Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2180 - Chương 2180 - Mạo Hiểm Địa Tâm

Chương 2180 - Mạo hiểm Địa Tâm
Chương 2180 - Mạo hiểm Địa Tâm

Nghe thấy tiếng gào thét kia, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được nguy cơ đang tới gần, sử dụng dịch chuyển không gian muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này, nào ngờ sau khi hắn thi triển dịch chuyển thì đi tới một cái nơi không phải là mặt đất, mà là một cái nơi xung quanh là ánh lửa.

"Xong đời, cái tên này cũng có thể khống chế không gian, hắn thay đổi quỹ tích dịch chuyển của ngươi để ngươi thuấn di xuống phía dưới." Nguyệt Nhi kinh hô.

Thẩm Tường bây giờ đứng ở trên một khối tảng đá rất lớn, hắn nhìn xung quanh mới phát hiện tảng đá này giống như là tảng đá lớn hình tròn vậy, phiêu phù ở trên dung nham, hắn đang ở phía dưới Địa Tâm, mà ở phía dưới tảng đá thì chính là loại dung nham rất nóng bức kia.

Địa Tâm này rất lớn, xung quanh đều là sương mù màu đỏ dâng trào ra từ dung nham, Thẩm Tường căn bản không nhìn thấy nơi xa có cái gì, nhưng hắn lại biết nơi này ẩn giấu đi một con Địa Tâm Thần Thú rất cường đại.

"Cái tên này không phải sẽ lấy oán trả ơn chứ?" Thẩm Tường lấy Thanh Long Thần đao ra, cảnh giác nhìn xung quanh, ngay trong nháy mắt toàn thân hắn căng cứng, tảng đá hình tròn dưới chân hắn đột nhiên di động.

"Chuyện gì xảy ra?" Thẩm Tường vội vàng nhảy tới rìa, hắn cho rằng có thứ gì đó đang đỡ lấy tảng đá này, giống như là xuất hiện từ bên dưới vậy.

"Kỳ lạ, khí tức của gia hỏa kia trở nên mờ nhạt, nó giống như không có ác ý với ngươi, chẳng lẽ muốn dẫn ngươi đi tới nơi nào sao?" Nguyệt Nhi nói ra: "Nếu như nó muốn động thủ thì đã sớm động thủ rồi."

Lúc này Thẩm Tường cũng cảm thấy kỳ quái, hắn đi tới giữa tảng đá, lúc này tốc độ di chuyển của tảng đá này càng nhanh hơn, đang nhanh chóng bay đi về một cái phương hướng, quả nhiên muốn dẫn hắn đi chỗ nào đó.

Thế giới Cửu Thiên rất lớn, cho nên Địa Tâm cũng rất rộng lớn, giống như là một vùng biển vậy, tảng đá mà Thẩm Tường đang đứng tốc độ di chuyển càng ngày càng nhanh hơn, chỉ có điều xung quanh đều là sương mù màu đỏ rực, hắn căn bản không nhìn thấy phía trước.

Hơn một canh giờ sau, Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được phía trước có cái gì đó, xuyên thấu qua sương mù màu đỏ hắn có thể trông thấy phía trước có một cái bóng.

Thoe phiế đá di chuyển nhanh chóng, đột nhiên, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, phía trước là có cái gì, nhưng đó thực sự là một vách đá rất to lớn, hắn vậy mà đi tới biên giới.

"Chuyện gì xảy ra, tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ đụng vào trên vách đá kia." Thẩm Tường nhìn phía trên một chút, ở trên cũng không có đường ra, cũng là vách đá, lối đi duy nhất tiến vào Đia Tâm, hản là hắn nhảy xuống cái hố sâu kia, nhưng bây giờ theo tảng đá dưới chân di chuyển, đã cách xa nơi đó, hắn cũng không tìm thấy dường trở về.

"Đằng trước có một cái sơn động." Nguyệt Nhi kinh hỉ nói: "Không biết sau khi đi qua cái sơn động này thì sẽ đi tới nơi này, Địa Tâm thế giới Cửu Thiên này thật sự là kỳ diệu."

Thẩm Tường cũng trông thấy cái sơn động kia, vẫn tương đối lớn, chỉ có điều được dung nham sôi trào che kín, cho nên vừa rồi hắn mới không trông thấy.

Tảng đá giống như rất có linh tính vậy, hướng phía cái sơn động kia bay qua, tảng đá cũng xem như không nhỏ, nhưng tiến vào cái sơn động kia lại vừa vặn, tảng đá trôi nổi này rõ ràng là có người vì địa thế này mà làm ra.

Thẩm Tường ngồi xuống, tảng đá không bỏng chút nào mà sau khi tiến vòa cái sơn động này, vậy mà mát mẻ như vậy, căn bản không giống như là đang ở bên trong Địa Tâm.

Hắn cũng coi như trả qua rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên hiện tại có thể bình tĩnh xuống, cho tới trước mắt, hắn đi vào nơi này đều không gặp phải chuyện nguy hiểm gì.

"Thế giới Cửu Thiên này không phải có cấu trúc tinh thần, cho nên không phải hình tròn, lúc ta ở Tinh Pháp Thần vực từng thấy địa tâm đều là nội hạch của tinh thần, đều tương đối nhỏ, không có lớn như thế giới Cửu Thiên này." Nguyệt Nhi nói ra: "Thế giới Cửu Thiên chính là một tấm phẳng lớn phiêu phù ở bên trong tinh không, cũng không phải là có cấu trúc như tinh thần, nhưng lại có thể vận chuyển tới tốt đẹp, thật sự là kỳ quái."

Thẩm Tường nhìn vào phía trước, ngồi vững lại, bởi vì bây giờ đang xuống dốc, tốc độ càng nhanh hơn.

"Cái Địa Tâm này cũng rất sâu, hiện tại thế mà còn hướng xuống dưới, xem thông đạo dài như vậy thì khẳng định là rất sâu." Thẩm Tường vừa mới nói xong, đã nhìn thấy đằng trước có một chỗ ngoặt gấp, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hô: "Nguyệt Nhi, có thể để cho thứ này chậm một chút không?"

"Vừa rồi ngươi và ta đều thử qua, chúng ta căn bản không khống chế nổi tảng đá này." Nguyệt Nhi vội vàng bổ nhào vào trong ngực Thẩm Tường, Thẩm Tường cũng ôm chặt lấy nàng ta.

"Sắp đụng rồi, sắp xong đời sao?" Tuy rằng có một chỗ ngoặt, nhưng nhìn thấy vách đá đằng trước kia đang nhanh chóng nghênh đón, cảm giác muốn va chạm mạnh vào, Thẩm Tường vừa mới có ý định trôi nổi lên, nhưng lại bị hấp lực của tảng đá này hút lại, khiến cho hắn chỉ có thể đứng ở trên tảng đá này.

Mắt thấy lúc sắp phải đụng vào, tảng đá theo dung nham phía dưới rẽ một cái vào chỗ ngoặt gấp.

"Mẹ nó, dọa chết người." Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm.

"Được kích động a." Nguyệt Nhi cười khanh khách nói: "Lại tới nha."

Phía trước lại có một cái chỗ ngoặt gấp, Thẩm Tường nuốt nước miếng ực một cái, bởi vì có phần kinh nghiệm trước đó, cho nên hắn biết chắc sẽ không xong đời, nhưng cho dù biết, lúc này cũng rất lo lắng.

"Tới ... A, đã nghiền." Nguyệt Nhi ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, cười ha ha lấy hô lên: "Một lần nữa, đó là một chuỗi uốn cong."

Thẩm Tường mắng: "Đây là muốn dọa bay hồn lão tử sao?"

Cứ như vậy, Thẩm Tường cũng không biết qua bao nhiêu cái ngoặt, hắn thậm chí không biết đó vốn là dung nham màu đỏ rực là lúcnào biến thành nước trong veo lạnh buốt.

"Khối tảng đá này tuyệt đối là Thần khí rất mạnh." Thẩm Tường vỗ vào tảng đá: "Bằng không cũng sẽ không trói buộc ta không cho ta rời đi."

"Mặc kệ nó." Nguyệt Nhi cười hì hì nói: "Chính là đã nghiền a, thật muốn làm lại từ đầu một lần."

"Đủ rồi." Thẩm Tường nhéo nhéo bụng nhỏ của nàng: "Hiện tại còn không biết chúng ta phải đi tới cái nơi quỷ quái gì đâu."

Hiện tại phía trước đều là thẳng tắp không giống như chỗ ngoặt gấp và dốc đứng như trước đó, tốc độ di chuyển của tảng đá này cung đang giảm dần, còn đường thủy này trở nên có chút tối, chỉ có ở phía trên thi thoảng có một số Huỳnh Quang thạch chiếu sáng.

"Cuối cùng tới cửa ra." Thẩm Tường âm thầm tính toán, hắn đứng ở trên cái tảng đá này tới bây giờ đã là hai canh giờ, hắn hoài nghi mình có còn ở bên trong Địa Tâm hay không.

Sau khi đi ra khỏi cái thông đạo kinh tâm động phách này, phía trước là một cái thác nước, đi qua thác nước, Thẩm Tường đi tới trong đầm nước, đầm nước này ở bên cạnh một ngọn núi cao không thấy đỉnh núi, bên bờ đầm nước này đều là cỏ xanh xanh biếc.

"Chuyện gì xảy ra, đây không phải Địa Tâm sao? Sao có thể trông thấy mặt trời và bầu trời xanh?" Thẩm Tường thật giống như gặp quỷ vậy, hắn từ vực sâu U Minh đi tới Địa Tâm vốn là rất sâu, lại ngồi ở trên tảng đá kia đi qua cái thông đạo kia, hơn nữa trên đường đi đều là hướng phía dưới, bây giờ lại đi tới một nơi giống như ở mặt đất vậy.

"Nhanh nhìn phía trước." Nguyệt Nhi nói.

Lúc Thẩm Tường nhìn về phía trước, mây mù nơi đó đột nhiên tản ra, xuất hiện một cái cung đinệ, ở trên treo một cái bảng hiêu, viết ba chữ "Kỳ Lân điện".

Trông thấy ba chữ này, Thẩm Tường đột nhiên hiểu, Địa Tâm Thần Thú lại là một con Hỏa Kỳ Lân.

"Con hàng này năm đó không phải trước đó ở chỗ đó tranh ăn với kẻ khác sao? Hiện tại cũng không trôi qua bao nhiêu năm, vậy mà sống tới thoải mái tới như vậy, không chỉ có một cái hoàn cảnh tốt như vậy, còn có cung điện." Thẩm Tường đi lên bờ, mang theo một bùng đầy nghi vấn đi về phía Kỳ Lân điện màu đỏ rực kia.

P/S: Ta thích nào ... chương 7

Bình Luận (0)
Comment