Sau khi Thẩm Tường trông thấy không trung có ba cái mặt trời, đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở trên một đỉnh đồi.
Cái gò núi này tràn đầy bông hoa nhỏ mềm mại, khắp núi đồi xung quanh đều là những bông hoa có đủ mọi màu sắc, một biển hoa lặp đi lặp lại.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?" Thẩm Tường tự nhủ.
Nguyệt Nhi từ trong U Dao giới chạy ra, vừa rồi nàng ta vội vàng trốn vào trong U Dao giới của Thẩm Tường.
"Không nghĩ tới vậy mà lại như vậy, các ngươi đều bị phân tán, làn sóng không gian vừa rồi là chuyên môn chuyển người tới nơi này! Sớm biết như vậy thì để cho Ngọc Lan các nàng tiến vào trong U Dao giới, như vậy các ngươi sẽ không bị tách ra." Sau khi Nguyệt Nhi đi ra, nhìn thấy trên bầu trời có ba mặt trời thì không thể không nhíu mày: "Nơi kỳ lạ, nóng bức như vậy, những hoa cỏ bình thường này vậy mà đều sinh trưởng tới tốt như vậy."
Nguyệt Nhi nhảy xuống mặt đất, chạy trong biển hoa, nàng ta cũng rất thích những bông hoa xinh đẹp này.
"Thẩm Tường, ngươi ở nơi nào?" Thẩm Tường đột nhiên nhận được tiếng lòng của Tiêu Ngọc Lan truyền tới.
Thẩm Tường lập tức miêu tả kỹ càng vị trí của hắn cho Tiêu Ngọc lan, rồi lại hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi có đi cùng một chỗ với Liên Phi và Hồng Tức tỷ hay không?"
"Chúng ta cùng một chỗ! Có thể là bởi vì giây lát cuối cùng đó ta đột nhiên nắm chặt lấy tay của các nàng, cho nên chúng ta mới không bị tách ra! Chúng ta ở trong một khu rừng, chúng ta cũng có thể trông thấy ba mặt trời." Tiêu Ngọc Lan nói ra: "Chờ tới ban đêm, chúng ta lại thông qua vị trí của ngôi sao tới định rõ phương hướng đi, ba mặt trời ở trên không trung này nằm phân biệt ở ba vị trí căn bản không cách nào có thể dùng để xác định phương hướng."
"Được, chờ tới ban đêm lại nói!" Thẩm Tường bây giờ cũng không dám đi, nghỉ ngơi tại chỗ nhìn vào Nguyệt Nhi đang chạy nhảy trong biển hoa ngửi ngửi các bông hoa nhỏ xinh đẹp.
Thẩm Tường tìm tới một cái chỗ sườn dốc nằm xuống, rồi mới lấy ra một cọng cỏ để vào trong miệng nhai nuốt, vậy mà rất ngọt, cứ như vậy, hắn ở chỗ này đợi tới mấy canh giờ, mà ba mặt trời ở trên không trung không nhúc nhích.
Ba mặt trời này đều giống nhau như đúc, phân biệt ở ba phương hướng, hình thành một cái hình tam giác đều, nếu như di động thì có thể dễ dàng nhìn ra được.
Nhưng mấy canh giờ trôi qua, mặt trời cũng không có động qua, hơn nữa ánh sáng rất mãnh liệt, có thể thấy được ba mặt trời này tồn tại chân thực.
"Phiền toái, nơi này khả năng không có đêm tối!" Nguyệt Nhi nói ra: "Hẳn là co gia hỏa rất cường đại, làm mặt trời cố định ở một chỗ, cho nên mới thành như vậy! Loại gia hỏa này bình thường đều là thần cách và cốt cách đạt tới đỉnh phong."
"Chẳng lẽ nói chúng ta ở trong một cái không gian do con người tạo ra?" Thẩm Tường nói, mà lúc này hắn cũng nghe được tiếng lòng của Tiêu Ngọc Lan truyền tới, bên các nàng cũng có tình huống giống như vậy, mặt trời đều không động.
Thẩm Tường ôm Nguyệt Nhi, sử dụng dịch chuyển không gian một cái, cũng không có ảnh hưởng gì.
"Ngọc Lan tỷ, các ngươi đi xung quanh xem nhìn xem có núi non gì hay không, tới lúc đó ngươi nói hình dáng những ngọn núi đó cho ta, ta cũng dễ tìm các ngươi hơn." Thẩm Tường nói.
"Không cần, ta đã bảo Liên Phi tính vị trí của ngươi, tới lúc đó chúng ta đi tìm ngươi! Ngươi bây giờ có thể dạo chơi khắp nơi, nhìn xem đây là nơi nào, ta luôn cảm thấy nơi này rất lớn." Tiêu Ngọc Lan nói.
Liên Phi có thể sử dụng Thiên Diễn thuật, thẩm tường đột nhiên quên mất.
"Được, ta đi khắp nơi xem!"
Thẩm Tường mang theo Nguyệt Nhi tùy tiện chọn một cái phương hướng tiến hành dịch chuyển cự ly ngắn, xung quanh đều là đủ loại gò núi đầy hoa nhỏ này, hắn muốn trước tiên đi ra khỏi nơi này.
"Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì? Thần linh khí cũng rất nồng đậm, không kém với Thần Đỉnh quốc chút nào a!" Nguyệt Nhi nói.
Thẩm Tường dịch chuyển nửa ngày, cuối cùng mới đi ra khỏi vùng biển hoa kia tiến vào bên trong một vùng núi hoang, sau khi đi qua vùng núi hoang thì phía trước chính là những ngọn núi nhỏ xanh biếc, hắn phát hiện nơi này lại có một con đường
"Nơi này chẳng lẽ còn có những người khác hay sao? Xem ra người nơi này không ít, bằng không cũng sẽ không đi ra một con đường như thế." Thẩm Tường nhìn vào con đường kia, có chút kinh hỉ, rồi sau đó hắn lần theo con đường kia mà chạy như điên.
Không bao lâu, hắn đã nhìn thấy một cái trấn nhỏ, ở nơi này thực sự có người, hơn nữa còn không ít!
"Đều không mạnh nha, không khác mấy với phàm nhân!" Nguyệt Nhi nói ra: "Đây rốt cuộc là thế giới gì?"
Vì không làm cho người khác để ý tới, nàng ta tiến vào trong U Dao giới.
Sau khi Thẩm Tường tiến vào trấn nhỏ, người trên phố đều nhìn vào hắn, bởi vì trấn nhỏ này cũng chỉ có chút người qua lại, khuôn mặt của hắn rất lạ, bị người nhìn vào cũng rất bình thường.
Thẩm Tường cũng để ý tới tiền mà người nơi này sử dụng, là từng viên hạt châu nhỏ trong suốt chỉ lớn khoảng hạt gạo.
Vốn là hắn còn tưởng rằng nơi này là sử dụng Thần Nguyên thạch, như vậy là hắn có thể làm ra vẻ mua đồ, rồi hỏi dò vài câu, nghe ngóng một số chuyện.
Nơi này có nghèo cũng có giàu, Thẩm Tường đi trên đường phố liền có thể trông thấy có một số người nhìn tương đối hung, trên người mặc đồ tương đối sang trọng, người nơi này trông thấy loại người này thì đều sẽ trốn tránh.
Thẩm Tường sử dụng cách không thủ vật, hạ thủ đối với loại người tương đối giàu có hơn nữa còn ngang ngược này, lấy được hơn mười viên hạt châu nhỏ trong suốt lớn chừng hạt gạo.
"Nguyệt Nhi, nhìn xem đây là cái đồ chơi gì?" Thẩm Tường để những viên hạt châu nhỏ này vào trong U Dao giới, để Nguyệt Nhi đi phân tích.
"Đây là một loại quả, ta thử xem một chút có thể trồng được hay không!" Nguyệt Nhi nói, ở trong U Dao giới cũng có loại linh châu màu tím kia, có thể dùng tới để làm hạt giống nảy mầm.
Không bao lâu, Nguyệt Nhi cười nói: "Trồng ra được, giống như đậu phộng vậy, bên ngoài đều có một lớp vỏ, lột ra bên trong thì có loại hạt châu nhỏ này, loại vật này rất cứng rắn, bên trong cũng không có năng lượng gì, ta bây giờ trồng ra rất nhiều."
Thẩm Tường đi tới một cái sạp trái cây trước mặt, chọn lấy rất nhiều hoa quả.
Lão giả bán hoa quả chính là một lão giả ăn mặc tương đối rách nát, lúc hắn trông thấy Thẩm Tường đi tới chọn lấy hoa quả thì rất thấp thỏm, bởi vì Thẩm Tường bây giờ ăn mặc cũng rất sang trọng, hơn nữa còn là một khuôn mặt lạ, hắn lo lắng Thẩm Tường sẽ không trả loại hạt châu nhỏ kia cho hắn.
Ở vừa rồi, Thẩm Tường đã phát hiện, người nơi này đều rất thành thật, rất e ngại đối với người có được thân phận và địa vị, một số người trông hơi ngang ngược đi tới, bọn họ đều sẽ lập tức yên tĩnh lại.
"Lão đại gia, chỗ này tổng cộng cần bao nhiêu?" Trên mặt Thẩm Tường nở nụ cười ấm áp mà hỏi.
"Chỗ này ... chỗ này cần năm hạt linh tử!" Lão giả giật mình, rồi sợ hãi mà nói.
"Trả!" Thẩm Tường đưa năm hạt linh tử tới, rồi sau đó lấy ra một quả cắn một miếng, vô cùng thơm ngọt, hắn vội vàng để vào trong U Dao giới cho Nguyệt Nhi ăn.
"Ăn thật ngon! Mua hết đi cần bao nhiêu linh tử?" Thẩm Tường vốn chỉ có ý định thông qua mua đồ tới lôi kéo làm quen, nhưng bây giờ lại thật muốn mua.
"Mua hết ... Mua hết? Hai mươi linh tử!" Lão giả lại giật mình, vốn cái này có thể bán ba bốn mươi linh tử, hắn bây giờ cũng không dám bán quá đắt, hôm nay có thể bán hết hắn vẫn rất cao hứng.
Thẩm Tường lấy ra hai mươi linh tử đưa tới, rồi sau đó cất toàn bộ vào trong U Dao giới, rồi mới cười hỏi: "Lão đại gia, quả này chính là ngươi trồng sao? Có thể mang ta đi nhìn xem cây ăn quả không? Ta cũng muốn kiếm một số tới tự mình trồng!"
"Được, ta bây giờ dẫn ngươi đi!" Lão giả vội vàng thu quán, ở dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, mang theo Thẩm Tường lập tức rời đi, lúc này lão giả này cũng có chút cao hứng, bởi vì hắn cảm thấy mình gặp được đại quý nhân.
P/S: Ta thích nào ... chương 4.