Ở trong mười ngày ngắn ngủi, bên trong dãy núi thần bí đột nhiên hạ xuống Bát Hoang đã xuát hiện hai kiện Thiên Đạo Thần khí, cái này đủ để rất nhiều cường giả phải điên cuồng!
Hắn đột nhiên cảm thấy Tam đại tiền trang cố ý phong bế tin tức này chính là vì không cho những người ở trong thành này biết được! Một mặt là vì lo lắng sức cạnh tranh lớn, còn có chính là lo lắng người ở bên trong Tam Tiền Thần thành sau khi đi thì không cách nào trở về.
"Thế lực lớn ở bên trong Tam Tiền Thần thành chắc chắn đều biết, chỉ có điều đám bọn họ cũng giữ bí mật, cho nên Khương Hiền cũng không biết chuyện này." Dương Hương Âm nói ra: "Chủ nhân, ngươi muốn đi vào dãy núi kia thì nhất định phải cẩn thận! Không chỉ sự nguy hiểm trong đó, mà cường giả đi vào bên trong tìm kiếm Thiên Đạo Thần khí đối với ngươi mà nói thì cũng là uy hiếp rất to lớn."
"Ừm, ta sẽ cẩn thận!" Thẩm Tường nói.
Sau khi Thẩm Tường ra khỏi thành, trông thấy vùng đồng nội ngoài thành đều là lều vải hay là nhà gỗ nhỏ, ngoài thành cũng rất nhiều người, hơn nữa còn trở thành một cái thành thị đơn sơ, đây cũng là thừa lúc chỗ này nhiều người mới chạy tới làm ăn.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người là tới tìm kiếm đồng bạn cùng nhau đi thám hiểm, như vậy sẽ càng an toàn hơn một chút.
Thẩm Tường ở trong thành đã hỏi rõ ràng vị trí của dãy núi kia, cái dãy núi kia đột nhiên xuất hiện ở sau một đêm, hơn nữa còn rất đẹp.
Thẩm Tường đi tới gần nửa ngày đã trông thấy dãy núi kia, từ xa nhìn tới, tầng tầng lớp lớp từng ngọn núi cao xanh biếc, trải dài vạn dặm, đưa mắt nhìn tới có sự hụng vĩ khí thế bức người.
Thỉnh thoảng sẽ có những đám mây và sương mù trôi dạt giữa những ngọn núi cao và một số ngọn núi cao cũng có những thác nước màu bạc, nếu bạn lắng nghe cẩn thận, bạn vẫn có thể nghe thấy tiếng ào ào, như là tiên sơn, mỹ lệ mà hùng vĩ.
"Đột nhiên xuất hiện? Như vậy thì rất kỳ lạ, vào xem sao, nếu cảm thấy không thích hợp thì chạy." Thẩm Tường cũng nghe nói có rất nhiều người đi vào đều có thể đi ra, bằng không cũng sẽ không truyền ra có người ở bên trong tìm được Thiên Đạo Thần khí.
Thẩm Tường chẳng mấy chốc tiến vào bên trong dãy núi, đi ở trong khu rừng có mùi thơm ngát, nghe tiếng chim chóc líu ríu thư thái mà êm ai, tinh thần cảm thấy thoải mái.
"Đó cũng không phải ở trong không gian khác, thật sự là kỳ quái, tại sao lại đột nhiên có dãy núi mỹ lệ như vậy xuất hiện?" Thẩm Tường vừa đi vừa suy nghĩ.
Hắn là tới nơi này chính là du lịch, cho nên hắn cũng không vội mà đi, trên đường đi đều là từ từ mà đi, cảm nhận được dãy núi mỹ lệ mà kỳ lạ này.
"Những cây cối hoa cỏ này đều tương đối cổ xưa, có lẽ là sinh trưởng thật lâu." Thẩm Tường nhẹ nhàng sờ lên một đóa hoa rồi mới sử dụng Đạo Ngân Thần Nhãn của hắn xem xét xung quanh.
Hiện tại hắn càng chắc chắn rằng, đây là dãy núi đã tồn tại rất nhiều năm, hơn nữa không phải là huyễn trận gì đó, bởi vì hắn có thể trông thấy những cây cối hoa cỏ kia đang tham lam hấp thu thiên địa đạo khí, rồi lại phóng xuất ra mùi thơm đặc biệt của thực vật, khiến cho toàn bộ rừng núi đều được loại hương thơm mỹ diệu này bao phủ.
"Hoàn cnahr nơi này muốn tốt hơn nhiều so với những nơi khác, xem ra những tông môn và thế gia kia tiến vào trong này không chỉ vì tầm bảo mà còn đang tranh đoạt địa bàn!" Thẩm Tường đột nhiên nghĩ tới điểm ấy, nơi này tốt đẹp như vậy, ngay cả hắn cũng rất muốn ở lại trong này một thời gian lâu dài.
"Bọn họ tìm thấy Thiên Đạo Thần khí trong này như thế nào? Dãy núi này cũng không nhỏ a!" Sở Hồng Tình hỏi.
"Không biết, người kia cũng chỉ là nói xem vận khí! Ta bây giờ còn đang ở dãy núi bên ngoài, tiến vào chỗ sâu nhìn xem, nói không chừng chỗ đó không giống với chỗ này." Thẩm Tường sử dụng Không Gian phong, không bao lâu thì phát hiện đằng trước có người, hơn nữa hắn cũng tiến vào nơi tương đối sâu, hắn chỉ là không xác định chỗ này có tính là nơi sâu nhất của dãy núi này không.
Đằng trước có rất nhiều người, Thẩm Tường hóa thành một con chim nhỏ bay tới rồi đậu ở trên cây.
Hơn một ngàn người, nghỉ ngơi ở bên cạnh một dòng sông nhỏ, nhân số bọn họ nhiều như vậy thì chắc chắn là cùng một cái thế lực.
"Lúc nào chúng ta mới có thể đi tới vị trí gia chủ bọn họ? Đã đi vài ngày rồi!" Một tên nói lời phàn nàn.
"Không biết, gia chủ và trưởng lão bọn họ cũng rất vất vả mới đi tới đó, chúng ta có lẽ là còn phải đi mấy ngày nữa đi!"
"Cũng không biết chỗ đó đến cùng có cái gì, nghe nói rất nguy hiểm nhưng lại có Thiên Đạo Thần khí! Ninh gia chúng ta nếu như có một cái Thiên Đạo Thần khí thì cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Vô Cực Thần sơn."
"Không được, chúng ta ít nhất phải có hai kiện, chưởng môn Vô Cực Thần sơn đã có được một cái Thiên Đạo Thần khí!"
Thẩm Tường có hai kiện nhưng gia hỏa này thực lực quá yếu, chỉ cần rời khỏi thành thị của Tam đại tiền trang, một khi bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị đoạt sạch sẽ.
Thẩm Tường không nghĩ tới lại nghe thấy người khác nói về hắn, để trong lòng của hắn dở khóc dở cười, hiện tại hắn đã biết được đám người này là của Ninh gia, thực lực đều là yếu kém, bọn họ bây giờ bị gọi đi vào đoán chừng là muốn để bọn họ xây dựng trụ sở gì đó.
Thông qua suy đoán này, Thẩm Tường cho rằng ở sâu cũng không có nguy hiểm quá lớn, bằng không Ninh gia cũng sẽ không để một đám người như thế này đi vào.
Ngay vào lúc Thẩm Tường vừa mới bay tới một cái cây khác, lúc muốn bay về phía trước thì một lão giả đột nhiên lấy ra một khối gnọc phù đưa tin, sau khi hắn đọc ra nội dung ở bên trong, lập tức hô: "Gia chủ truyền tới tin tức, nói Thẩm Tường đã tiến vào dãy núi này! Bảo chúng ta chia từng tổ nhỏ đi tìm kiếm hắn, một khi phát hiện hắn thì tuyệt đối không nên đánh rắn động cỏ, phải lập tức nói cho ta biết rồi sẽ do ta tới báo tin cho gia chủ."
"Thật nhanh a! Xem ra Bất Tử Thần tộc cũng ở bên trong đi, chỉ có bọn chúng mới có thể tính được ta tới trong này!" Thẩm Tường bây giờ bắt đầu đề phòng, mặc dù đằng trước có kẻ địch rất cường đại của chính mình, nhưng hắn vẫn muốn đi vào nhìn xem, hắn muốn biết chỗ này tại sao sẽ xuất hiện Thiên Đạo Thần khí, hơn nữa còn không ít.
Thẩm Tường suy đoán, sau khi Bất Tử Thần tộc tính ra được vị trí của hắn thì mới nói cho thế lực khác biết, Bất Tử Thần tộc không thèm để ý Thiên Đạo Thần khí ở trên người hắn, bọn chúng chỉ hy vọng có thể giết chết Thẩm Tường, bọn họ đều hiểu rất rõ tiềm lực của Thẩm Tường, sau này chắc chắn sẽ trở thành kình địch của bọn họ.
"Rất lâu rồi không chơi loại trò chơi này!" Thẩm Tường âm thầm cười một tiếng, hắn trước kia thường xuyên quần nhau với loại tồn tại mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc này hắn biến thành một con chim mà bay, vì ẩn nấp càng tốt hơn, hắn còn trà trộn vào bên trong bầy chim, mô phỏng khí tức của chim chóc bay về phía trước.
Chim chóc ở bên trong khu rừng này thì có rất nhiều, chủng loại phong phú, nơi nào cũng có, cho nên Thẩm Tường biến thành chim để che dấu là tốt nhất.
Để Thẩm Tường tương đối kỳ quái là, chim chóc nơi này đều có lá gan tương đối lớn, mặc dù có người cũng dám bay loạn khắp nơi, đằng trước truyền ra trận trận thú rống, chim chóc cũng không bị kinh hãi tới.
"Bầy chim này muốn bay tới chỗ nào?" Thẩm Tường trà trộn vào bên trong bầy chim, cảm nhận được đám chim này có chỗ khác biệt, bọn chúng giống như được cái gì đó triệu hoán, đang chạy về một chỗ.
Thẩm Tường đi theo bầy chim bay tới sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên nghe thấy một tiếng hót uyển chuyển thanh thúy, còn kèm theo một cỗ khí tức, cỗ khí tức này để hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn mang theo nghi hoặc, đi theo bầy chim bay ra rừng núi, đằng trước là một vùng thảo nguyên rộng lớn, trên khoảng không thảo nguyên có đủ loại chim đang bay vòng quanh, những loại chim này đều sắp xếp tổ hợp rất có trật tự, bay lượn ở bên trong bầu trời, mà ở giữa thảo nguyên bên dưới là một gò đất nhỏ, mà đứng ở trên đó là một con chim to lớn toàn thân là lông vũ màu đỏ rất đẹp!
"Phượng Hoàng!" Thẩm Tường kinh hô lên: "Cỗ khí tức này vậy mà quen thuộc như vậy ... chẳn lẽ là Tuyết Oánh?"
Tuyết Oánh thế nhưng là công chúa Phượng Hoàng, cũng là đồ đệ của Lữ Kỳ Liên, có quan hệ rất không tệ với Thẩm Tường, hiện tại có lẽ là ở Bách Hoa thôn mới đúng!
Cho nên, Thẩm Tường cũng không xác định được Phượng Hoàng này có phải là Phượng Hoàng mà hắn quen biết hay không!
P/S: Ta thích nào ... chương 5