giọng điệu thật đúng là không để Tiêu Ngọc Lan vào mắt.
"Muốn đuổi ta đi thì xin cứ tự nhiên đi, dù sao ta muốn thực hiện mục đích thứ hai của ta cũng không cần phải ở tại nơi này." Thẩm Tường cũng không có cho nàng sắc mặt tốt, đã đứng lên.
"Hồng Tước, ngươi còn coi ta là tỷ tỷ hay không, đi nhanh lên, coi như hôm nay cái gì cũng chưa từng xảy ra, đây là chuyện của ta, nếu như công chúa muốn đuổi hắn đi vậy ta cũng đi cùng với hắn." Giọng nói của Tiêu Bạch Phượng cũng mang theo vẻ tức giận.
Tiêu Hồng Tước hung hăng trừng mắt với Thẩm Tường, sau đó nhu tình mà nhìn vào Tiêu Bạch Phượng, khe khẽ thở dài: "Được a, ta đi đây."
Sau khi Tiêu Hồng Tước đi, Thẩm Tường hừ một tiếng: "Nữ nhân này không phải người làm chuyện lớn, ta trước đó còn tưởng rằng Ngọc Đỉnh Thần Vương lợi hại cỡ nào, hiện tại chẳng qua cũng chỉ như thế đi."
"Không cho phép ngươi nói công chúa như vậy." Tiêu Bạch Phượng nói ra: "Công chúa nàng ta để ý lai lịch của ngươi như vậy thì chắc chắn có ý nghĩ của chính nàng."
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Nàng ta bây giờ nếu quả như thật cần nhân tài thì không phải bày ra cái dáng tư thái cao cao tại thượng như vậy, để ý lai lịch của ta như vậy, vận dụng hết thảy đi điều tra còn phái Tiêu Hồng Tước này tới trở mặt với ngươi, nhưng chính nàng lại không chịu tới một chuyến, đã để ý ta tới như vậy, tới gặp ta một chút sẽ chết a."
"Ngươi ..." Tiêu Bạch Phượng cũng không biết nên nói cái gì để phản bác Thẩm Tường, Tiêu Ngọc Lan quả thực rất để ý Thẩm Tường, nhưng lại hết lần này tới lần khác không chịu tự mình tới một chuyến, đây quả thật đúng như Thẩm Tường nói, Tiêu Ngọc lan không bỏ xuống được tư thái tới gặp mặt với Thẩm Tường.
P/S: Ta thích nào ... chương 10.