Thẩm Tường cười nhạt nói: "Chỗ này có nhiều người xem như vậy, ta cũng không sợ các ngươi quỵt nợ."
Thẩm Tường bây giờ thế nhưng là có đủ lòng tin, hắn đã tìm được hai chỗ sai lầm, chỗ thứ nhất là hắn sử dụng rất nhiều lực lượng phản.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, có chút xem không hiểu Thẩm Tường đang muốn làm gì, vậy mà bây giờ còn gia tăng tiền đặt cược, xem thế nào đều không giống như là hắn đang chiếm thượng phong a.
Trong lòng Sở Hồng Tình kinh hãi đồng thời cũng đang suy nghĩ, nàng ta biết Thẩm Tường tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, chắc chắn là đã có nắm chắc rất lớn, thật giống như trước đó nàng ta thua bởi Thẩm Tường, khi đó Thẩm Tường ở trong mắt rất nhiều người thì chính là một kẻ ngu, thế nhưng sau đó Thẩm Tường lại dùng thực lực của mình chứng minh bọn họ mới là kẻ ngu.
Trước đó lúc hắn quan sát Phương Hành luyện đan, lực lượng phản của Phương Hành rất ảm đạm, nói rõ Phương Hành không sử dụng bao nhiêu, mà chính hắn lại dùng rất nhiều, hung hăng vận chuyển vào trong ba đám dược dịch kia, dẫn tới trong nháy mắt ba đám dược dịch đó sinh ra lực hút nhau rất mạnh, như là ba đám dược dịch tiến hành va chạm vậy.
Sai lầm thứ hai, chính là thời điểm hắn thả thịt và máu Man Thú vào sai, dựa vào trên đan phương tới xem, thịt và máu của Man Thú là ở lúc ngưng đan mới được cho thêm vào.
Đương nhiên, theo như trên đan phương thì ở lúc ngưng đan mới cần thần lực đạo nguyên, hắn không có thần lực đạo nguyên cho nên chỉ có thể dùng thịt máu của Man Thú tới thay thế.
Vừa rồi hắn là bởi vì ba đám dược dịch không cách nào dung hợp cho nên từ đầu đã cho thêm thịt và máu của Man Thú vào, dẫn tới ở trong nháy mắt ba dược dịch dung hợp lại, dẫn tới ba đám dược dịch có được thần lực đạo nguyên cường đại va chạm vào nhau mới dẫn tới sinh ra tiếng nổ mãnh liệt như vậy làm cho hắn không kịp trở tay.
Sau khi Thẩm Tường phát hiện sai lầm ở chỗ nào thì có thể để cho mình tránh phải, lúc này hắn lại bắt đầu luyện chế một lần nữa.
Phương Hành đã luyện chế xong, hắn đừng ở bên cạnh cha hắn, cùng một chỗ quan sát Thẩm Tường, tuy rằng bọn họ thể hiện ra bên ngoài với vẻ tự tin thường có, nhưng trong lòng bọn hắn thì đang âm thầm lo lắng.
Vừa rồi Thẩm Tường đột nhiên đặt cường thêm một ức ngọc tiền, chắc chắn là có chỗ dựa vào cho nên mới để cho hắn có tự tin lớn như vậy.
Thẩm Tường lúc này cũng đang âm thầm đề phòng hai cha con này, lúc trước hắn so tài luyện chế Diệu Cách đan với Lam Đào Thiên, Phương Hành thế nhưng là đã từng âm thầm quấy nhiễu hắn, cho nên hắn phải đề phòng cẩn thận đối với Phương Hành.
Chẳng mấy chốc, hắn đã luyện hóa ba loại dược liệu này thành dược dịch, hắn phóng xuất ra một luồng lực lượng phản rất yếu, rồi mới khống chế luồng lực lượng phản rất yếu này giống như thể là dây thừng đi qua ba đám dược dịch kia.
Ở trong nháy mắt xuyên qua, ba đám dược dịch tự động dung hợp lại với nhau, tốc độ dung hợp tương đối chậm chạp, không giống như đột nhiên dung hợp lại giống như trước đó, đây có quan hệ mật thiết đối với quá trình sử dụng lực lượng phản, đã chứng minh phỏng đoán của Thẩm Tường.
Không bao lâu sau, ba đám dược dịch đã thành công dung hợp lại với nhau, biến thành một đám dược dịch màu trắng, cho tới bây giờ cũng kém không nhiều là có thể ngưng đan.
"Tiến hành tới tương đối thuận lợi, cũng không nên xảy ra sai lầm không may nào a." Thẩm Tường lấy thịt máu của Thiểm Điện Long Ưng ra, cho không ít đi vào, bởi vì hắn muốn ngưng ra năm viên.
Hắn luyện hóa máu thịt của Man Thú thành thần lực đạo nguyên, rồi lại khống chế cỗ thần lực đạo nguyên này dung nhập vào bên trong dược dịch, quá trình này cũng rất thuận lợi.
Trông thấy Thẩm Tường tiến triển tới vững vàng như vậy, cha con Phương Hành lại càng lo lắng hơn, nếu như bọn họ thua thì phải đưa cho Thẩm Tường hai ức ngọc tiền.
Phương Đại Tề mặc dù là cao tầng của Phương gia, nhưng hắn muốn lấy ra hai ức ngọc tiền cũng rất khó khăn, chỉ có thể từ bên trong tất cả tiền trang của Phương gia mới có thể lấy ra được, nhưng đó là toàn bộ tài sản mà Phương gia có được.
Phương Đại Tề đột nhiên truyền âm cho Phương Hành,d dể Phương Hành tới quấy rối tiết tấu của Thẩm Tường, chỉ cần một lò này của Thẩm Tường thất bại thì bọn họ có thể dành chiến thắng.
Thẩm Tường muốn chia đám dược dịch lớn này thành năm đám dược dịch nhỏ thì đột nhiên cảm nhận một cỗ lực lượng yếu ớt đánh tới, hắn lập tức phóng thích một cái vòng bảo vệ không gian ra bao phủ toàn bộ đan lô lại.
"Hai cha con nhà này quả nhiên làm như thế, hừ, bất kể như thế nào, các ngươi đều chắc chắn phải thua." Thẩm Tường nổi giận trong lòng, nếu không phải tình huống bây giờ, dựa vào tính tình của hắn thì chắc chắn sẽ không cần để ý tới hậu quả, trước tiên hành hung Phương Hành này một trận rồi lại nói.
Sau khi Phương Hành thử mấy lần, cũng không hiểu tại sao lực lượng mình thả ra đều không thể tiến vào đan lô của Thẩm Tường, hắn khẽ nhíu mày, rồi mới truyền âm cho phụ thân của mình, để cho phụ thân mình ra tay.
Thẩm Tường lập tức truyền âm cho Sở Hồng Tình: "Tên khốn kiếp kia vừa rồi lại muốn quấy rối ta, là thằng con ra tay, vừa rồi hắn không thành công, tiếp theo rất có thể chính là lão cha của hắn động thủ, nhanh đi phân tán lực chú ý của bọn hắn a."
Biết được Phương Hành xuất thủ quấy rồi Thẩm Tường luyện đan, Sở Hồng Tình không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào, Thẩm Tường trước đó đã nói với nàng, hơn nữa lúc Phương Hành ở trong Hỏa Tôn môn thì cũng không phải là người tử tế gì.
Sở Hồng Tình vội vàng đi tới chỗ cha con Phương Đại Tề, nở ra nụ cười duyên nói: "Cha con các ngươi nếu như thua trận, Phương gia thật sẽ bằng lòng bỏ ra hai ức ngọc tiền này sao?"
"Nếu như Phương gia không bỏ ra vậy thì phải giải quyết như thế nào, cha con các ngươi có thể lấy ra được thứ tốt gì hay sao?"
Phương Đại Tề đang định xuất thủ, nào ngờ lại bị Sở Hồng Tình đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn, mà lúc này Thẩm Tường đã chia đám dược dịch lớn kia ra thành năm đám nhỏ, bắt đầu ngưng đan.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, uy tín của Phương gia chúng ta thì toàn bộ Hỏa Đạo Thần địa đều biết." Phương Đại Tề nói.
"Có đúng không, tuy rằng ta biết Phương gia rất có uy tín, nhưng ta có chút lo lắng, bởi vì Phương gia các ngươi chưa từng gặp phải chuyện như thế này." Sở Hồng Tình cười duyên nói.
Phương Đại Tề có chút tức giận: "Các ngươi thắng lại nói."
Sở Hồng Tình cười khanh khách nói: "Chúng ta chẳng mấy chốc là có thể thắng, ta chỉ là tới nói cho các ngươi biết, để các ngươi chuẩn bị sẵn sàng mà thôi."
Thẩm Tường đã ở ngưng đan, chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành, Sở Hồng Tình cũng đã trở về tới chỗ bên Dư Nghiêm.
Phương Đại Tề và Phương Hành lúc này đều sợ tới mất mật, bởi vì Thẩm Tường tiến hành bình tĩnh lâu mà đều như vậy để cho bọn hắn rất bất an.
Một lát sau, Thẩm Tường mở to mắt, hô một hơi: "Ta thành công, Kỳ Nguyên đan này chẳng qua cũng chỉ vậy thôi."
"Ngươi ..." Phương Hành đang định nói cái gì, Thẩm Tường đột nhiên mở đan lô ra rồi khống chế năm viên Kỳ Nguyên đan trắng như tuyết từ trong lò đan bay lên bay ra ngoài đan lô.
Bề ngoài những Kỳ Nguyên đan này còn lóe lên một lớp ánh sáng trắng, nguyên nhân đó là bởi vì phẩm chất đã tới cực hạn, Kỳ Nguyên đan hắn luyện chế ra tới, phẩm chất còn muốn tốt hơn nhiều so với Phương Hành.
Hai cha con Phương Hành và Phương Đại Tề đều ngây ngẩn cả người, khắp khuôn mặt là vẻ không thể tin nổi, trong lòng dâng lên các loại cảm xúc phức tạp, tức giận, ghen ghét, sợ hãi, không cam lòng ...
Trong đại sảnh trở nên rất yên tĩnh, đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn vào năm viên Kỳ Nguyên đan đang trôi nổi ở trên đan lô kia của Thẩm Tường.
Chuyện thần thoại về Kỳ Nguyên đan chỉ có Phương gia có thể luyện chế đã bị đánh vỡ.
Hơn nữa Phương gia nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra ba viên, nhưng Thẩm Tường lại có thể luyện chế ra năm viên.
Đại sảnh yên tĩnh bị tiếng cười to của Dư Nghiêm đánh vỡ: "Các ngươi thấy chưa, Thẩm lão đệ hắn thành công, Kỳ Nguyên đan không chỉ còn có mỗi Phương gia các ngươi là có thể luyện chế, Thẩm lão đệ cũng có thể luyện chế thành công, hơn nữa còn muốn tốt hơn nhiều so với các ngươi luyện chế ra."
Lữ Ưng hít sâu một hơi, đi tới, quan sát những viên Kỳ Nguyên đan kia ở khoảng cách gần, đây là vừa mới ra lò, mặt trên còn có khí tức hỏa diễm đặc biệt của Thẩm Tường.
Sở Hồng Tình biết Thẩm Tường có thể thành công, nhưng vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn, tuy nhiên nàng ta chẳng mấy chốc đã thích ứng, nàng ta cười duyên nói: "Các ngươi thua, hai ức ngọc tiền, nhanh lấy ra đi."
P/S: Ta thích nào ... chương 7