Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2215 - Chương 2215 - Địa Tâm Tà Thú

Chương 2215 - Địa Tâm Tà Thú
Chương 2215 - Địa Tâm Tà Thú

Thần dược vương phẩm và thiên phẩm, cũng phải cần rất lâu năm mới có thể thành thục, ít nhất cũng cần mấy chục vạn năm, có hơn trăm vạn năm mới thành thục, đây chính là nguyên nhân hiếm có.

Nhưng Lục Đạo Thần bôi cộng với linh tử thì có thể tăng thêm tốc độ thành thục.

Trước đó hắn và Lữ Kỳ Liên cùng tiểu đội luyện đan kia tu luyện ở bên trong trận pháp thời gian, có ý đồ làm ra Thần dược thái phẩm nhưng lại khó mà thành công, không cách nào thúc tới giai đoạn này, bọn họ dùng rất nhiều linh châu màu tím cũng không được.

Về sau Lữ Kỳ Liên và Phùng Vũ Khiết sau khi thảo luận một phen, cho rằng linh châu màu tím chỉ có thể thúc Thần dược thượng phẩm là cao nhất, nhưng vẫn có thể phục chế Thần dược thái phẩm trở nên chỉ có điều cần lượng lớn linh châu màu tím mới được.

Thẩm Tường ở chỗ này chỉ nhìn thấy Lục Đạo Thần bôi, cũng không tìm được bảo tàng gì khác, hắn hoài nghi đều ở trong tay Hắc Thạch Thần Tôn, Lục Đạo Thần bôi để ở chỗ này là vì hấp thu lực lượng địa tâm có thể gia tốc thúc Thần dược cấp cao hơn.

"Cái bàn ngọc này vậy mà có thể toát ra năng lượng nồng đậm như vậy, chẳng lẽ bên dưới có cái gì." Thẩm Tường lung lay bàn ngọc, vậy mà rất nặng, hắn dùng lực rất lớn vậy mà cũng không thể xê dịch ra.

"Quả nhiên, bên dưới này chắc chắn có bí mật gì." Thẩm Tường hít sâu một hơi, sử dụng lực lượng thần cách và cốt cách, cuối cùng di chuyển được bàn ngọc đi.

Bàn ngọc bị một cỗ lực lượng hút lấy, cho nên hắn khó mà di chuyển đi, bây giờ sau khi hắn dịch chuyển ra khỏi thì bỗng nhiên dâng trào ra một cỗ năng lượng rất tinh thuần rất nồng nặc.

Đây là năng lượng của Địa Tâm.

Thẩm Tường từng đi dạo qua Địa Tâm ở thế giới Cửu Thiên, chỉ có Địa Tâm mới có thể sinh ra loại lực lượng này.

Ở dưới bàn ngọc có một cái hố, hắn đã chờ một lúc, sau khi chờ một lúc thì lực lượng dâng trào đi ra đã giảm đi rất nhiều thì nhảy xuống.

Phía dưới lòng núi của ngọn núi lớn này có một cái không gian rất rộng rãi, mà trên không trung lơ lửng ba quả cầu phát sáng rất nhỏ, lúc này ba quả cầu sáng này đang bị một quả cầu ánh sáng màu đen bao phủ ở bên trong.

"Đây chính là nguyên nhân trời tối, không nghĩ tới nơi này lại có loại trận pháp này, có thể khống chế trời tối trười sáng." Thẩm Tường lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, nhảy tới không trung bổ một kiếm về phía quả cầu màu đen kia.

Ầm.

Quả cầu màu đen to lớn cũng không phải rất chắc chắn, Thẩm Tường sử dụng Lưu Tinh thần kình, một kiếm chém nát, ba quả cầu sáng ở bên trong lập tức phóng xuất ra ánh sáng mãnh liệt.

"Thẩm Tường, là ngươi làm sao." Tiêu Ngọc Lan lập tức thông qua lực lượng của Liên Tâm Thần đan mà hỏi.

"Đúng, trời đã sáng." Thẩm Tường cười nói: "Nhân lúc này xử lý cái tên khốn kiếp kia đi, chỉ có xử lý hắn thì mới có biện pháp rời khỏi cái nơi quỷ quái này, bằng không có hắn quấn lấy chúng ta cũng đừng nghĩ dễ dàng rời đi."

...

Hoàng Cẩm Thiên bọn họ đang đánh nhau, trời đột nhiên sáng lên, hắn và Hoàng Diễn Thiên đang một mực đối phó Hắc Thạch Thần Tôn, mà bọn họ cũng biết Hắc Thạch Thần Tôn có nhiều lần muốn đi, nhưng hai huynh đệ này đều không phải ăn chay, cùng nhau sử dụng Thiên Diễn thần lực, phóng xuất ra lĩnh vực thiên diễn, vây khốn lấy Hắc Thạch Thần Tôn.

Trước đó Tiêu Ngọc Lan đã hai lần truyền âm cho bọn họ, là Thẩm Tường muốn ngăn cản Hắc Thạch Thần tôn này, cho nên bọn họ cũng làm theo.

Hiện tại trời đã sáng, còn trông thấy dáng vẻ tức hổn hển của Hắc Thạch Thần Tôn, mấy người Hoàng Cẩm Thiên lập tức hiểu, Hắc Thạch Thần Tôn này biết Thẩm Tường đang làm trò quỷ gì cho nên mới muốn nhanh chóng trở về nhưng lại bị giữ chân ở đây.

Sau khi trời sáng, lực lượng của Hắc Thạch Thần Tôn quả nhiên giảm xuống rất nhiều.

"Tiểu nha đầu, cái tên này sợ đỉnh của ngươi, ngươi tới đối phó hắn đi." Hoàng Cẩm Thiên nói cũng mặc kệ Tiêu Ngọc Lan có đáp ứng hay không, Hoàng Diễn Thiên lập tức chạy tới phóng thích một cái lĩnh vực Thiên Diễn nhốt sáu người Tiêu Viễn Binh vào bên trong.

Đám người Tiêu Viễn Binh trước đó có tám người, sau khi Thẩm Tường và Nguyệt Nhi âm thầm ra tay thì bị Tiêu Ngọc Lan xử lý mất hai người, Tiêu Ngọc Lan có Lục Đạo Thần đỉnh cho nên trở nên rất mạnh, mà vừa rồi hai quốc sư vừa bị nàng ta đả thương, chỉ cần tiếp tục nữa, nàng ta đánh bại sáu người này cũng không phải là vấn đề.

"Được, các ngươi cẩn thận."

Tiêu Ngọc Lan lập tức tới ngay bên chỗ của Hoàng Cẩm Thiên, giao bên này cho Hoàng Diễn Thiên, Hoàng Diễn Thiên cũng không cần đánh bọn hắn, chỉ cần vây khốn bọn hắn một đoạn thời gian là được rồi.

"Nữ nhân đáng chết, đừng cho rằng Hắc Thạch ta chỉ có chút bản lĩnh này." Hắc Thạch Thần Tôn tức giận nói, lò đan của hắn bị Thẩm Tường hủy đi, Lục Đạo Thần bôi bị Thẩm Tường cướp đi, hơn nữa đêm tối cũng bị Thẩm Tường phá hỏng, trong lòng của hắn tức giận tới cực điểm, rất hối hận trước đó không có tự tay đi luyện Thẩm Tường.

Hắc Thạch Thần Tôn rống giận, trên người tỏa ra khói đen bừng bừng, hai con ngươi biến đỏ, sát khí thảm liệt tuôn trào ra ngoài bao phủ xuống, để cho người ta hoảng sợ không thôi.

"Cái tên này ... hắn đang biến thân." Hoàng Cẩm Thiên nói ra: "Hắn là thú loại."

Tiêu Ngọc Lan khẽ kêu một tiếng, ánh sáng trắng lập lòe trên người, Lục Đạo Thần đỉnh như ngọc trắng thánh khiết đã trở nên lớn như ngọn núi nhỏ, lơ lửng giữa không trung và xoay tròn không ngừng.

Lục Đạo Thần đỉnh xoay tròn đồng thời còn dâng trào ra từng luồng từng luồng ánh sáng trắng, như là mũi tên ánh sáng màu trắng bắn về phía Hắc Thạch Thần Tôn.

Khói đen trên người Hắc Thạch Thần Tân bỗng nhiên nổ tung lên, sinh ra một cỗ sóng khí chấn vỡ mũi tên ánh sáng mà Lục Đạo Thần đỉnh bắn ra.

Sau khi khói đen nổ tung lên, Hắc Thạch Thần Tôn đã biến thành thú, lại là một con khỉ rất to lớn, trên người có đầy đá màu đen, những đá màu đen này đều tràn ra tà sát rất mạnh.

"Các ngươi đều phải chết." Giọng nói của Hắc Thạch Thần Tôn trở nên khàn và trầm thấp, hắn nhìn vào Lục Đạo Thần đỉnh của Tiêu Ngọc Lan, sau đó há miệng phun ra một luồng ánh sáng đen.

Tiêu Ngọc Lan lập tức rót vào lực lượng mạnh hơn để Lục Đạo Thần đỉnh phóng xuất ra uy lực lớn hơn.

Luồng ánh sáng đen kia bắn vào trên Lục Đạo Thần đỉnh khiến cho Lục Đạo Thần đỉnh chấn động mãnh liệt.

Ánh sáng trắng ngưng tụ ở bên ngoài Thần đỉnh bùng lên, hào quang loạn xạ tới bốn phương tám hướng, chỉ là một chùm sáng lớn chừng quả đấm rơi xuống mặt đất thì đều có thể nổ ra một cái hố rất lớn.

Ánh sáng đen phun ra từ trong miệng Hắc Thạch Thần Tôn cũng bị ngăn cản, nhưng ánh sáng đen lại không ngừng lại, đánh vào một dãy núi lớn ở đằng xa, chỉ thấy bên kia phát ra một tiếng vang lớn, một chùm hắc sát màu đen như là sóng nước khuấy động ra, dãy núi lớn có vô số ngọn núi kéo dài vạn dặm, trong nháy mắt bị cỗ sóng gợn màu đen kia san bằng.

"Cái tên này trở nên lợi hại hơn rất nhiều." Hoàng Cẩm Thiên nói, tuy rằng hắn cũng tương đối lợi hại nhưng hắn không phải thuộc loại chiến đấu, hắn chỉ là Thiên Diễn sư, hơn nữa trong tay không có thần binh lợi hại, đánh nhau tương đối phí sức.

Tiêu Ngọc Lan khống chế Thần đỉnh huyễn hóa ra tám cái, từ bốn phương tám hướng oanh kích tới, lao về phía đầu của Hắc Thạch Thần Tôn.

Hắc Thạch Thần Tôn tuy rằng biến thành một con khỉ rất lớn, nhưng độc tác rất nhanh nhẹn, song quyền vung lên nhanh chóng, trong nháy mắt đánh bay tám cái đỉnh đang lao tới kia.

"Sáu người bên kia, các ngươi nếu muốn lấy được bảo tàng nơi này thì đi theo ta, ở chỗ này ẩn giấu một cái binh khí rất đáng sợ, chỉ cần có thể đạt được chúng ta có thể dễ dàng giết chết đám người này." Hắc Thạch Thần Tôn tức giận, khôi phục lại lý trí, nói với đám người Tiêu Viễn Binh, sau đó hướng về phía Hoàng Diễn Thiên phun ra một chùm ánh sáng màu đen, đánh nát lĩnh vực thiên diễn kia.

"Nhanh tới đây." Hắc Thạch Thần Tôn cũng biết đám người Tiêu Ngọc Lan rất khó đối phó, hiện tại là lúc cần sự giúp đỡ lớn.

Đám người Tiêu Viễn Binh tổn thất hai người, hơn nữa còn có rọng thương, Lục Đạo Thần đỉnh của Tiêu Ngọc Lan đã trở nên lợi hại như vậy rồi, đã có thể chiến thắng bọn họ, còn có Hoàng Cẩm Thiên và Hoàng Diễn Thiên gia nhập, cùng Thẩm Tường xuất quỷ nhập thần kia, bọn họ căn bản không có chút phần thắng nào.

Mà Hắc Thạch Thần Tôn kia đáng sợ như thế, bọn họ bây giờ cũng cần một người như vậy giúp đỡ.

Đám người Tiêu Viễn Binh lập tức lao tới ngay, trong miệng Hắc Thạch Thần Tôn không ngừng phun ra chùm sáng màu đen cường đại về phía Tiêu Ngọc Lan, để Tiêu Ngọc Lan không cách nào công kích đám người Tiêu Viễn Binh.

Hắc Thạch Thần Tôn phóng xuất ra một đám khói đen, bao phủ đám người Tiêu Viễn Binh, sau đó lạnh lùng nói: "Đều nhớ kỹ cho ta, ta chắc chắn sẽ để cho các ngươi sống không bằng chết."

Sau đó, đám khói đen kia biến mất, đám người Hắc Thạch Thần Tôn và Tiêu Viễn Sơn bọn họ cũng biến mất theo.

Nguyệt Nhi mang theo Liên Phi và Tiêu Hồng Tước từ bên trong vết nứt không gian đi ra, Nguyệt Nhi ngưng trọng nói ra: "Đây là Địa Tâm Tà Thú, rất đáng sợ, Địa Tâm Thần Thú bình thường đều là thủ hộ một cái thế giới, mà Địa Tâm Tà Thú thì muốn chiếm đoạt thế giới này trở thành thần chi phối thế giới này."

P/S: Ta thích nào ... chương 4.

Bình Luận (0)
Comment