Thẩm Tường trước đó đi qua Thần Hồng sơn kia, chính là một tông môn Hỏa đạo, từ giọng điệu của Thái Thượng Chân tới xem, Hỏa đạo và Kiếm đạo có quan hệ dường như không phải rất tốt.
"Kiếm linh tiền bối, thời đại của ngươi năm đó có nghe nói về Hỏa đạo hay không?" Thẩm Tường hỏi.
"Hỏa đạo? Đương nhiên là có, tuy nhiên khi đó Hỏa đạo còn rất trẻ, hiện tại sao rồi?"
"Một trong ba đại đạo." Thẩm Tường nói.
"Nguyên Thủy đạo bí đá văng đi rồi? Chuyện này cũng bình thường, Nguyên Thủy đạo này là một đạo kỳ lạ bị đẩy ra khỏi top ba cũng không có gì lạ, Hỏa đạo là đạo mà rất nhiều người tu luyện, có thể tự thành một mạch cũng không có gì là lạ." Kiếm linh nói ra: "Quan hệ giữa ba đạo này bây giờ như thế nào?"
"Không rõ lắm, tóm lại Kiếm đạo và Thiên đạo có quan hệ không tốt, cùng với Hỏa đạo thì hình như cũng chẳng ra sao." Thẩm Tường nói.
"Ngay cả Thiên đạo loại phong cách làm việc kia, bản thân bọn họ thường xuyên nội đấu, thậm chí nhiều hơn so với các đạo khác." Kiếm linh nói.
Đúng lúc này, Thẩm Tường cảm ứng được một cỗ khí tức hỏa diễm rất mạnh tới gần, mà lão bối ở bên trong đội ngũ Thái Thượng Chân đều lập tức cảnh giác lên, nhìn vào một cái phương hướng.
"Ha ha ... Hóa ra là bằng hữu Kiếm đạo a ... nha, Đan đạo cũng ở, đội hình rất mạnh nha." Nói chuyện chính là một người trung niên, cưỡi trên một con ngựa thiêu đốt lên hỏa diễm lao vụt mà tới.
"Các ngươi không phải đi trước so với chúng ta sao? Làm sao mới tới nơi này?" Thái Thượng Chân hỏi.
"Chủ yếu là con đường phía trước không dễ đi ... chúng ta bây giờ đã vòng trở lại, chuẩn bị đi một con đường khác, các ngươi có muốn đi cùng với chúng ta hay không?" Người trung niên cưỡi ngựa kia hỏi.
Thực lực của Hỏa đạo cũng không yếu, hơn nữa có rất nhiều người, bọn họ chắc chắn đã đại chiến qua ở chỗ này, bằng không sẽ không sót lại nhiều khí tức nóng bỏng tới như vậy.
Mà bây giờ ngay cả bọn họ cũng không thể vượt qua khu vực này thì như vậy người của Kiếm đạo đi qua chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Hơn mười lão bối ở bên đám người Thái Thượng Chân dùng thần thức trao đổi một chút, quyết định đồng ý đi cùng với người của Hỏa đạo, có thể nhìn ra được bọn họ tuy rằng có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn không lớn, đặc biệt là loại tình huống bây giờ, bọn họ có thể hợp tác với nhau mà không để ý tới hiềm khích trước đó, bởi vì trước mắt có được lợi chính là Thiên đạo.
"Những gia hỏa Thiên đạo kia sớm đã tới rồi, chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được, đừng để bọn họ vớt sạch chỗ tốt đi." Người trung niên cưỡi ngựa nói xong rồi mới nắm đấm đấm một quyền ra không trung, một đạo hỏa diễm dâng trào nổ tung trên bầu trời.
Một lát sau, một trận thanh âm ầm ầm truyền tới, chỉ thấy trong núi hoang có ngàn con ngựa phi nước đại đi ra, đều là loại ngựa thiêu đốt lên hỏa diễm kia.
Trông thấy nhân mã của Hỏa đạo, đám người Thái Thượng Cahan đều hít một hơi khí lạnh.
"Người của các ngươi chỉ còn lại chừng này?" Thái Thượng Chân kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chết hơn hai ngàn." Người trung niên cưỡi ngựa đi xuống ngựa, khắp khuôn mặt là vẻ bi thống, đặc biệt là ở đằng trước gặp nhóm Man Thú rất mạnh, nếu không phải là chúng ta rút lui được nhanh thì chỉ sợ còn lại càng ít.
"Làm sao có thể như vậy? Lực lượng của các ngươi cũng không yếu hơn so với Thiên đạo, bọn họ có thể đi qua, các ngươi có lẽ cũng có thể đi." Trưởng lão Thí Thần sơn hỏi.
"Đám gia hỏa Thiên đạo kia cũng đã chết không ít, trên đường chúng ta đi nhìn thấy những thi thể người kia của bọn họ, bọn họ hẳn là đi đường vòng." Người trung niên kia nói ra: "Dựa theo con đường trên bản đồ, chúng ta còn phải đi hai năm!"
"Vùng đất nguy hiểm này chúng ta rất ít khi đi vào, mặc dù từng có người đi vào, nhưng cũng không có trở ra, chỉ mong lần này tiến tới, tất cả mọi người có thể bình an trở về." Thái Thượng Chân hít sâu một hơi.
Thẩm Tường ngược lại là bị giật nảy mình, lại phải đi hơn hai năm, hơn nữa còn là đi ở bên trong một nơi rất nguy hiểm, đây quả thực là liều mạng a.
Sắc mặt trưởng lão Thí Thần sơn đột nhiên thay đổi, nói ra: "Là đệ tử Hỏa đạo các ngươi sao? Có một đám gì đó đang tới gần, hình thể hẳn là chỉ lớn chừng con ngựa!"
"Không phải, là đàn thú!" Vẻ mặt người trung niên kia đột nhiên thay đổi, rồi mới đối với đám đệ tử Hỏa đạo đằng sau hắn quán lớn lên: "Chuẩn bị tác chiến!"
Thẩm Tường còn ở trong khu rừng, hắn đứng ở trên ngọn của một cây đại thụ nhìn vào sâu trong núi hoang, bên đó cát bụi mù mịt, từng ngọn núi hoang đang biến mất, đều là bị đàn thú lao tới thả ra lực lượng giẫm cho san bằng, cát bụi cuồn cuộn che khuất bầu trời đang lao tới.
"Đều là những Man Thú gì?" Thái Thượng Chân vội vàng hỏi.
"Đàn Cương Hổ!" Người trung niên kia nói ra: "Các ngươi cũng phải cẩn thận, lúc công kích nhớ đâm vào mắt Cương Hổ, đó là nơi đâm thủng dễ dàng nhất."
Thẩm Tường không có ý định tham chiến, tu vi của hắn là thấp nhất trong đám người này, hắn đứng xem là tốt rồi.
Mắt thấy cát bụi sắp bao phủ tới, người trung niên vừa rồi kia đột nhiên nhảy vọt tới phía trước, đánh ra một quyền về phía cát bụi rạp trời kín đất đang lao tới kia!
Ầm!
Nắm đấm người trung niên kia chấn động, tuôn ra một cỗ khí bạo vang vọng, hình thành một cỗ không khí nóng rực, thổi bay đi đám cát bụi cuồng bạo kia.
"Thật mạnh a!" Thẩm Tường còn tưởng rằng cát bụi sẽ bao phủ tới, không nghĩ tới một quyền của người trung niên kia đã thổi bay.
Lúc này đàn Cương Hổ cũng xuất hiện, những lão hổ này toàn thân đều là thép sáng bóng, miệng đầy răng sắc nhọn, như là sóng trào vọt tới.
Đệ tử Hỏa đạo ở đằng trước cũng rất dũng mãnh, Hỏa quyền Hỏa chưởng không ngừng, trong chớp mắt đã đánh ra một trận sóng lửa, bao phủ toàn bộ Hổ Thép lao vọt tới, trong tay người trung niên kia cầm một thanh đại đao, hóa thành một vệt sáng lao vào, trong quá trình xung phong giết vào đã có mấy chục con Cương Hổ chém nát.
"Đây chí ít có mấy vạn Cương Hổ đi..." Thẩm Tường quan sát từ đằng xa, lúc này đệ tử Kiếm đọa cũng gia nhập chiến trường, không thể không nói, đệ tử Kiếm đạo tuy rằng ít nhưng số lượng Cương Hổ giết được không ít hơn so với đệ tử Hỏa đạo.
Những đệ tử này đều là chọn kỹ ra, tu vi cực cao, thực lực đều rất không tệ, trong nháy mắt đều có thể đâm ra mấy ngàn kiếm, thân pháp đều rất cao minh, bị nhóm hổ vây quanh, vẫn có thể thành thạo điêu luyện, lúc xuất kiếm đều có thể giết chết vài con Cương Hổ.
Gần nửa canh giờ trôi qua, thi thể mấy vạn con Cương Hổ nơi nào cũng thấy, máu nhuộm đỏ vùng đất hoang gần núi rừng này, máu tanh nồng nặc kinh tởm.
"Nhân loại chưa chết một ai, thật mạnh a!" Thẩm Tường vừa rồi đã kiến thức được thực lực của cường giả Kiếm đạo và Hỏa đạo, đệ tử trẻ tuổi cũng rất ưu tú, đối mặt với một đám Cương Hổ cuồng bạo như thế thế mà không tổn thương một người nào.
Mà đại quân Hỏa đạo trước đó chết đi hai ngàn người thì có thể thấy được đàn thú mà bọn họ gặp phải càng đáng sợ hơn, bằng không dựa vào loại khí thế này của bọn họ là sẽ không lùi bước.
"Đây là điểm yếu, những con thú cường đại nhất còn ở đằng trước kia, chúng ta tuy rằng cùng nhau nhưng đối mặt đám Man Thú kinh khủng kia thì chúng ta khả năng đều sẽ chết ở bên trong, đi vòng đi!" Người trung niên kia nói.
Mọi người nghỉ ngơi ba ngày rồi mới bắt đầu lên đường, do người của Hỏa đọa dẫn đường.
Thẩm Tường chỉ là đi theo ở đằng sau, hơn nữa còn dùng lực lượng phản, hắn cảm thấy mình cho dù gặp phải thú triều thì khả năng cũng chẳng sao cả, tuy nhiên vì lý do an toàn hắn vẫn đi theo đám người này.
Trên đường có rất nhiều đàn thú, có thể thấy được vùng đất nguy hiểm này sẽ có rất ít người tiến vào, những đàn thú kia ít thì bốn năm ngàn, nhiều thì hơn mười vạn, trên đường đi đều là giết mà đi.
Bọn họ đều không muốn những thi thể đó cho lắm, mà Thẩm Tường thì cảm thấy rất đáng tiếc nên đã lặng lẽ thu thập tất cả.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.