Thẩm Tường và Phong Vũ đều đi được rất nhanh, sau khi đi được một đoạn đường, trưởng lão và chưởng quỹ của Phong gia vẫn theo dõi lấy bọn hắn, đến bây giờ Phong Vũ vẫn chưa phát hiện hai người đang theo dõi ở đằng sau, đây đều là Thẩm Tường nói cho nàng biết.
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ muốn điều tra thân phận của chúng ta." Phong Vũ truyền âm cho Thẩm Tường, hiện tại nàng ta đã không còn khẩn trương như trước, bởi vì nàng ta trông thấy Thẩm Tường rất bình tĩnh, đối với loại chuyện này nàng ta không có nhiều kinh nghiệm.
"Ra khỏi thành thì biết, tóm lại không phải là chuyện tốt gì." Thẩm Tường nói ra: "Không cần quá lo lắng, thực lực của bọn hắn ở Phong gia nên tính là không tệ, nhưng trong mắt ta thì lại không tính quá mạnh."
Phong gia giống như Đại Thiên môn, nhiều lắm thì cũng chỉ là mạnh hơn Đại Thiên môn một chút mà thôi, hơn nữa Đại trưởng lão của Đại Thiên môn đều bị Thẩm Tường giết chết một cách dễ dàng, hiện tại trưởng lão Phong gia theo dõi tới chắc chắn không thể nào mạnh hơn so với Đại trưởng lão của Đại Thiên môn, Phong Vũ nghĩ tới những chi tiết này cũng an lòng trở lại, nàng ta thậm chí nghĩ tới phải đánh nhau một trận với trưởng lão này, nhìn xem mình chênh lệch với trưởng lão của Phong gia như thế nào.
Phong Vũ mang Thẩm Tường đi trên đường, chẳng mấy chốc là đi tới cửa thành, trưởng lão và chưởng quỹ hiệu cầm đồ của Phong gia vẫn bám rất chặt.
"Ra khỏi thành đi." Thẩm Tường nói.
Phong Vũ mang theo Thẩm Tường đi ra cửa thành, sau đó hai người chạy như điên, chỉ chốc lát sau đã rời xa thành thị đi vào trong một khu rừng.
Trên đường đi, tốc độ của bọn hắn cũng không phải là rất nhanh, đây cũng là Thẩm Tường muốn nhìn xem một chút hai người đằng sau kia đến cùng có ý đồ gì.
Thẩm Tường và Phong Vũ tiến vào một cái hẻm núi, lúc muốn bay ra hẻm núi thì đằng trước chợt xuất hiện hai người, chính là trưởng lão và chưởng quỹ hiệu cầm đồ của Phong gia.
"Quả nhiên là Phong Khánh và người chưởng quỹ kia." Phong Vũ vội vàng truyền âm cho Thẩm Tường: "Hiện tại muốn động thủ chưa?"
"Tạm thời không cần." Thẩm Tường nói.
"Nếu ngươi muốn động thủ thì để Phong Khánh kia cho ta, chính là trưởng lão của Phong gia kia." Phong Vũ nói ra: "Ta muốn nhìn xem thực lực của ta bây giờ kém hắn bao nhiêu."
"Được." Thẩm Tường lập tức gật đầu đáp ứng.
Phong Khánh và chưởng quỹ hiệu cầm đồ vừa rồi tăng thêm tốc độ, từ trên cao bay qua, sau đó đáp xuống miệng hẻm núi chặn đường Thẩm Tường và Phong Vũ, lúc này trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười âm tàn.
"Hai vị, các ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ đổi ý về vụ giao dịch Bích Sinh Thần liên sao?" Thẩm Tường nói.
"Không sai, chúng ta đổi ý, chúng ta cảm thấy Bích Sinh Thần liên có lẽ có giá trị hai ngàn viên Cốt Cách Thần đan hạ phẩm, ngươi chỉ đưa cho chúng ta chín trăm, ngươi còn thiếu chúng ta một ngàn mốt." Phong Khánh cười gian nói: "Nếu như ngươi không đưa thì cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi nơi này, các ngươi bây giờ thế nhưng là thiếu chúng ta một ngàn mốt Cốt Cách Thần đan hạ phẩm."
"Nếu như đổi ý, vậy chúng ta không làm mua bán này nữa, ta trả lại Bích Sinh Thần liên cho các ngươi là được rồi." Thẩm Tường quả thật lấy ra một cái hộp ngọc: "Vậy các ngươi cũng phải trả chín trăm Cốt Cách Thần đan cho ta, ta bây giờ thế nhưng là không có một ngàn một trăm viên Cốt Cách Thần đan để cho các ngươi."
"Đã ngươi không cách nào trả lại vậy thì cầm Bích Sinh Thần liên tới gán nợ đi." Chưởng quỹ hiệu cầm đồ cười to nói, lấy ra một cái chùy rất lớn.
Thẩm Tường nhíu mày, nói ra: "Phong gia các ngươi cũng coi là đại gia tộc có mặt mũi, vậy mà lại ti tiện như thế, các ngươi không sợ việc này sẽ truyền đi bị người cười chê sao?"
Phong Khánh cười lạnh nói: "Đương nhiên không sợ, bởi vì các ngươi chẳng mấy chốc sẽ biến thành người chết, các ngươi làm sao có thể truyền đi."
Thẩm Tường lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, trông thấy hắn lấy ra thanh tàn kiếm đáng sợ này, trong lòng Phong Vũ âm thầm kinh hãi, lần trước chính Thẩm Tường dùng thanh kiếm này chém Phi Giáp Long Ngạc thành hai đoạn.
"Lão đầu kia giao cho ngươi." Thẩm Tường nói với Phong Vũ, trước đó Phong Vũ cũng đã nói, nàng ta muốn luận bàn một chút với trưởng lão Phong gia.
Thẩm Tường nói xong, bay về phía chưởng quỹ hiệu cầm đồ với tốc độ cực nhanh, chưởng quỹ hiệu cầm đồ và Phong Khánh đều không nghĩ tới, Thẩm Tường vậy mà lại chủ động xuất kích.
"Thật không biết các ngươi lấy tự tin ở đâu ra, vậy mà cho rằng có thể giết được chúng ta?" Thẩm Tường nhìn như vọt tới, nhưng lúc bay tới được một nửa, đột nhiên dịch chuyển tới đằng sau chưởng quỹ hiệu cầm đồ, trong lúc nói chuyện, một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng bổ một cái, như kiểu vạch vào không trung một cái, không trung dần hiện ra một cái nửa vòng ánh sáng màu trắng nhạt, Cửu Tiêu Thần kiếm cũng nhẹ nhàng xé mở thân thể của chưởng quỹ hiệu cầm đồ chém nghiêng thành hai khúc.
"Ừm, làm sao lại chết dễ dàng như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi mạnh cỡ nào chứ, sớm biết vậy ta cũng không cần kiếm." Trên mặt Thẩm Tường hiển lộ chút kinh ngạc mà nói.
Phong Vũ còn đang ở tại chỗ, Phong Khánh cũng còn đứng ở bên cạnh chưởng quỹ hiệu cầm đồ, nhìn vào hai nửa thân thể bị chém ra nằm dưới mặt đất, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, chưởng quỹ hiệu cầm đồ này thế nhưng là có chín mươi thần cách, ở Phong thành thậm chí là Phong gia mà nói đều xem như tương đối mạnh, nhưng bây giờ lại bị chém như chém đậu hũ vậy, bị Thẩm Tường nhẹ nhàng một cái đã thành hai nửa.
Phong Vũ vội vàng phản ứng lại, bước xa bay tiến lên, cánh tay chứa đầy một cỗ lực lượng rất cuồng bạo, lại là lực chấn động, thần lực xuyên thấu qua bốn cái cốt cách và hơn tám mươi thần cách chuyển đổi, trở thành càng cuồng bạo hơn.
Phong Khánh cảm thấy bị một cỗ khí kình đánh tới, muốn né tránh nhưng cũng lo lắng Thẩm Tường sẽ ra tay, lúc này trong lòng của hắn thế nhưng là hoảng sợ tới cực điểm, hắn và chưởng quỹ hiệu cầm đồ cũng không nghĩ tới hai người nhìn rất trẻ trung này lại có lực lượng đáng sợ tới như vậy.
Phong Vũ đánh một chưởng tới, thần lực chấn động của nàng dũng mãnh tiến ra, hóa thành lực kình vô hình, lúc còn cách Phong Khánh còn một đoạn đã xung kích đi qua đấm vào trên người Phong Khánh.
Phong Khánh ban đầu không có ý định né tránh, bởi vì lúc hắn di động thì chắc chắn sẽ bị Thẩm Tường tiếp cận, cho nên hắn phòng ngự tại chỗ, trên người tỏa ra kim quang lóng lánh, phóng xuất ra một cái thần giáp màu vàng kim rắn chắc, lúc chưởng lực Phong Vũ xung kích tới, hắn cũng vừa đúng phóng xuất kim giáp ra.
Phanh.
Thần lực chấn động của Phong Vũ còn rất mạnh, cỗ lực kình chấn động này như là núi sông xung kích vậy, đánh bay Phong Khánh ra ngoài, nhưng nhìn hắn cũng không có trở ngại gì, có thể thấy được Thần giáp của hắn rất lợi hại, có thể hấp thu lực công kích mạnh như thế.
Thẩm Tường ở một bên quan sát, không động thủ, hiện tại hắn đã nhìn ra, thực lực Phong Vũ này muốn ở trên Phong Khánh này.
Phong Vũ đã đoán ra Phong Khánh sẽ dùng Thần giáp ngăn cản, cho nên ở sau khi nàng ta xuất chưởng, tính ra vị trí Phong Khánh bị đánh bay đi, Phong Khánh vừa mới rơi xuống đất không lâu, nắm đấm của Phong Vũ đã hung hăng đánh vào đầu của Phong Khánh.
Rầm rầm rầm.
Phong Vũ đấm liên tục mấy quyền, đều mang theo thần lực chấn động rất cuồng bạo, xuyên thấu phòng ngự của Phong Khánh, chấn động đầu của Phong Khánh, chỉ là mấy quyền này lại để cho đầu óc Phong Khánh quay cuồng, mắt nổi đom đóm.
"Lão hỗn đản, nhìn xem ta là ai!" Phong Vũ tháo dịch dung trên mặt xuống.
Phong Khánh trong mơ mơ màng màng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Phong Vũ, ấp a ấp úng kinh hô: "Ngươi ... Ngươi là Phong Vũ, ngươi cái tiểu tiện nhân này..."
"Muốn chết." Phong Vũ tức giận, đạp một cước vào phần bụng của Phong Khánh, lực chấn động xuyên thấu qua Thần giáp tiến vào trong cơ thể Phong Khánh, chấn động bên trong thân thể của Phong Khánh trở thành như bùn nhão.
Thẩm Tường vội vàng đi tới, sử dụng Nhiếp Hồn ma chú đối với Phong Khánh, hấp thu thần lực và lực lượng thần hồn của Phong Khánh, sau đó hỗn hợp lại với nhau, mở pháp bảo trữ vật của Phong Khánh ra, từ bên trong lấy ra chín trăm viên Cốt Cách Thần đan hạ phẩm kia.
"Cái tên này lại có một viên Cốt Cách Thần đan thượng phẩm và mười viên Cốt Cách Thần đan trung phẩm, rất giầu có nha." Thẩm Tường cười nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 2