Thẩm Tường giải quyết Lâm Đình xong thì nghênh ngang ngồi con sự tử lớn màu đen kia mà rời đi, sau đó mới chạy về phía trước lúc chạy hắn biến thành dáng vẻ của Lâm Đình.
"Triệu Vưu kia triệu tập những người này cũng không phải là bởi vì chuyện bắt ta, mà là có chuyện quan trọng khác, đến cùng là chuyện gì đây?" Thẩm Tường từ trong trí nhớ của Lâm Đình biết được.
Hắn ngồi cưỡi sư tử màu đen, chẳng mấy chốc đã đi tới Nguyên Thủy Đế cung, ở bên trong Đế cung có một cái quảng trường rất lớn, cũng có rất nhiều chiễn sĩ Linh tộc cường đại.
Thẩm Tường đi tới đây, dựa vào ký ức của Lâm Đình, tiến lên chào hỏi với mấy người bằng hữu bộ hạ, rồi mới tiến vào trong đội ngũ.
Triệu Vưu từ đằng xa bay tới, trên người hắn mặc Phượng Hoàng Vũ y có thể phi hành một cách tùy ý, lúc trông thấy hắn phi hành, người ở chỗ này đều hiện ra vẻ hâm mộ.
Hiện tại Thẩm Tường cũng có chút hiểu tại sao Lâm Tích Dung lại mong muốn đạt được Phượng Hoàng Vũ y tới như vậy, ngươi nơi này đều không thể bay, cho dù lực lượng cường đại hơn nhưng đều bị một cỗ lực lượng áp chế, dẫn tới bọn họ không cách nào bay lượn trên không trung, chỉ có thể dùng phương thức nhảy lên, nhưng cái này có sự khác biệt rất lớn đối với bay.
"Các vị, bây giờ tạm dừng tìm kiếm người dị vực kia, một vị trưởng lão Triệu tộc ta trông coi cấm địa vừa mới trông thấy bên trong cấm địa đột nhiên xuất hiện một đám lửa, sau khi đám lửa kia tản ra thì bên trong xuất hiện một con Phượng Hoàng, nhưng Phượng Hoàng này lại biến thành hình người, bay ra cấm địa." Triệu Vưu nói.
"Cho nên, các ngươi bây giờ quan trọng nhất chính là đi tóm lấy con Phượng Hoàng này."
Lại có Phượng Hoàng từ thông đạo Vạn Thần uyên đi xuống, Thẩm Tường cũng cảm thấy rất kinh ngạc!
Vạn Thần uyên là thông đạo từ Thần Hoang tới đây, Thần Hoang có Thần Điểu Phượng Hoàng cũng không kỳ quái, nhưng tại sao lại tới Nguyên Thủy chi địa này?
Vừa rồi lúc Triệu Vưu nói chuyện, Thẩm Tường cũng cố ý truyền lời nói của hắn vào trong Lục Đạo Thần kính, để Lâm Tích Dung ở bên trong biết được.
Sau khi Lâm Tích Dung nghe thấy thì ở trong Lục Đạo Thần kính mắng to lên: "Triệu Vưu cũng là tên khốn kiếp, thế mà không muốn nhanh chóng tìm ta trở về."
"Ngươi cái tên khốn kiếp này nhanh thả ta ra, ta cũng muốn đi bắt Phượng Hoàng." Lâm Tích Dung hô lớn.
"Ngươi đừng có nghĩ, Phượng Hoàng thế nhưng là rất cường đại, hơn nữa còn bay được, ngươi có thể trông thấy cái bóng của Phượng Hoàng cũng rất không tệ." Thẩm Tường cười nói: "Tuy nhiên ngươi chỉ cần làm nữ nô của ta ta sẽ đáp ứng cho ngươi Phượng Hoàng Vũ y, tuy nhiên cái này phải chờ ta trở về mới được, ở thế giới kia của ta có Phượng Hoàng, hơn nữa còn rất quen."
"Bớt khoác lác, ngươi cái loại hàng nát này mà cũng đòi biết Phượng Hoàng? Ta vậy mới không tin!" Lâm Tích Dung nghĩ tới Thẩm Tường quen biết với Phượng Hoàng thần thánh thì đã cảm thấy chuyện này là rất không có khả năng.
Triệu Vưu lại nói: "Chỉ cần phát hiện Phượng Hoàng, nếu như ta có thể bắt được, tới lúc đó ta dùng Phượng Hoàng Vũ tới làm ra Phượng Hoàng Vũ y làm khen thưởng."
Có Phượng Hoàng Vũ y là có thể bay, cho nên người ở chỗ này đều quyết định phải liều mạng đi tìm con Phượng Hoàng kia.
"Được, hiện tại bắt đầu đi, Phượng Hoàng không ở trong Nguyên Thủy thánh địa, đã bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh ... tuy nhiên mọi người không cần lo lắng tìm không thấy, Phượng Hoàng kia từ Vạn Thần uyên xuống, lại xông ra cấm địa của chúng ta, đã bị lực lượng trong cấm địa gây thương tích, cho nên nhất định đi không xa, ngay ở gần Nguyên Thủy thánh địa." Triệu Vưu lại nói: "Các vị, hiện tại đi đi!"
Nói xong, tất cả mọi người thi nhau ngồi cưỡi tọa kỵ của mình, lao ra khỏi Đế cung tranh nhau chạy như điên.
"Ngươi thả ta ra nhanh lên, ta muốn đi tìm Phượng Hoàng." Lâm Tích Dung hô, nàng ta cũng muốn lấy được Phượng Hoàng vũ, đây chính là nguyên nhân mà nàng ta đồng ý đính hôn với Triệu Vưu.
"Phượng Hoàng loại vật này làm sao có thể để Triệu Vưu đạt được?" Thẩm Tường hừ một tiếng, lúc chạy, sử dụng dịch chuyển rời khỏi lưng của con sư tử màu đen đi tới bên ngoài Nguyên Thủy thánh địa.
Hiện tại hắn chưa có thực lực để xử lý tên Triệu Vưu kia, cho nên hắn tuyệt không thể để Triệu Vưu đạt được Phượng Hoàng, nếu để Triệu Vưu đạt được vậy chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.
"Muốn tìm Phượng Hoàng cũng không dễ dàng a, nơi này lớn như vậy!" Thẩm Tường chỉ có thể dịch chuyển xung quanh, đồng thời thả ra vô số loại Chu Tước nhỏ như con muỗi kia.
Hiện tại hắn chỉ là ngồi ở trên một cây đại thụ, nhắm mắt lại, xử lý hình ảnh mà trăm vạn con Chu Tước nhỏ kia mang tới, cái này rất hao phí tâm thần, bởi vì hắn còn phải sử dụng lực lượng không gian tới duy trì Chu Tước đi cảm ứng.
Đương nhiên, hắn bây giờ thế nhưng là Đạo Tôn cảnh, chuyện này với hắn mà nói thì cũng không phải chuyện rất khó, chỉ là hơi có chút đau đầu.
"Tích Dung, lực lượng trong cấm địa kia rất mạnh sao? Bị lực lượng trong đó làm bị thương mà còn có thể nhanh chóng bay ra khỏi cấm địa, đây là lực lượng như thế nào?" Thẩm Tường hỏi, hắn muốn xác định thực lực con Phượng Hoàng kia một chút.
"Nói rõ con Phượng Hoàng kia rất mạnh, từ Vạn Thần uyên xuống vốn là sẽ nhận trọng thương nhất định, mà bây giờ trong cấm địa xuất hiện một loại lực lượng đáng sợ, chỉ cần cảm ứng được sinh mệnh là bắt đầu công kích, mà Phượng Hoàng trải qua hai cửa ải này còn có thể chạy trốn thì như vậy có thể nói là rất cường đại." Lâm Tích Dung nói ra: "Ngươi thả ta ra ... để cho ta đi tìm Phượng Hoàng, chuyện trước đó giữa ta và ngươi xí xóa, có được hay không?"
"Ta không tin được ngươi!" Thẩm Tường nói.
"Lần này ngươi nhất định phải tin ta, lần này ta sẽ không nuốt lời, ta thật muốn đi tìm Phượng Hoàng, ta thật muốn từ Vạn Thần uyên ra ngoài tìm phụ hoàng ta!" Lâm Tích Dung khẽ thở dài: "Phụ hoàng ta trước cũng không nghĩ tới có thể rời khỏi Vạn Thần uyên, sau khi hắn đi thì không trở về, đây chính là người thân duy nhất của ta, vì tìm hắn, ta cũng đã có ý định hy sinh thân thể chính mình để đạt được Phượng Hoàng Vũ y từ Triệu Vưu."
Thẩm Tường suy nghĩ một lúc, lấy Lục Đạo Thần kính ra, mở phong ấn ra để Lâm Tích Dung đi ra.
Thực lực của Lâm Tích Dung rất mạnh, vừa ra tới đã phóng xuất ra cỗ khí thế vô cùng đáng sợ kia, nàng ta nắm chặt tay ngọc rồi mới vung tay lên muốn đánh Thẩm Tường.
"Này này, ngươi đã nói xí xóa, ngươi cần phải tuân thủ lời hứa a, bằng không lần sau ngươi lại rơi vào trong tay của ta, ta sẽ không khách khí." Thẩm Tường cười nói: "Nếu không ngươi đánh cược một trận, sau khi ngươi động thủ xem có phải vẫn bị ta bắt lại được hay không?"
Lâm Tích Dung cắn chặt hàm răng ngọc, hừ một tiếng, trong tay Thẩm Tường có một cái Đế Thần ấn, uy lực của Đế Thần ấn thì nàng ta rất hiểu, hiện tại nàng ta cũng không có nắm chắc, huống chi Thẩm Tường có rất nhiều thủ đoạn, lần trước nàng ta còn chưa hiểu cái gì đã bị Thẩm Tường bắt lấy.
"Hừ, tính ngươi có lương tâm!"
Lâm Tích Dung khẽ hừ một cái, hiện tại trọng nội tâm nàng cảm thấy Thẩm Tường cũng không phải là rất xấu, bắt nàng ta lại cũng không làm ra chuyện khác người gì, chẳng qua chỉ là sờ mặt nàng, đây là chuyện không quan trọng, đương nhiên, đối với chuyện Thẩm Tường cưỡng hôn nàng ta, thì nàng ta vẫn còn đau đáu trong lòng.
"Đại tiểu thư, ngươi phải biết, ta người dị vực này không hiểu ra sao cả bị tóm tới, bị coi như Man Thú để mà hành hạ, ngươi biết ta ngậm bao nhiêu đắng sao? Ta cũng không có làm ra cái chuyện gì xúc phạm tới Nguyên Thủy thánh địa các ngươi thì đã bị tóm tới rồi bán đi làm nô lệ, nếu như ta không có chút bản lĩnh có thể cường đại lên ở trong thời gian ngắn, ta còn không biết sẽ bị hành hạ tới lúc nào."
Thẩm Tường nói tới việc này thì vẫn còn rất tức giận: "Hiện tại ngươi cũng lĩnh giáo được loại mùi vị này đi!"
Lâ Tích Dung cao ngạo thực sự đã lĩnh giáo được, rất khó chịu, nàng ta cũng không nói thêm cái gì.
"Bây giờ ta đi tìm Phượng Hoàng, chuyện trước đó xí xóa, lần sau ngươi gặp lại ta thì cũng không cần trốn tránh ta." Lâm Tích Dung nói xong thì nhảy xuống nhánh cây thô to kia, ở dưới mặt đất chạy nhanh như chim yến.
Thẩm Tường lại dịch chuyển xung quanh một chút, thả ra lượng lớn Chu Tước nhỏ, thả ra rộng hơn chút nữa.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.