Dư Nghiêm cười ha ha một tiếng, đi tới, vỗ vỗ vào bả vai Thẩm Tường: "Yên tâm, ta sẽ không kéo lấy ngươi đi uống rượu, ta bây giờ cũng có chuyện quan trọng phải làm."
Tuy rằng Dư Nghiêm nói như vậy, nhưng Thẩm Tường lại cảm thấy rất không có ý tứ, tuy rằng hắn thường xuyên nói dối nhưng cái này cũng chỉ là nói đối với kẻ địch hoặc là người không quen, đối với Dư Nghiêm người bằng hữu này hắn thông thương đều sẽ không nuốt lời.
Hiện tại Dư Nghiêm cũng đổi lại quần áo rất thể diện, là một bộ áo giáp, nhìn oai phong lẫm liệt, giống như muốn xuất chiến vậy.
"Dư đại ca, ngươi đây là muốn đi đánh nhau sao?" Thẩm Tường vỗ vỗ vào trên phần giáp đỏ lòe lòe ở bả vai Dư Nghiêm, giống như là vảy của thú loại cường đại nào đó vô cùng kiên cố.
"Đúng! Nếu như lão đệ ngươi mạnh hơn một chút nữa thì ta sẽ dẫn ngươi đi còn có thể kiếm chút ngọc tiền." Dư Nghiêm cười nói.
"Mang ta đi đi, ta thế nhưng là không có yếu như trong sự tưởng tượng của ngươi vậy." Thẩm Tường cảm thấy mình chiến đấu có thể là rất mạnh.
"Chuyện này ... ta phải hỏi lão bản của ta một chút mới được." Dư Nghiêm nói ra: "Chuyện mà ta làm chính là cùng với nàng đi tới một chỗ để săn giết Man Thú."
"Chỗ này có Man Thú?" Thẩm Tường ở trong vùng hoang dã này đã chạy được hơn nửa năm, ngay cả ông thú cũng chưa từng thấy qua.
"Đương nhiên là có, khi đó nếu ngươi không phải gặp được ta thì chắc chắn sẽ chạy tới khu vực Man Thú nơi rất nguy hiểm kia." Dư Nghiêm nói ra: "Đối với ta ... thậm chí là đối với cường giả nơi này mà nói thì Man Thú ở trong đó rất cường đại."
"Man Thú rất hữu dụng, tòa tháp này chính là dựa vào Man Thú mà chống đỡ, luyện đan, luyện khí, thịt bán cho khách sạn đều có thể kiếm nhiều tiền." Dư Nghiêm nói.
Thẩm Tường sớm đã biết có rất nhiều luyện đan sư thích dùng thứ ở trên thân thú loại để luyện đan, hắn thì chưa từng thử qua.
"Lão bản của ta tới rồi!" De Nghiêm đột nhiên thấp giọng nói.
"Dư Nghiêm, bởi vì có chút việc, cho nên chúng ta tạm hoãn thời gian xuất phát." Một lão giả trên người mặc hoa phục màu vàng kim đi tới, ở đằng sau hắn cũng có mấy tên đại hán mặc áo giáp giống như Dư Nghiêm.
"Lữ lão, chuyện gì quan trọng như vậy? Ngươi thế nhưng là xưa này không thay đổi lộ trình a?" Dư Nghiêm hỏi.
"Nếu như là chuyện khác thì không tính, nhưng lần này có người tới gây chuyện." Lữ lão kia nói, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: "Đám gia hỏa này không quen nhìn chúng ta làm ăn tốt thế mà tới đập phá quán!"
Dư Nghiêm cười nói: "Như vậy cũng được, trước khi chúng ta đi săn giết Man Thú thì cũng có thể làm nóng người!"
Lữ lão nhìn vào Thẩm Tường một chút, vừa rồi hắn trông thấy Dư Nghiêm đang nói chuyện với Thẩm Tường nhưng lại phát hiện thực lực Thẩm Tường không phải rất mạnh, Dư Nghiêm là người có thực lực tương đối, ở chung một chỗ với người có thực lực yếu ớt này thì từ trước tới này rất hiếm thấy.
"Xem trước đã, lúc cần xuất thủ thì ta sẽ để cho các ngươi động thủ!" Lữ lão nhìn về phía Thẩm Tường, hỏi: "Vị tiểu ca này là bằng hữu của ngươi sao? Trông rất lạ đi!"
Nhìn ra được Dư Nghiêm và Lữ lão có quan hệ rất tốt, những bằng hữu bên cạnh Dư Nghiêm thì người tên Lữ lão này có lẽ đều biết, cho nên mới hỏi như vậy.
"Một anh bạn nhỏ mà ta vừa mới quen, mới từ rừng sâu chạy ra, chớ nhìn hắn như vậy, hắn thế mà âm thầm đi theo ta một buổi tối, tốc độ có thể theo kịp ta." Dư Nghiêm cười nói, vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường: "Lữ lão, mang hắn theo chúng ta có được không?"
"Thôi được rồi, những Man Thú kia mạnh cỡ nào, ngươi hiểu rõ hơn so với ta." Lữ lão lắc đầu nói.
Thẩm Tường đang âm thầm thất vọng, ngay vào lúc hắn muốn nói ra lời gì đó thì lại đột nhiên trông thấy ở cửa đang có một đám người đi tới, có lẽ là kẻ tới gây chuyện.
"Lão Lưu, ha ha ... ngươi biết ta tới! Ngươi không cần phải chờ ta sớm như vậy a!" Một lão giả gầy lùn cười to nói: "Thật hiếm khi trông thấy Lữ Ưng ngươi lại hào phóng như thế."
"Lão Ngưu, ngươi cái tên khốn kiếp này, ta thế nhưng là chưa từng đắc tội ngươi, hôm nay ngươi tới cửa khiêu chiến có phải là muốn đập chiêu bài của ta hay không?" Lữ Ưng không cho đối phương một sắc mặt dễ nhìn.
Người tới cửa gây chuyện này tên là Ngưu Hạo, chính là mở cửa hàng lớn, cách chỗ này không xa, xem ra là bị chặn làm ăn cho nên mới tới tìm chút chuyện.
"Chúng ta nện chiêu bài của ngươi chỗ nào? Chúng ta chỉ là đưa biển hiệu tới cho ngươi đập a, ngươi làm ăn tốt như vậy thì chắc chắn là bởi vì thuật luyện đan của luyện đan sư các ngươi rất cao siêu đi, cho nên chúng ta đi lên khiêu chiến một phen, cho nên chúng ta đây là khiêng biển hiệu lên cho các ngươi đập a, các ngươi nếu như thật có bản lĩnh thì đánh bại chúng ta." Ngưu Hạo cười ha ha nói.
Thẩm Tường lập tức vui mừng trong lòng, có thể trông thấy luyện đan sư đỉnh cao nơi này quyết đấu, với hắn mà nói thì là chuyện rất tốt, đương nhiên, hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ bị Lữ Ưng hận lên.
"Ơ! Vị ngày không phải là Dư Nghiêm bộ lạc Hỏa Vân sao? Đường đường là con trai của Tộc trưởng bộ lạc thế mà tới nơi này làm tay chân." Ngưu Hạo kia cười cười nói.
"Ta làm tay chân cho ai, liên quan gì tới ngươi!" Dư Nghiêm la lớn.
"Tính cách thật sự là nóng nảy, khó trách sẽ bị Hỏa Tôn môn đuổi ra." Ngưu Hạo tiếp tục cười ôi ôi.
Dư Nghiêm tức giận, đang định chửi ầm lên, lại nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử.
"Dư Nghiêm bị Hỏa Tôn môn đuổi ra, cũng không phải bởi vì hắn có tính tình nóng nảy, mà là bởi vì hắn xúc phạm môn quy, tuy rằng hắn là con trai Tộc trưởng bộ lạc, nhưng môn quy của Hỏa Tôn môn chúng ta là đối xử như nhau, đối với người nào đều là công bằng."
Thẩm Tường nghe thấy tiếng nói dễ nghe này thì nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ đang chậm rãi đi tới, nữ tử này trông rất cao quý, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười mỉm ôn hòa, trên người nàng tỏa ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, kèm theo đó là một cỗ khí tức nóng rực đánh tới.
"Nữ nhân thật là đáng sợ!" Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng.
"Nữ nhân chết tiệt!" Dư Nghiêm hừ nhẹ nói: "Lão đệ, đừng nhìn nàng ta, nàng ta rất nhỏ mọn, ngươi nhìn thêm vài lần nói không chừng nàng ta sẽ làm mù đôi mắt của ngươi! Ngươi vừa mới từ trong rừng sâu đi ra, lão ca sẽ nói cho ngươi biết đi, đi tới Hỏa Đạo Thần địa này thì nhất định phải nhớ kỹ phòng cháy phòng trộm và phòng nữ nhân, lão ca ta bị nữ nhân nơi này lừa qua nhiều lần."
"Nàng ta là ai?" Thẩm Tường lúc này vẫn không nhớp mắt nhìn vào nữ tử váy đỏ kia, dù sao đây là một nữ nhân cực kỳ đẹp, hơn nữa nữ nhân này còn nở ra nụ cười rất xinh đẹp đối với hắn.
"Nàng ta tên là Sở Hồng Tình, tên của nàng có lẽ là hy vọng tình yêu của nàng ta bùng nổ, tuy nhiên nữ nhân này giống như sinh ra khắc chồng vậy, cho nên độc thân rất nhiều năm." Dư Nghiêm nói.
Thẩm Tường lúc này có thể cảm nhận được hận ý mà Dư Nghiêm đối với Sở Hồng Tình này rất sâu, bằng không tuyệt đối sẽ không để Dư Nghiêm một tên đại lão gia như thế lải nhải về một nữ nhân lâu như vậy.
Sở Hồng Tình cười khúc khích: "Dư Nghiêm, không nghĩ tới ngươi cũng học được mánh khóe của nữ nhân chúng ta, đi nói xấu người khác sau lưng cũng là mặt không đỏ tim đập không loạn."
Dư Nghiêm hô: "Chó má, ta xưa nay không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, ta đều là nói trước mặt!"
Thẩm Tường không thể nín được cười, Dư Nghiêm này thật đúng là như vậy...
"Hỏa Tôn môn thế nhưng là tồn tại chí cao vô thượng ở Hỏa Đạo Thần địa, ngươi làm Thần nữ của Hỏa Tôn môn, hôm nay tới đây không phải là cùng Ngưu Hạo cùng nhau phá cửa hàng chứ?" Lữ Ưng nhìn vào Sở Hồng Tình nói.
Thẩm Tường bây giờ mới biết, Sở Hồng Tình này không đơn giản như vậy, ở trong Hỏa Tôn môn thế mà có địa vị cao như thế, hiện tại hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Sở Hồng Tình.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.