Cây cối phía trước từng mảng từng mảng ngã xuống, đất đá cuồn cuộn bắn tung lên, mặt đất khẽ run, phía trước giống như có vài vạn con ngựa cùng lúc lao nhanh về phía Thẩm Tường.
Nhưng đây không phải là ngựa, mà là Ma thú, so với ngựa còn kinh khủng hơn, từ tiếng gào thét kia, Thẩm Tường có thể nhìn ra đó là do chó sói biến thành Ma thú, hơn nữa hình thể rất to lớn.
Sau lưng Thảm Tường đột nhiên bốc lên một đám lửa lớn, một đôi cánh to lớn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, trông giống như là một con chim lửa to lớn
Hắn thả Chu Tước Hỏa Dực ra, nhiệt độ hỏa diễm rất cao, hỏa dực vừa xuất hiện, cây cối xung quanh lập tức bị đốt cháy lên, toàn bộ rừng rậm lập tức lan tràn lửa lớn rừng rực, khói đặc cuồn cuộn bay tới không trung, nhìn từ đàng xa tới trông vô cùng đồ sộ.
Hỏa dực sau lưng Thẩm Tường càng ngày càng to lớn, hiện tại Thẩm Tường là thả ra toàn bộ Chu Tước chân khí, hắn chuẩn bị dùng đôi cánh này đón đánh vạn ngàn yêu thú đang đuổi theo hắn, nếu như hắn muốn chạy trốn, vậy thì rất đơn giản, tuy nhiên hắn không thể trốn, bằng không những Ma thú này sẽ đi công kích đồng bạn của hắn.
Trên người Thẩm Tường cũng có hỏa diễm bùng lên, hắn ngưng mắt nhìn phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, trên song quyền nắm chặt nổi lên gân xanh, hắn hét lên một tiếng điên cuồng, đôi cánh lửa to lớn dài đến trăm trượng đột nhiên nhào động.
Cánh lửa (hỏa dực) nhào động, lập tức cuồng phong gào thét, đại thụ bị thiêu đốt thành đuốc, những đất đá bị liệt hỏa thiêu trên mặt đất, cùng với hỏa diễm cháy hừng hực bốn phía kia, đều theo đôi cánh to lớn của hắn nhào động, hướng về phía trước bao phủ mà đi.
Ánh lửa màu đỏ soi sáng vùng đất hoang tối tăm, tiếng thú gào thét không ngừng, nguyên bản mặt đất run rẩy đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thú gào thét thê thảm kia.
Sau khi Thẩm Tường kích động Chu Tước hỏa dực to lớn, chế tạo ra sóng khí cực kỳ nóng rực, kèm theo các loại đồ vật bị đốt cháy và với khói đặc cuồn cuộn, nhấn chìm toàn bộ những Ma thú cản đường hắn kia.
Đây là người nắm giữ Thiên Dương hỏa hồn thả ra hỏa diễm, chí dương chí cương, loại tà vật này căn bản không thể chịu đựng được, loại hỏa diễm này trời sinh đã khắc chế chúng nó, chỉ cần bị đốt tới, thống khổ sẽ lan tràn toàn thân, sau đó từng chút từng chút đốt cháy chúng thành tro bụi, này đối với bọn nó mà nói chính là hỏa diễm tới từ địa ngục, hỏa diễm chuyên môn trừng phạt tội ác.
Một lát sau, cánh lửa (hỏa dực) to lớn sau lưng Thẩm Tường đã biến mất, cả người hắn đầy mồ hôi, cho dù là hắn, cũng cảm nhận được hỏa diễm kia của mình nóng bức cỡ nào, mà phía trước hỏa diễm vẫn thiêu đốt cuồn cuộn như cũ, đám Ma thú vọt tới hắn kia đều giẫy giụa trong hỏa diễm, phía trước phảng phất như địa ngục.
Thẩm Tường ăn Chân Khí đan khôi phục một chút, cầm Thanh Long Đồ Ma đao trong tay, tiến vào trong biển lửa, những hỏa diểm kia giống như có linh tính, đều tránh khỏi hắn, không có đốt cháy đến hắn.
Tiến vào biển lửa, chỉ cần Thẩm Tường thấy những Ma thú giẫy giụa kia, thì múa đao chém giết, Ma thú bị đốt cháy lâu như vậy, còn có thể không chết, thực lực không phải bình thường.
Những thứ này đều là một số Hắc Lang và Hồng Lang khá lớn, so với những con trước đó mà hắn nhìn thấy đều mạnh hơn, sau khi Thẩm Tường suy đoán những con chó sói này biến thành Ma thú, vẫn có năng lực sinh sôi nảy nở như cũ, hơn nữa còn rất mạnh, bằng không sẽ không có nhiều như vậy.
Thẩm Tường hướng về một phương hướng truyền đến tiếng gào to lớn nhất đi đến, chỉ thấy một con chó sói khổng lồ màu đen hình thể to lớn giống như voi đang giãy dụa, lăn lộn, tru lên, bốn cái chân mạnh mẽ đều bị hỏa diễm đốt cháy từng chút từng chút, làm nó không cách nào đứng dậy.
"Xem ra hỏa diễm theo tu vi của ta tăng lên mà tăng cường, vậy mà có thể đốt chạy loại ma vật cấp bậc này." Thẩm Tường khẽ mỉm cười, múa đao chém tới, Thanh Long Đồ Ma đao bắn ra một đạo kình khí màu xanh, chém con chó sói khổng lồ này thành hai nửa.
Trong biển lửa, Thẩm Tường không biết mình chém giết bao nhiêu con chó sói, chỉ biết là bây giờ hắn vẫn chưa thể thỏa mãn Thanh Long Đồ Ma đao trong tay, tuy rằng hắn nắm chuôi đao thật chặt, nhưng thân đao vẫn phát sinh run rẩy như cũ, Thẩm Tường thông qua liên hệ vị diện với cây đao này, có thể cảm nhận được chiến ý cao vút của cây đao này.
"Còn có gia hỏa lợi hại ở xung quanh đây!" Long Tuyết Di nói:
"Giữa bầu trời vẫn bao phủ một cỗ khí tức rất tà ác, tràn ngập cuồng bạo, máu tanh, xem ra có một gia hỏa lợi hại đang chờ ngươi, đây chắc là gia hỏa mạnh nhất mà sau khi ngươi tiến vào vùng đất hoang này gặp phải.
Vẻ mặt Thẩm Tường rất nghiêm túc, nuốt một viên Chân Nguyên đan, điều chỉnh trạng thái, hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất đi đối mặt kẻ địch cường đại sắp đến kia.
Xuyên qua biển lửa, trong thiên địa lập tức yên tĩnh lại, tiếng sói tru thê thảm trước đó đã mai danh ẩn tích, bởi vì những chó sói kia không phải bị Thẩm Tường chém giết, thì chính là bị ngọn lửa thiêu chết, tuy nhiên thiêu đốt kịch liệt kia vẫn còn khói đặc cuồn cuộn như cũ, ánh lửa thông thiên, chiếu bầu trời sáng trưng, nhưng Nam Hoang này chẳng những không có nóng, còn trở nên càng lạnh hơn một chút, âm phong càng thêm dày đặc, ma khí càng thêm bạo ngược, vô cùng quỷ dị.
Vai Thẩm Tường vác một thanh đao khổng lồ, Thanh Long giương nanh múa vuốt trên thân đao lóng lánh ánh sáng trong trẻo lạnh lùng nghiêm trang, một loại khí thế uy nghiêm tràn ngập không ngừng từ phía trên tràn ra, nhìn qua giống như là kẻ huỷ diệt ác ma.
Thẩm Tường dừng bước, hắn hít một hơi, bởi vì hắn thấy phía trước đột nhiên có một người đi tới, một vóc người gầy gò, cả người đều quấn vải trắng. Mặt hắn rất đen, rất lạnh, nhìn qua như là người chết vậy, tuy nhiên ánh mắt tràn ngập ánh sáng đỏ kia của hắn lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong tay hắn cầm một cốt mâu rất dài, mặt trên cốt mâu trắng như tuyết lại lượn lờ hoa văn màu xanh đen giao tạp, nhìn qua như là một binh khí không tệ.
Cảm nhận được trên người người này dâng trào ra ma khí nồng nặc, Thẩm Tường kết luận người này chính là một Nhân Ma, hơn nữa rất lợi hại, có linh trí.
"Ngươi đi tế đàn làm gì?" Người kia hỏi, giọng nói cứng ngắc mà lạnh lẽo, không một chút tình cảm nào, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Đối mặt một người như thế, người bình thường phản ứng sẽ là cảnh giác và sợ hãi, nhưng Thẩm Tường thì cười hì hì nói: "Ta đi tế đàn mắc mớ gì đến ngươi? Tuy nhiên ngươi muốn biết như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta muốn đi đập phá nơi đó!"
Thẩm Tường nói làm người kia bắt đầu co rúm, cặp mắt màu đỏ kia bùng lên một ánh sáng đỏ như máu, làm cho Thẩm Tường trong phút chốc đánh hơi được tử khí và mùi máu tươi nồng đậm.
"Ta là người thủ hộ tế đàn! Cũng là Tế tự, ngươi đây là đang khinh nhờn tế đàn thần thánh của chúng ta, ta sẽ dùng máu và trái tim của ngươi hiến cho Ma thần." Tuy rằng giọng nói của người này cứng ngắc, nhưng cũng nghe ra được hắn rất kích động, lúc nói đến Ma thần, giọng nói của hắn cao vút, bên trong tràn đầy tôn kính và nhún nhường.
Điều này cũng làm cho Thẩm Tường nhìn ra có chút kỳ lạ, hắn cười lạnh nói: "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì ngăn cản ta." Dứt lời, hắn chỉ nhìn thấy một vầng sáng đỏ bay đến, trong nháy mắt hắn nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một nhúm tóc nhỏ của hắn tung bay, lúc đó bạch cốt trường mâu đã xoẹt qua gò má của hắn, cảm thụ cốt mâu dâng trào ra hàn khí, sống lưng Thẩm Tường lạnh toát.
P/S: Ta thích nào... chương 7, ủng hộ nha mọi người...