Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 232 - Chương 232 - Đơn Thương Độc Mã

Chương 232 - Đơn thương độc mã
Chương 232 - Đơn thương độc mã

Lãnh U Lan có chút khó chịu, bởi vì nàng cũng có phần.

"Tiên Tiên, lúc đó ta là diệt sát một Chân Võ cảnh ngũ đoạn, gia hoả Ngạo Kiếm tông này lại không nói tới ta.

Lãnh U Lan cong miệng nói, nàng và Tiên Tiên đã sớm cùng tiến hành đặc huấn với nhau, lúc này đã quen biết lẫn nhau, tuy rằng tính cách hai người khác nhau, nhưng giống như thể hận vì gặp nhau muộn vậy rất là ăn ý.

"Ta nói trước, sau khi tiến vào Nam Hoang, chỉ cần ai dám động Thẩm Tường, cũng đừng trách ta không khách khí! Nếu như để ta biết, hừ hừ, ta sẽ không tiếc tất cả, mang toàn bộ Trưởng Lão viện tiêu diệt môn phái đó!" Giọng nói của Cổ Đông Thần lạnh lùng âm trầm mang theo một cỗ sát khí, làm rất nhiều người trong lòng rùng mình.

Hiện tại Thẩm Tường bị treo giải thưởng một ngàn năm trăm vạn tinh thạch, Cổ Đông Thần cũng lo lắng sẽ có một số đệ tử môn phái khác ở bên trong động thủ với Thẩm Tường, hắn chỉ cần cảnh cáo một phen, hơn nữa hắn cũng không nói suông, nếu như Thẩm Tường ở bên trong đó thật sự bị đệ tử môn phái chính đạo công kích, hắn tuyệt đối sẽ tiêu diệt môn phái này.

Một số người lập tức bỏ đi ý niệm động thủ với Thẩm Tường, ở trong mắt bọn họ, Cổ Đông Thần là một nhân vật giống như sát thần, bởi vì lúc ở bên trong Huyền cảnh Huyền Vũ, chưởng môn Thú Vũ môn và nhiều Niết Bàn cảnh vẫn lạc, bọn hắn đều cho rằng là do Cổ Đông Thần làm ra, vì lẽ đó đều không nghi ngờ lời nói của Cổ Đông Thần.

"Thẩm Tường, ngươi đi vào Nam Hoang trước, cẩn thận một chút!" Cổ Đông Thần nói.

"Vâng!" Thẩm Tường đáp, chữ “vâng” vừa nói xong, hắn đã biến mất không thấy, tốc độ nhanh đến mức làm một số chưởng môn cũng âm thầm sợ hãi than, bọn hắn đều nhìn về phía một mảnh rừng rậm bên dưới, chỉ thấy một cái bóng đang lướt đi như bay, Thẩm Tường thi triển khinh công tuyệt đỉnh, giẫm đạp trên lá cây, phi nước đại.

Những đệ tử kia thấy Thẩm Tường đột nhiên biến mất lập tức đã đi đến nơi xa, trong lòng đều bị khiếp sợ, đều đang thầm so sánh Thẩm Tường với mình, đã thấy mình và Thẩm Tường có sự chênh lệch rất lớn, hiện tại mặc dù Cổ Đông Thần không lên tiếng, cũng sẽ không có người ngốc đến mức đi công kích Thẩm Tường, đây quả thực là muốn chết, Thẩm Tường không công kích bọn hắn là tốt lắm rồi.

Liễu Mộng Nhi và Hương Hoa Nguyệt đều ngưng mi nhìn bóng lưng Thẩm Tường biến mất, các nàng vốn đều muốn căn dặn Thẩm Tường một phen, nhưng bởi vì trường hợp không cho phép, không thể nói chuyện với Thẩm Tường, lúc các nàng muốn dùng thần thức, Thẩm Tường đã biến mất.

Lãnh U Lan và Tiết Tiên Tiên cũng cắn nhẹ môi, nhìn phương hướng Thẩm Tường biến mất, các nàng vậy mà muốn đi cùng với Thẩm Tường, tuy nhiên các nàng đều đã được an bài, đều là chủ lực bên trong tiểu đội, là hạt nhân, các nàng biết không có thể quá ích kỷ, bằng không sẽ làm tiểu đội mình bị diệt.

"Chúng ta không thể tác chiến một mình, mọi người cần phải liên hợp, đây là cuộc chiến sinh tồn, không phải cuộc chiến liều mạng, mọi người chắc là cũng biết đi!" Cổ Đông Thần nói, bây giờ cách kỳ hạn tiến vào Nam Hoang còn có một quãng thời gian, Cổ Đông Thần muốn thuyết phục môn phái khác, để bọn hắn liên hợp lại với nhau.

"Không thích hợp, đệ tử ma đạo đi vào trước, hình như bọn họ đối với nơi đó hết sức quen thuộc, địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, bị bọc đánh thì phiền toái." Đảo chủ Liên Hoa đảo nói.

Liễu Mộng Nhi cũng gật đầu: Liên Hoa đảo chủ nói không sai, ta cảm thấy vẫn là dựa theo lúc các vị huấn luyện đi làm, phân tán ra, như vậy đệ tử ma đạo cũng phải phân tán chú ý đi đối phó.

Hương Hoa Nguyệt nói: "Như vậy đi, để các đệ tử giữ liên lạc, lưu lại ký hiệu, cứ một khoảng thời gian thì tập trung lại, hơn nữa khoảng cách không thể quá xa, có tình huống xảy ra cũng có thể trợ giúp.

Thảo luận kéo dài, Thẩm Tường đã bước vào Nam Hoang, sau khi tiến vào Nam Hoang, sẽ có một loại cảm giác là lạ, hơn nữa lối vào an toàn chỉ có một hẻm núi lớn, nếu muốn từ những nơi khác tiến vào, phải vượt qua ngọn núi lớn cao tới mấy ngàn trượng, ở trên những ngọn núi này chẳng những có giá lạnh cản trở, còn sẽ có một số độc vật có chứa kịch độc.

Nam Hoang rất lớn, hơn nữa còn có ngọn núi lớn do thiên nhiên hình thành vây quanh chặt chẽ, bên trong càng là một mảnh âm u, có rất nhiều đại thụ cao lớn hình thù kỳ quái, nhìn ra vô cùng khủng bố.

Thẩm Tường đi tới hẻm núi kia, đã nhìn thấy hai người mặc áo bào đen, sắc mặt âm u, khí tức tà dị, vừa nhìn đã biết là ma đầu lợi hại.

"Loại gia hoả này cũng xứng tu luyện ma đạo? Có lẽ nên gọi bọn họ là ác ma!" Bạch U U hừ lạnh nói, nàng cũng là tu luyện ma đạo, nhưng trên người nàng không có loại lệ khí này, tu vi của nàng không phải dựa vào giết người chất lên thành đống mà có được.

Sau khi Ma đạo và Chính đạo xác định ứng cử viên, đều sẽ giao cho đối phương một phần danh sách, để tránh khỏi đối phương trước đó đã sắp xếp rất nhiều người đi vào.

"Tiểu tử, ngươi là đệ tử của những môn phái chính đạo kia? Tên gọi là gì." Một người mặc áo đen lạnh giọng hỏi.

"Thẩm Tường!"

Nghe được hai chữ này, hai người áo bào đen kia không thể không trợn mắt lên, quan sát Thẩm Tường cẩn thận, khóe miệng cũng dần dần hiện lên một nụ cười âm trầm.

"Vào đi!" Một người áo đen cười lạnh nói.

Thẩm Tường vội vàng chạy đi, tiến vào hẻm núi.

"Tiểu Thí Long, ngươi bây giờ chớ có lười nhác!" Thẩm Tường dùng thần thức nói.

"Yên tâm đi, ngươi chết ta sẽ không có đồ ăn, tuy rằng ngươi có chút xấu xa, nhưng rất khó tìm được một gia hỏa ngốc như ngươi để sống nhờ." Long Tuyết Di lười biếng nói.

Nam Hoang là nơi vô cùng hoang vu, tuy rằng có một số núi rừng và sông suối, nhưng đều bị một mảnh tối tăm bao phủ, những dòng sông và cây cối kia nhìn qua đều là màu đen, khiến lòng người sợ hãi.

Trong này rất yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng sẽ truyền ra một tiếng hí khiến người ta sởn cả tóc gáy, người nhát gan đi vào, nhất định sẽ bị hù dọa mà chết.

"Thẩm Tường, ngươi có cảm thấy Liên Minh Đông và Đảo chủ Liên Hoa đảo có chút giống hay không?" Tô Mị Dao đột nhiên hỏi.

Nghe nàng nói, Thẩm Tường cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa hắn phát hiện lúc Liên Minh Đông tới, sắc mặt đãcó chút không đúng.

"Đảo chủ Liên Hoa đảo kia hình như cũng để ý tới hắn!" Bạch U U nói.

Trong lúc chạy như bay, đột nhiên Thẩm Tường dừng lại, Chu Vinh quả thực tra bối cảnh của Liên Minh Đông rất triệt để, nhưng hiện tại Tô Mị Dao nói lên chuyện này, làm hắn không thể không hoài nghi Liên Minh Đông có phải cùng Đảo chủ Liên Hoa đảo có quan hệ hay không.

"Chẳng lẽ là nhi tử của Đảo chủ Liên Hoa đảo? Hay là con tư sinh, hay là bởi vì tư chất kém mà bị vứt bỏ?" Tô Mị Dao nói, nữ nhân đều là yêu thích thám thính những chuyện như vậy.

"Không biết, chờ đi ra ngoài ta sẽ hỏi hắn." Thẩm Tường đi đến một khu rừng rậm, ở bên trong là rất dễ dàng bị mai phục, hiện tại Thẩm Tường chính là muốn đi tìm đệ tử ma đạo diệt sát, cái này cũng là nhiệm vụ mà Cổ Đông Thần giao cho bọn họ hắn.

Xuyên qua rừng rậm, tất cả đều là bình tĩnh như vậy, chuyện nguy hiểm gì cũng không có phát sinh, Thẩm Tường ở bên trong rừng rậm cũng thay đổi dung mạo của mình một chút, bây giờ hắn còn đang ở bên ngoài Nam Hoang, nơi này cũng không có nguy hiểm gì, nếu như trốn ở ngoại vi, chỉ cần phòng ngự tốt những đệ tử ma đạo kia là được.

"Ta luôn cảm thấy những gia hoả ma đạo kia có âm mưu gì, phí nhiều khí lực làm ra nhiều chuyện như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ an bài mấy trăm người mai phục ở trong này." Bạch U U nói.

Nàng vừa nói ra, Thẩm Tường đã cảm nhận được bốn phía đột nhiên có động tĩnh, hắn thật giống như bị bao vây.

P/S: Ta thích nào...chương 13

Bình Luận (0)
Comment