Thẩm Tường vừa mới rời khỏi Ma Hoang thì lập tức tiến về Thú Hoang, đi tới Độc cung dưới mặt đất của Đỗ Tiểu Linh, trong này tuy rằng khắp nơi đều là hoa cỏ độc và một số chất độc nhưng mỗi lần tới đây Thẩm Tường đều ngửi được loại mùi thơm ngát kia, tinh thần luôn luôn sảng khoái.
Hắn vừa tới, đã nhìn thấy trong sân nhỏ trước cửa nhà nhỏ có một cái vạc ngọc lớn, bên trong đang ngâm một nữ tử tuyệt mỹ, hóa ra là Hạ Bạch Linh.
Hạ Bạch Linh nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ say vậy, ngâm ở trong vạc ngọc, tuy rằng nàng ta chỉ lô ra một cái đầu nhưng qua làn nước trong vắt và tĩnh lặng, có thể trông thấy thân thể xinh đẹp kia của nàng ta.
Thẩm Tường vừa mới bắt đầu đã nhìn tới xuất thần, nhưng nghĩ tới Hạ Bạch Linh thế nhưng là một nữ nhân có tính cách khác, hắn lập tức cưỡng ép di chuyển ánh mắt, không còn nhìn nữa, tránh cho bị Hạ Bạch Linh phát hiện.
Nhưng là, hắn vừa mới quay đầu đi thì lại nghe thấy tiếng cười duyên của Hạ Bạch Linh: "Đồ hèn nhát, có sắc tâm không có sắc đảm."
Thẩm Tường rất muốn nghiêng đầu đi nhìn lại, có điều hắn vẫn là nhịn được, nhìn về một gốc thụ kỳ lạ đang nở rộ hoa màu tím, nói ra: "Bạch Linh tỷ, mới vừa rồi là ta không cẩn thận nhìn thấy, với cả ngươi xinh đẹp như thế, thật sự là nhịn không được mà nhìn thêm một chút, xin hãy tha thứ!"
"Ngươi khách khí với ta cái gì? Lần trước ngươi còn làm với Tử Thiến ở ngay trước mặt ta, khi đó cũng không thấy ngươi trung thực như vậy." Hạ Bạch Linh khẽ hừ một tiếng, rồi mới từ trong vạc ngọc duỗi ra một cái chân thon dài.
"Mau tới xoa xoa chân giúp ta." Hạ Bạch Linh hô.
"Cái này ... nam nữ thụ thụ bất thân a!" Thẩm Tường ho khan hai tiếng.
"Giả vờ cái gì mà giả vờ, mau tới đây!" Hạ Bạch Linh tức giận hô.
Thẩm Tường hết cách rồi, chỉ có thể đi tới, nắm lấy gót sen mềm mại của nàng ta, rồi mới xoa bóp nhẹ nhàng, hỏi: "Tại sao phải xoa bóp chân giúp ngươi? Không phải bây giờ ngươi phải ngâm những thứ này để ngươi biết thành thân thể bách độc bất xâm sao?"
Lúc Thẩm Tường nói, đôi mắt còn không ngừng liếc nhìn trong vạc ngọc, xuyên thấu qua làn nước trong vắt mà nhộn nhạo kia, loáng thoáng trông thấy một vài thứ xinh đẹp, nhưng Hạ Bạch Linh đang nghịch nước, sóng nước dập dờn, trông rất mơ hồ.
"Cũng không có gì, ta chính là chỉ muốn xem bây giờ ta ngâm mình tới trình độ như thế nào, ta bây giờ tuy rằng có thể giơ chân lên, nhưng lại không cảm nhận được ngươi đang sờ chân của ta, nếu như cảm thấy, ta hôm nay mới tính là ngâm nước tốt." Hạ Bạch Linh cười duyên nói: "Chẳng mấy chốc là ta có thể tu luyện ra thân thể bách độc bất xâm, tới lúc đó ta cũng không cần phải sợ độc."
"Nước này làm từ những thứ gì? Bạch Linh tỷ ngươi ngâm nhiều ngày như thế giống như trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều, càng nhìn càng thích mắt." Thẩm Tường cười hì hì nói.
"Tiểu bại hoại, ngươi cũng đừng có nói ngọt với ta, ngươi là gia hỏa như thế nào ta làm sao lại không biết?" Hạ Bạch Linh cười khanh khách nói: "Ngươi tên gia hỏa xấu xa này, đặc biệt là lần trước..."
Thẩm Tường nhếch miệng: "Ta cũng không phải cố ý, ta cho là ngươi hôn mê, ai ngờ ngươi lại tỉnh táo như vậy."
Hạ Bạch Linh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường, giống như cảm ứng được cái gì đó, rồi mới nói: "Tiểu bại hoại, đưa đầu tới gần đây!"
"Ngươi muốn làm cái gì? Muốn hôn môi với ta sao?" Thẩm Tường cười nói.
"Nghĩ hay lắm, nhanh lên!" Hạ Bạch Linh vội hô.
Thẩm Tường đưa đầu tới gần, lúc này hắn hắn cũng có thể ở khoảng cách gần nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Bạch Linh, ngay vào lúc hắn muốn xoa bóp mặt của Hạ Bạch Linh thì mặt mình trước tiên lại bị Hạ Bạch Linh vé.
"A... Đây là Vô Cực Đạo khí a!" Hạ Bạch Linh véo vào mặt Thẩm Tường một cái rất là kinh ngạc: "Ngươi cái tên gia hỏa này làm sao lại tu luyện ra Vô Cực Đạo khí rồi? Đây là cần nhục thân rất mạnh mới có thể dựng dục ra được a!"
"Hết cách rồi, ta chính là lợi hại như vậy, có phải thích ta rồi hay không?" Thẩm Tường cười nói, rồi mới đưa tay lên sờ vào gương mặt của Hạ Bạch Linh, hơn nữa còn véo cái, quả nhiên có thể cảm ứng được một chút Vô Cực Đạo khí ở trên mặt nàng.
Trước đây hắn cũng sờ qua khuôn mặt của Hạ Bạch Linh nhưng lúc đó hắn còn chưa tu luyện ra Vô Cực Đạo khí, cho nên không cảm ứng được, nhưng bây giờ hắn có thể cảm ứng được.
"Ngươi cũng có a!" Thẩm Tường nói.
Hạ Bạch Linh đẩy tay Thẩm Tường ra nói: "Đương nhiên là có, nhục thể của ta cũng rất mạnh nha, người ta nói như thế nào thì cũng là một Đạo Tôn."
"Tiểu Linh tỷ và Tử Thiến tỷ đâu? Làm sao không nhìn thấy các nàng a?" Thẩm Tường nói: "Không phải các nàng giám hộ ngươi ngâm người sao?"
"Trước kia thì cần các nàng ở bên cạnh quan sát, nhưng bây giờ thì không cần, một mình ta có thể làm được." Hạ Bạch Linh nói ra: "Các nàng đều đi ra ngoài, ngươi nhanh nói tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào? Ta lâu lắm rồi không có đi ra, hơn nữa thực lực của ngươi bây giờ là gì? Sao ta không nhìn thấu được ngươi!"
"Ta a ... ta là Đạo Sư cảnh tầng hai, tình huống bên ngoài rất phức tạp rất phức tạp, một lời khó nói hết a, chờ Tiểu Linh tỷ các nàng trở về, ta sẽ nói cho các ngươi biết." Thẩm Tường nói.
"Tiểu bại hoại, cái vạc ngọc này rất lớn, còn đủ chứa thêm một người, ngươi cũng xuống ngồi cùng với ta đi a, rất thoải mái." Hạ Bạch Linh đột nhiên cười nói.
"Thật sao?" Thẩm Tường kích động trong lòng, vội vàng nói.
"Đương nhiên là thật, nhanh vào đây đi!" Hạ Bạch Linh nói rất nghiêm túc.
Thẩm Tường vội vàng cởi quần áo, nhưng lúc hắn vừa mới cởi áo ra, Hạ Bạch Linh lại cười khanh khách nói: "Lừa ngươi a, trông cái dáng vẻ vội vàng của ngươi kìa cái tên tiểu bại hoại này!"
Nhìn thấy Hạ Bạch Linh cười khanh khách, mà Thẩm Tường lại bị trêu đùa, trong lòng rất là khó chịu, rất muốn giải quyết Hạ Bạch Linh ngay tại chỗ.
Ngay vào lúc Hạ Bạch Linh cười tới run rẩy hết cả người, Thẩm Tường ngang nhiên đưa đầu tới, cưỡng hôn lấy yêu tinh tinh nghịch thích trêu đùa hắn này.
Ngay tại thời điểm này, não hải Hạ Bạch Linh trống rỗng, lúc nàng ta ở Bách Hoa thôn biết Thẩm Tường luôn là gia hỏa có sắc tâm không có sắc đảm, hơn nữa định lực luôn luôn không tệ, cho nên nàng mới trêu đùa Thẩm Tường mà không kiêng kỵ chút nào, nhưng bây giờ không nghĩ tới Thẩm Tường thế mà lại cưỡng hôn nàng!
"Tiểu bại hoại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ô ô!" Hạ Bạch Linh truyền âm cho Thẩm Tường, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã bị ngăn lại.
Tuy rằng nàng ta phản kháng không ngừng nhưng lực lượng không đủ lớn cũng không biết có phải bởi vì ngâm trong loại nước đặc thù này hay không, dẫn tới lực lượng nàng ta không ra được, hay là trong đáy lòng nàng ta có chút chờ mong cái gì, tóm lại dưới sự dẫn đạo của Thẩm Tường, nàng ta có chút thích loại cảm giác này, hơn nữa còn dần dần trở nên yên tĩnh lại, ôm lấy cổ Thẩm Tường...
Cộp cộp...
Tiếng cửa đá đột nhiên mở ra, ba nữ tử tiến vào, trông thấy Thẩm Tường đứng ở bên cạnh vạc ngọc, khom người cúi đầu, cùng với Hạ Bạch Linh đang ngâm mình trong vạc ngọc đang hôn lấy nhau, rất là đắm đuối.
"Các ngươi ... các ngươi đang làm gì đó, là đang luyện công sao?" Đỗ Tiểu Linh khẽ cười nói.
Lúc này Thẩm Tường và Hạ Bạch Linh mới phản ứng lại, Hạ Bạch Linh đẩy Thẩm Tường ra, u oán nhìn vào Thẩm Tường, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, chỉ là mặt đỏ lên khe khẽ hừ một tiếng.
"Thấm Liên tỷ, ngươi cũng ở nơi này sao! Các ngươi đi đâu đó?" Thẩm Tường lau miệng, thật giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì vậy, cười hì hì đi tới, mặt đã dày vô sỉ tới cực điểm, khiến Bạch Tử Thiến và Lữ Thấm Liên đều khẽ hừ một cái.
Đỗ Tiểu Linh thì không thèm để ý tới chuyện này, nàng ta nói ra: "Chúng ta có ý định ra ngoài bắt người lông đen, nhưng không nghĩ tới người lông đen đều không có đi ra, tuy nhiên lại lấy được một thứ tốt!"
Nói xong, Đỗ Tiểu Linh lấy ra một cái dây lưng màu đỏ, dây lưng lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị.
"Đây là... Hồn độc!" Thẩm Tường kinh hô.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.