Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2387 - Chương 2387 - Vốn Liếng Của Ta

Chương 2387 - Vốn liếng của ta
Chương 2387 - Vốn liếng của ta

Phương Hành cười nhạt một tiếng: "Cũng không có cái gì, có thể luyện Diệu Cách đan tới cực hạn như thế, người ở bên trong Hỏa Đạo Thần địa này không có người có thể địch!" Nhưng vậy thì như thế nào? Ngươi cũng chỉ biết luyện chế loại đan này mà thôi."

"Ngươi luyện chế loại đan này có thành tựu như thế thì chắc chắn sẽ không có ý nghĩ vùi đầu vào trên đan khác! Nếu như ngươi luyện chế đan khác mà không có thành tựu như vậy thì ngươi chắc chắn sẽ chịu rất nhiều đả kích, rồi sau này cả đời đều luyện chế Diệu Cách đan, bởi vì chỉ có luyện chế Diệu Cách đan thì ngươi mới không có cảm giác bị thất bại."

"Cho nên, Diệu Cách đan mà ngươi luyện chế mặc dù tốt thì trong mắt ta ngươi cũng không phải là luyện đan sư chân chính, luyện đan sư chân chính hẳn là tinh thông các loại đan dược, cho dù luyện chế đan khác cũng có thể rất xuất sắc."

Thẩm Tường cười lạnh nói: "Ngươi nói tới thật giống như ta chính là như thế vậy, ngươi dựa vào cái gì mà dám chắc chắn ta chỉ biết luyện chế Diệu Cách đan? Dựa vào cái gì mà ngươi có thể tự tin khẳng định cả đời ta chỉ luyện chế Diệu Cách đan?"

"Ồ? Không phải mới vừa rồi chính ngươi nói chỉ biết luyện chế Diệu Cách đan thôi sao? Đây chính là ngươi nói!" Phương Hành cũng cười lạnh.

Vừa nhìn thì biết hắn tới là để gây chuyện, Sở Hồng Tình đã muốn đi qua sửa chữa cái tên Phương Hành này, nhưng lại bị Thẩm Tường ngăn cản.

"Đó là bởi vì ta vừa mới học tập luyện đan, ta bây giờ cũng chỉ biết luyện chế Diệu Cách đan, những đan khác ta còn chưa nếm thử qua!" Thẩm Tường thành thật mà trả lời: "Cho nên ngươi nói ta cả đời chỉ luyện chế Diệu Cách đan thì chỉ là phán đoán của ngươi, nói khó nghe chút thì chính là ngươi đang nói bậy bạ."

Lam Đào Thiên đột nhiên cười khẩy nói: "Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ ngươi không biết người trước mắt ngươi này là ai sao? Hắn hoàn toàn có tư cách nói lời kia, hắn thế nhưng là đệ tử của chưởng môn Hỏa Tôn môn!"

"Thì ra là thế, ta xem như hiểu, chỉ cần trở thành chưởng môn Hỏa Tôn môn là có thể nói bậy nói bạ đúng không? Nếu là như vậy, vậy ta vẫn là rất vinh hạnh, đệ tử Hỏa Tôn môn từ nơi xa tới nơi này để nói bậy nói bạ đối với ta." Thẩm Tường giễu cợt đối phương.

"Ngươi tính là cái thứ gì, dám vũ nhục chưởng môn Hỏa Tôn môn như vậy?" Lam Đào Thiên lập tức nổi giận, nghĩ tới vừa rồi chính mình thua, trong lòng hắn còn tích đầy bụng lửa giận.

"Ta không phải thứ gì, ta là người! Chẳng lẽ trong mắt ngươi ai cũng là thứ gì sao? Hay là ngươi cho rằng mình là thứ gì thì cho rằng người khác cũng là thứ đó?" Thẩm Tường cười mà nói.

"Thẩm Tường, nếu ngươi muốn chứng minh chính mình thì so một lò đan khác với ta! Ngươi đã mới học luyện đan, chỉ cần so tài Thiên cấp hạ phẩm là được rồi." Phương Hành nói.

Người ở chỗ này lập tức hiểu, những lời mà Phương Hành trước đó nói kia chính là muốn kích Thẩm Tường để Thẩm Tường so tài luyện chế đan khác với hắn, chỉ có như vậy thì mới có thể thắng.

"Ngươi cho ta đan phương và dược liệu?" Thẩm Tường hỏi: "Nếu như ngươi cho mà nói thì ta sẽ đáp ứng so với ngươi!"

"Được, ta đáp ứng cho ngươi dược liệu và đan phương." Bên trong đôi mắt Phương Hành hiện lên đầy vẻ đắc ý, hắn chờ chính là câu nói này của Thẩm Tường.

Trông thấy Thẩm Tường bị đối phương khích tướng, Sở Hồng Tình và mấy người Lữ Ưng đều âm thầm trách cứ Thẩm Tường quá lỗ mãng, Sở Hồng Tình khẽ véo Thẩm Tường một cái.

"Trước khi so tài, dù sao cũng phải đánh cược một cái đi, như vậy mới có ý nghĩa." Phương Hành nói.

"Được muốn cược cái gì?" Thẩm Tường hỏi, hắn cũng không sợ đối phương.

"Nếu như ngươi thua thì chuyển quyền khống chế của ngươi đối với Sở Hồng Tình cho ta." Phương Hành nói.

Nói cách khác, Thẩm Tường thua, Sở Hồng Tình chính là nữ nô của Phương Hành!

"Vậy thì mời ngươi về đi thôi, Hồng Tình mặc dù là nha hoàn của ta, nhưng trong mắt ta lại không phải tiền đặt cược, ta tuyệt sẽ không lấy nàng ra để đánh cược." Thẩm Tường thay đổi sắc mặt, ai nấ đều thấy được hắn rất kiên quyết, điều này làm cho trong lòng Sở Hồng Tình âm thầm cảm động.

Trông thấy Thẩm Tường kiên quyết như vậy, Phương Hành càng tức giận hơn, bởi vì hiện tại ai nấy đều thấy được Thẩm Tường rất để ý tới Sở Hồng Tình, nói rõ thân thể và trái tim của Sở Hồng Tình tất cả đều thuộc về Thẩm Tường.

Hỏa Tôn thần nữ cao cao tại thượng bị một tiểu tử thúi như thế chiếm mất, người ở chỗ này nghĩ thôi cũng cảm thấy rất không thoải mái!

"Được, vậy cược ngọc tiền, một trăm vạn như thế nào?" Phương Hành hôm nay bất kể như thế nào cũng phải so với Thẩm Tường cho được, hơn nữa còn muốn để Thẩm Tường chịu thất bại, để Thẩm Tường tổn thất nặng nề.

"Chỉ một trăm vạn? Ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói ra sao, thiếu gia Phương gia, lại là đệ tử chưởng môn Hỏa Tôn môn, chỉ cược chút như thế?" Thẩm Tường cười lạnh nói.

Mọi người lập tức xôn xao, từng đó mà chri một chút? Một trăm vạn ngọc tiền, đứng nói người bình thường, ngay cả Lữ Ưng lão bản của cửa hàng này trong thời gian ngắn cũng không bỏ ra nổi nhiều như vậy, cửa hàng này của hắn nhiều lắm cũng chỉ hai ba trăm vạn.

Đối với rất nhiều người mà nói, một trăm vạn ngọc tiền đã xem như rất to lớn rồi.

"Một ngàn vạn!" Phuong Hành cắn răng, trước đó vẫn là hắn tương đối phách lối, không nghxi tới bây giờ thế mà bị Thẩm Tường xoay ngược lại.

"Năm ngàn vạn!" Thẩm Tường khẽ nói: "Nếu như không chịu vậy thì ngươi trở về đi!"

Thẩm Tường từ chối Phương Hành trước đó, bởi vì Phương Hành muốn lấy Sở Hồng Tình ra để đánh cược, hơn nữa còn là Phương Hành chủ động muốn khiêu chiến Thẩm Tường!

Hiện tại đánh cược là ngọc tiền, nếu như Phương Hành từ chối, vậy đã nói rõ hắn sợ, làm người khiêu chiến mà hắn xám xịt đi thì khẳng định sẽ bị lấy ra làm trò cười.

Một trăm vạn chính là mức cực hạn của Phương Hành! Hắn nói một ngàn vạn cũng chỉ là tương đối có lòng tin đối với mình mà thôi, cho rằng mình sẽ không thua, nhưng bây giờ Thẩm Tường nói năm ngàn vạn, mang tới cho hắn áp lực không nhỏ!

"Ngươi cũng đừng nói bừa, trong tay ngươi có năm ngàn vạn hay không?" Phương Hành lạnh giọng mà nói.

"Không có, nhưng trong tay ngươi có một ngàn vạn sao?" Thẩm Tường làm sao không biết tình huống ngọc tiền ở chỗ này?

"Ta không có, nhưng uy tín Phương gia ta bày ở chỗ này a! Ngươi thì có cái gì?" Phương Hành cười lạnh nói.

"Ta luyện chế Diệu Cách đan Thiên cấp trung phẩm ra mười viên thì ta tin tưởng ta luyện chế ra thượng phẩm cũng có thể đạt tới trình độ này!" Thẩm Tường nói ra: "Lữ lão bản, nếu như một lò ta có thể luyện ra mười viên, một ngày luyện chế mười lò thì ta có thể kiếm bao nhiêu ngọc tiền một ngày?"

"Dược liệu Diệu Cách đan Thiên cấp thượng phẩm thì một phần là năm ngàn ngọc tiên! Một viên Diệu Cách đan Thiên cấp thượng phẩm là một ngạn ngọc tiền một viên, một lò mgười viên chính là mười vạn ngọc tiền, mười lô chính là một trăm viên chính là trăm vạn, trừ bỏ phần tiền mua dược liệu là năm vạn ngọc tiền ra, ngươi có thể kiếm chín mươi lăm vạn ngọc tiền một ngày." Lữ Ưng nói.

Mọi người nghe vậy thì không thể không sợ tới nhảy dựng lên, một ngày gần trăm vạn ngọc tiền, một tháng chính là ba ngàn vạn! Nghĩ thôi thật đúng là đáng sợ, dù sao Diệu Cách đan thượng phẩm vẫn tương đối được hoan nghênh, dược liệu cũng tương đối nhiều, Thẩm Tường thật muốn luyện chế vậy đối với rất nhiều tu giả mà nói thì đây là một tin mừng.

"Nếu như ta thua, ta mất nhiều nhất nửa năm là có thể trả hết nợ năm ngàn vạn ngọc tiền rồi!" Thẩm Tường nói ra: "Năm ngàn vạn ngọc tiền, ngươi có dám đánh cược không?"

Phương Hành không trả lời ngay, dù sao dính tới một con số lớn như vậy, nếu như hắn thua, mà Phương gia lại không cho hắn số tiền đó vậy thì chắc chắn sẽ dẫn tới Phương gia sẽ mất thể diện, mà hắn cũng sẽ bị nhận trách phạt.

"Ngươi thật có thể một ngày luyện chế ra mười lô Diệu Cách đan Thiên cấp thượng phẩm?" Đột nhiên có người đi tới, nghe thấy giọng nói này, Phương Hành vốn đang bối rối thì lập tức vui mừng, bởi vì phụ thân hắn tới.

"Cha!" Phương Hành vội vàng đi tới, vừa rồi hắn còn không biết nên làm như thế nào.

"Không sai!" Chỉ là luyện chế Diệu Cách đan bình thường, không cần cho thêm thịt và máu thú, hắn cảm thấy chắc chắn không thành vấn đề.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment