Thẩm Tường cũng muốn đi xem người của Thiên Hoa thế gia rốt cuộc là mạnh cỡ nào, vậy mà lại bá đạo như thế, tuy nói Tam đại tiền trang nơi này dễ khi dễ, nhưng cũng không nên bị người xem thường như vậy.
Ở bên trong Bát Hoang mới này, Tam đại tiền trang này là mạnh nhất, nhưng vẫn là bị Thiên Hoang thế gia tới từ Thánh Hoang đối đãi như vậy, vừa nghe thì biết người của những Thiên Hoang thế gia này rất phách lối.
Thẩm Tường đi theo đằng sau Phạm Thế Tâm, tiến về quảng trường nơi này, bởi vì đám gia hỏa này đang ở trong quảng trường, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì.
"Chỗ này không phải có trận pháp phòng ngự gì đó sao?" Thẩm Tường lúc này ở bên cạnh Phạm Thế Tâm, hỏi.
"Chúng ta đương nhiên là có, tuy nhiên những trận pháp phòng ngự này thế nhưng không phòng được những gia hỏa kia! Bọn họ mặc dù không đủ thực lực để phá vỡ phòng ngự của chúng ta, nhưng bọn họ lại có một số Thần binh Thần khí khá lợi hại, lúc bọn họ tới, thế gia cường đại đằng sau chắc chắn đã cho rất nhiều gia hỏa bọn họ rất nhiều thứ phòng thân." Phạm Thế Tâm nói.
Đám người Thẩm Tường đã đi tới quảng trường kia, ở bên trong quảng trường này, hắn trông thấy tầm mười người đang đứng ở nơi đó, mà rất nhiều truyền tống trận ở nơi này đã bị phá hỏng.
Mười mấy người kia đều là nam nữ trẻ tuổi, dáng dấp anh tuấn xinh đẹp, trên người đều có một chút ngạo khí, Thẩm Tường cảm thấy những người này rất trẻ trung, cho nên tâm cảnh còn chưa đủ thành thục, bình thường lại được nuông chiều từ nhỏi, sinh ra ở bên trong đại thế gia, tự nhận là hơn người một bậc, đối với Bát Hoang mới này thì chắc chắn sẽ tỏ ra coi thường.
"Đây chính là do các ngươi phá hỏng?" Sau khi Phạm Thế Tâm đi tới, nhàn nhạt mà hỏi, tuy rằng như thế nhưng Thẩm Tường ở bên cạnh hắn lại có thể cảm nhận được lửa giận của hắn.
Sau khi Phạm Thế Tâm đi tới, Thẩm Tường lại trông thấy hai nhóm người khác lại thi nhau chạy tới nơi đây, có lẽ là trang chủ của hai cái tiền trang khác, trông thấy một số truyền tống trận ở nơi này bị phá hỏng, bọn hắn đều rất tức giận, nhưng không phát tác.
"Đúng thì như thế nào?" Một tên nam tử áo tím trong đó cười lạnh: "Ta tới cái nơi rách nát này thế mà còn muốn thu lấy ngọc tiền của chúng ta, đáng đời."
"Nơi này là chúng ta kiến tạo, ngươi không trả ngọc tiền thì có thể không vào, không có người ép các ngươi phải vào! Bây giừo ngươi sử dụng loại phương thức này cưỡng ép tiến vào không nói, còn phá hỏng truyền tống trận trong này của chúng ta! Nể tình các ngươi không hiểu quy củ, các ngươi chỉ cần bồi thường truyền tống trận là được rồi, sau đó lập tức rời khỏi nơi này." Phạm Thế Tâm ôn tồn nói, hắn có sức kìm nén vô cùng tốt, cũng không có biểu lộ lửa giận trong lòng ra ngoài.
Mà loại người này bình thường đều rất đáng sợ, đặc biệt là khi bọn hắn không có ý định nhẫn...
Nam tử mặc áo tím kia cười lạnh vài tiếng, nói: "Ta không bồi thường đấy, các ngươi có thể bắt ta phải làm thế nào? Các ngươi chẳng lẽ còn dám động thủ với chúng ta hay sao?"
Chữ "sao" vừa mới nói ra thì chỉ nghe thấy một tiếng Ba giòn vang, nam tử áo tím vừa mới nói ra lời này đã bay ra ngoài, hắn thế mà bị người một người tát cho một cái đánh bay, chỉ thấy hắn ôm măt nằm trên mặt đất tức giận kêu lên.
Thẩm Tường ngẩn người, bởi vì hắn không nhìn thấy là ai đánh, Phạm Thế Tâm vẫn luôn ở nơi đó, vẻ mặt rất tự nhiên, cũng không giống như là hắn xuất thủ, mà trang chủ hai tiền trang ở bên cạnh Phạm Thế Tâm cũng là như thế.
"Cái tên râu dê bên phải Phạm Thế Tâm đánh." Hạ Bạch Linh nói ra: "Gia hỏa này rất mạnh, có lẽ là một Đạo Tôn!"
Thẩm Tường nhìn vào trung niên có chòm râu dê trên mặt mang theo nụ cười mỉm, lúc này hắn còn vuốt vuốt túm râu của hắn.
"Các ngươi ... các ngươi ai đánh!" Hơn mười tên tới từ Thiên Hoang thế gia kia luống cuống, bọn họ thật không nghĩ tới thế mà lại có người dám động thủ đối với bọn hắn.
"Đánh ngươi thì lại như thế nào?" Phạm Thế Tâm nói ra: "Tuy rằng không phải ta ra tay, nhưng ta muốn nói, làm tốt lắm!"
Hơn mười người trẻ tuổi kia bây giờ mới biết, ba cái trang chủ đứng ở trước mặt bọn họ đều không phải là dễ đối phó!
"Các ngươi chớ đấy ..." Nam tử mặc áo tím kia đã đứng dậy, một bên mặt của hắn đã bị đánh cho tím tái, cũng không biết là chuyện như thế nào, thoạt nhìn như trúng độc.
"Chúng ta đi!" Một tên nam tử áo đen biết bọn hắn không phải là đối thủ, định trở về tìm hỗ trợ.
"Muốn đi? Các ngươi phá hỏng truyền tống trận ở nơi này mà định đi như vậy, không có cửa đâu!" Phạm Thế Tâm nói, trong khi nói chuyện cũng không biết hắn làm cái gì, không gian xung quanh đột nhiên trở nên rất chắc chắn.
"Một cái truyền tống trận mười ức ngọc tiền tổng cộng có mười bảy cái bị các ngươi phá hủy, các ngươi phải bồi thường một trăm bảy mươi ức! Bằng không không cho phép cút!" Phạm Thế Tâm lạnh lùng nói.
"Các ngươi đều đã động thủ, đừng hy vọng chúng ta sẽ bồi!" Nam tử áo tím rất tức giận, hắn rất muốn bước đi nhưng bọn hắn không phải là đối thủ, bọn hắn trước đó còn tưởng rằng đám người Phạm Thế Tâm bởi vì bọn họ tới từ Thiên Hoang thế gia mà e ngại bọn họ, nhưng bây giờ không nghĩ tới còn chưa nói được vài câu thì bọn hắn đã bị đánh.
"Thiên Hoang thế gia phái các ngươi loại đám gia hỏa này tới đối phó Thiên Đạo Vệ Binh sao?" Phạm Thế Tâm đột nhiên nở nụ cười: "Chỉ bằng chút thực lực này của các ngươi thì chắc chắn sẽ chết đến nỗi ngay cả cọng lông đều không thừa!"
"Chắc chắn bọn họ ở Thiên Hoang thế gia không sống nổi nữa, hoặc là ở Thiên Hoang thế gia không được coi trọng, cho nên Thiên Hoang thế gia mới phái bọn họ tới chịu chết." Trung niên chòm râu dê kia cười nói: "Những gia hỏa này nhìn thế nào đều có dáng vẻ sống không được bao lâu nữa, thế mà còn dám phách lối như thế!"
"Các ngươi ... các ngươi thật to gan, Tam đại tiền trang các ngươi là cái thứ gì? Nếu như đánh nhau, Thiên Hoang thế gia chúng ta thật đúng là không sợ các ngươi." Một tên nam tử tức giận nói.
"Nha, ta thật là sợ a! Để trưởng bối các ngươi tới đánh ta a!" Phạm Thế Tâm cười nói.
Phạm Thế Tâm vừa mới nói xong, hơn mười người trẻ tuổi kia, vô luận là nam hay nữ thì tất cả đều bay ra ngoài, trên mặt đều bị đánh một bạt tai.
Lần này Thẩm Tường vẫn không thể trông thấy là ai đánh!
"Là cái tên đầu trọc mập mạp kia!" Hạ Bạch Linh nói ra: "Trang chủ của ba cái tiền trang này đều không phải ăn chay a, đều rất mạnh!"
Thẩm Tường nhìn vào đầu trọc mập mạp kia một chút, hắn nghe Khương Hiền nói, tên đầu trọc mập mạp này là Tam trang chủ của tiền trang Vô Sinh, râu dê hẳn là Tam trang chủ của tiền trang Tam Sinh.
Mặc dù là tới từ ba cái tiền trang, nhưng bọn họ lại đoàn kết ngoài ý muốn, điểm này cũng làm cho Thẩm Tường cảm thấy ngoài ý muốn.
Cuối cùng, ở dưới sự đe dọa của Phạm Thế Tâm, hơn mười thanh niên này cuối cùng cũng móc ra mười một trăm bảy mươi ức ngọc tiền, bằng không bọn họ chắc chắn không đi ra khỏi tòa thành thị này.
"Ba vị trang chủ, làm như vậy thật không có vấn đề gì sao?" Thẩm Tường có chút quan tâm mà hỏi.
"Không có vấn đề gì, tốt xấu gì chúng ta là trưởng bối của đám gia hỏa này, hơn nữa thực lực cũng cao hơn đám gia hỏa này rất nhiều, há có thể để đám gia hỏa coi thường như vậy, nhất định phải hung hăng giáo huấn đám gia hỏa này! Không nói là những thanh niên này, coi như những lão giả hỏa kia tới đây phách lối, chúng ta vẫn quất bọn hắn." Mập mạp đầu trọc cười nói.
Đây chính là thực lực a! Có thực lực, chỉ cần gặp phải loại gia hỏa phách lối này thì đánh thế nào cho thoải mái thì đánh thế đó.
"Được rồi, ta bây giờ đi xem những gia hỏa Bất Tử Thần tộc kia đang làm cái gì một chút, hai người các ngươi ở lại chỗ này đề phóng đám con thanh niên này lại tới." Phạm Thế Tâm nói xong, nói với Thẩm Tường: "Chuyện ngươi nhờ ta, ta sẽ nhanh chóng giải quyết giúp ngươi."
"Được, đa tạ!" Thẩm Tường nhờ Phạm Thế Tâm đi thu mua Thiên Phách quả giups cho hắn, chỉ cần hắn có thể có được thì hắn tin tưởng mình chẳng mấy chốc là có thể tăng lên tới Đạo Phách cảnh đỉnh phong.
P/S: Ta thích nào ... chương 2