Thẩm Tường ở bên trong Ngọc Đỉnh cung vẫn là rất an toàn, hiện tại không có người nào dám tới quấy rầy hắn, coi như Minh hoàng tử trước đó, hiện tại cũng không hiểu tại sao không tiếp tục tìm tới Tiêu Bạch Phượng, đương nhiên, nếu như Tiêu Ngọc Lan muốn đuổi hắn đi, hắn chỉ sợ cũng chỉ có thể cuốn gói mà rời đi.
"Ngươi thật không sợ Tiêu Ngọc Lan đuổi ngươi đi sao?" Nguyệt Nhi nói ra: "Nếu như nàng ta đuổi ngươi đi thì phải làm sao bây giờ."
Nguyệt Nhi trông thấy Thẩm Tường điều khiển mười cái đan lô đều rất nhẹ nhàng, cho nên nàng thăm dò một chút, Thẩm Tường ở dưới loại tình huống này còn có thể phân tâm nói chuyện với nàng được hay không.
"Nếu như nàng ta đuổi ta đi thì ta đi tìm Bình hoàng tử kia, để hắn tạm thời thu lưu ta một đoạn thời gian, ta cảm thấy hắn hẳn là sẽ giữ ta lại." Thẩm Tường cười nói: "Nhiều lắm thì đáp ứng hắn, so tài luyện chế các loại Thần đan với hắn, cái tên này thế nhưng là cuồng hiếu chiến, rất thích so tài."
"Ngươi bây giờ khống chế mười cái đan lô mà không có một chút áp lực nào sao?" Nguyệt Nhi hết sức kinh ngạc.
"Có một chút, ta dùng phương pháp luyện của ta đi luyện Ngũ Hành Thần đan này vẫn tương đối dễ dàng, lần đầu tiên ta luyện chế cũng rất nhanh là có thể lên tay, lại thêm ta và Tiêu Bình so tài vào ngày hôm nay, để cho ta càng quen thuộc hơn, đương nhiên, nếu để cho ta đi luyện chế Thiên Hỏa Thần đan thì hai lô cũng quá sức." Thẩm Tường nói, hắn thử một cái, phát hiện vẫn tương đối tốn sức, nhưng mức tiêu hao này để hắn cảm thấy rất không tệ.
Thật giống như lúc hắn rèn luyện thân thể ở khi còn bé, rèn luyện xong thân thể tuy rất mệt mỏi, nhưng lại có một loại sảng khoái khó nói nên lời, có đôi khi không đi luyện ngược lại sẽ không thoải mái.
Nguyệt Nhi bây giờ có thể trông thấy rõ ràng sự vận chuyển ở bên trong Huyễn pháp bảo lô, sau khi năm trái Thần quả trong lò đan hóa thành năm khối không khí có màu sắc khác nhau, sau đó thì được một cỗ lực lượng đè xuống dung hợp lại với nhau, lúc dung hợp còn bộc phát ra ánh sáng rất mãnh liệt.
Quá trình dung hợp không hề dài, nhìn ra được rất thuận lợi, sau khi dung hợp thì biến thành một khối không khí tỏa ra ánh sáng năm màu lấp lóe không ngừng qua lại lẫn nhau.
Bản thân khối không khí xoay tròn một lát thì được Thẩm Tường chia toàn bộ ra thành sáu phần, ở bên trong mỗi một cái Huyễn pháp bảo lô đều có sáu khối không khí nhỏ, những khối không khí nhỏ này tự động xoay tròn một đoạn thời gian thì bắt đầu co rút vào bên trong.
Lúc co rút vào, ánh sáng thả ra cũng là mạnh nhất, Nguyệt Nhi cũng cảm thấy hai mắt của mình nhói nhói, theo khối không khí dần dần co vào, ánh sáng cũng giảm dần, hình thành viên đan dược năm màu.
"Toàn bộ đều là sáu viên." Nguyệt Nhi sợ hãi than nói: "Vậy đại khái thời gian khoảng bốn canh giờ, nếu như ngươi luyện chế một lò mà nói có lẽ là phải mất khoảng sáu canh giờ đi."
Nàng ta trông thấy đầu Thẩm Tường đầy mồ hôi, lại nói: "Nếu như ngươi luyện chế từng lò một thì tiêu hao chắc chắn không nghiêm trọng như vậy."
Thẩm Tường gật đầu nói: "Không sai, nhưng mức tiêu hao này có trợ giúp đối với ta, nếu như vậy lặp đi lặp lại tôi luyện ta nhiều lần, ta sẽ không còn mệt mỏi như vậy nữa, hơn nữa ở lúc luyện chế đều là tùy theo lòng mình."
Sau khi hắn hoàn thành, từ trong mật thất lớn đi ra, hiện tại trời đã tối, Tiêu Bạch Phượng ngồi trên ghế, chống cằm, từ từ nhắm hai mắt lại giống như là đang nghỉ ngơi.
"Bạch Phượng tỷ." Thẩm Tường khẽ hô, hắn và Tiêu Bạch Phượng nói qua, lúc hắn luyện đan không được quấy nhiễu hắn, một phương diện chính là không muốn để cho Tiêu Bạch Phượng trông thấy Đại Vạn Luyện thuật của hắn.
"Ừm, luyện chế bao nhiêu lô, ngươi mệt chết đi." Tiêu Bạch Phượng trông thấy dáng vẻ rất mệt mỏi của Thẩm Tường cũng có chút áy náy, người khác bồi dưỡng Luyện đan sư cũng sẽ không để luyện đan sư đi liều mạng kiếm Thần Nguyên thạch, nhưng bây giờ nàng ta lại ngược lại muốn để luyện đan sư bồi dưỡng nàng ta.
"Luyện xong hết rồi, tổng cộng sáu mươi viên." Thẩm Tường lấy một cái hộp ngọc ra, đắc ý cười nói: "Tìm được nguồn tiêu thụ hay chưa? Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ kiếm được một khoản lớn."
Tiêu Bạch Phượng không thể tin được, nàng ta biết khoảng thời gian Thẩm Tường tiến vào trong mật thất, vậy mà còn muốn sớm hơn rất nhiều so với sự dự liệu của nàng, hơn nữa Thẩm Tường vậy mà mỗi lô đều phát huy ra tới ổn định, toàn bộ đều luyện chế ra sáu viên.
Lúc nàng ta nhìn vào Ngũ Hành Thần đan tỏa ra ánh sáng năm màu ở bên trong hộp ngọc, hít một hơi thật sâu, nàng ta cảm thấy Thẩm Tường không cần mấy ngày, chỗ Thần Nguyên thạch kiếm được đoán chừng sẽ có thể còn nhiều hơn so với nàng gop góp tích lũy trong nhiều năm qua.
"Nếu như so tài như thế này, coi như Bình hoàng tử cũng không sánh bằng ngươi đi, ngươi quả nhiên lợi hại hơn so với hắn, nếu như ngươi lại có một vị sư phụ như kia thì đó sẽ càng xuất sắc hơn." Tiêu Bạch Phượng nhận lấy cái hộp ngọc này, nàng ta rất hiếu kỳ sư phụ của Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường nói ra tên thì nàng ta cũng không biết.
"Bạch Phượng tỷ, buổi sáng ngày mai ngươi cầm lấy đi bán xong lại mua một số Ngũ Hành Thần quả trở về, ta muốn thử đi luyện chế Ngũ Hành Thần đan có được linh quang một chút." Thẩm Tường nói ra: "Cái này có lẽ có thể bán được nhiều Thần Nguyên thạch hơn."
"Nếu như ngươi có thể luyện chế ra được, muốn bán sáu trăm vạn Thần Nguyên thạch cũng không phải là vấn đề, nhưng là xuất đan số lượng cũng phải giữ như vậy thì mới kiếm được, hơn nữa lúc luyện chế cũng tương đối phức tạp, cái này không có vấn đề gì chứ?" Tiêu Bạch Phượng bây giờ đã không còn dám nghi ngờ thực lực của Thẩm Tường, nhưng nàng vẫn cảm thấy chuyện này rất không có khả năng, nếu như Thẩm Tường muốn giữ đủ lợi nhuận thì như vậy lúc luyện chế Thần đan linh quang phải giữ nguyên số lượng xuất đan.
"Ngươi quên Thiên Hỏa Thần đan sao? Quá trình luyện chế Thiên Hỏa Thần đan thì càng phức tạp hơn, hơn nữa còn có biến dị, cho nên đây chắc chắn không phải vấn đề, ta thử một chút thì biết." Thẩm Tường cười nói.
"Được, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi." Trên mặt ngọc xinh đẹp của Tiêu Bạch Phượng nở ra nụ cười mỉm, khẽ gật đầu nói.
...
Tiêu Bạch Phương đã tìm được nguồn tiêu thụ, cũng đều là mấy cửa hàng đan dược cỡ lớn của Ngục Đỉnh cung, giá cả cũng đã đàm phán xong, mấy cái cửa hàng đan dược cỡ lớn này được phân bố ở mấy cái thành lớn của Thần Đỉnh quốc, Tiêu Bạch Phượng bây giờ chính là đưa hàng tới cửa.
Chỉ một buổi sáng, nàng ta đã bán đi toàn bộ những Ngũ Hành Thần đan này, hiện tại nàng ta đã có được hơn hai ức Thần Nguyên thạch, trước đó nàng ta cũng chỉ dùng hai ngàn vạn Thần Nguyên thạch đi mua sắm Thần dược, bây giờ lại tăng gấp mười lần.
Tiêu Bạch Phượng lúc này rất kích động, Thần Nguyên thạch đối với nàng ta mà nói rất hữu dụng, nhưng nhiều năm qua nàng đều là gom góp tích lũy từng chút xíu một, nào có giống như bây giừo kiếm được tới nhanh như vậy, như nước chảy vọt tới, cản cũng không cản nổi, nàng ta cảm thấy mình áp đúng, cho nên tâm tình của nàng vào lúc này đã như là đánh thắng cược một ván cờ, nàng ta đã lâu rồi chưa từng có loại tâm tình vui vẻ như bây giờ.
...
"Hồng Tước, ngươi xác định buổi sáng ngày hôm nay Bạch Phượng nàng ta bán đi sáu mươi viên Ngũ Hành Thần đan?" Tiêu Ngọc Lan nghe được tin tức này, ngón tay không thể không rung lên một cái, nàng ta đang đánh đàn tấu khóc cũng loạn âm, huyền âm đang vang lên rung động.
"Rất chính xác, mà hôm qua nàng ta vừa mới mua vào mười phần Thần dược của Ngũ Hành Thần đan, gia hỏa gọi là Thẩm Phi kia ở lúc sao tài với Bình hoàng tử, một lò xuất đan sáu viên, nếu như hắn phát huy ổn định, vừa lúc là sáu mươi viên." Tiêu Hồng Tước cũng là rất bất ngờ, nàng ta trước đó còn cho rằng Thẩm Tường luyện chế ra sáu viên Ngũ Hành Thần đan là phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không ổn định, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại có thể phát huy ổn định, hơn nữa còn luyện chế ra mười lò nhanh như vậy.
"Công chúa, ngươi có muốn tự mình đi gặp cái tên gia hỏa gọi là Thẩm Phi này một chút hay không?" Tiêu Hồng Tước thấp giọng hỏi.
"Ta sẽ cân nhắc, hôm qua ngươi gặp hắn, ngươi có ý kiến gì đối với người này không?" Tiêu Ngọc Lan tiếp tục đánh đàn, nhẹ giọng hỏi.
"Người này ... cũng không tệ lắm, chỉ có một chút cuồng." Tiêu Hồng Tước cũng không dám nói biểu hiện ngày hôm qua của Thẩm Tường ra, nàng ta lo lắng Tiêu Ngọc Lan ở dưới cơn nóng giận mà đuổi Thẩm Tường ra khỏi Ngọc Đỉnh cung, này lại để cho Tiêu Bạch Phượng hận lên nàng.
"Ngươi nói láo." Tiêu Ngọc Lan khẽ thở dài một hơi: "Nói thẳng tình huống mà ngươi gặp hắn ra đi, ta đáp ứng ngươi, tuyệt sẽ không làm khó hắn và Bạch Phượng."
P/S: Ta thích nào ... chương 2