Thẩm Tường đi tới, đám người Vân Tiểu Đao đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không nghĩ tới Lữ Kiệt này lại to gan như vậy, dám ở chỗ này động thủ với bọn hắn, đây là trái với môn quy.
Mặt Lữ Kiệt liền biến sắc, Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện, ngay cả hắn cũng không có phát hiện, hơn nữa còn chặn lại công kích của hắn.
"Đúng là một tên không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt người có thực lực yếu hơn mình." Thẩm Tường cười lạnh nói, nhìn Lữ Kiệt ở khoảng cách gần, hắn so với Lữ Kiệt còn cao hơn một cái đầu, hơn nữa thân hình khôi ngô hơn Lữ Kiệt rất nhiều, từ điểm này so sánh, Lữ Kiệt đã kém đi rất nhiều.
Lúc này, đằng sau Lữ Kiệt cũng có ba tên đệ tử chân truyền đi tới, một Chân Võ cảnh lục đoạn, một bát đoạn, một thất đoạn, Chân Võ cảnh bên trong Thái Vũ môn không nhiều, Thẩm Tường đã nhận ra ba người này.
Lữ Kiệt lấy tay về, trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì Thẩm Tường bây giờ lại mạnh hơn một chút, đây chỉ là ngăn ngắn trong năm ngày mà thôi, nguyên bản hắn cho rằng Thẩm Tường ít nhất phải chữa thương một, hai năm, nhưng chỉ là năm ngày đã tốt rồi.
"Thẩm Tường, ngươi quên giáo huấn lần trước sao?" Lữ Kiệt thu tay về, một đôi mắt mang theo vẻ tức giận nhìn Thẩm Tường.
"Đương nhiên nhớ, cũng là bởi vì nhớ, ta mới đến tìm ngươi! Ngươi lần trước là suýt chút nữa giết chết ta."
Thẩm Tường nắm chặt nắm đấm, xương cốt phát ra tiếng “ Bùm bùm “ , trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Lữ Kiệt cười lớn một tiếng: "Lẽ nào bây giờ ngươi muốn tỷ thí với ta? Tuy nhiên ngươi và ta không phải một cấp bậc, ta sẽ không tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi, để tránh nói ta bắt nạt người! Ngươi còn chưa xứng chiến đấu với ta, ngươi chỉ là một kẻ yếu, một tên rác rưởi suýt chút nữa bị ta làm cho quỳ xuống đất."
Nắm đấm nắm chặt của Thẩm Tường buông lỏng, thần tình trở nên bình tĩnh lạ thường, nhưng bốn phía lại đột nhiên bao phủ một trận sát khí, tuy nhiên cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, đã biến mất rồi.
Đây là dáng vẻ tức giận cực độ của Thẩm Tường, một người cực kỳ phẫn nộ, lại rất bình tĩnh, đây là rất đáng sợ, tức giận có thể làm cho lực lượng con người trở nên càng mạnh hơn, nhưng rất dễ dàng khiến người ta mất đi lý trí, mà ở lúc rất phẫn nộ gắng giữ tỉnh táo, thì có thể kích phát ra lực lượng tiềm ẩn trong cơ thể, đồng thời có thể bình tĩnh chưởng khống nguồn lực lượng này.
"Ngươi muốn chiến đấu với Lữ huynh, trước hết qua hai chiêu với ta, không sử dụng binh khí!"
Một thanh niên bên cạnh Lữ Kiệt nói, giọng nói vô cùng ngả ngớn ngạo mạn, không có để Thẩm Tường vào trong mắt chút nào, đây là Chân Võ cảnh lục đoạn, tên là Doanh Thắng Khải, là nhân vật cùng thời với Hách Đông Thanh và Dược Hải Sinh.
"Chỉ cần ngươi đánh bại Doanh huynh, ta sẽ miễn cưỡng với ngươi..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một vệt kim quang vụt sáng mà ra, đó là nắm đấm của Thẩm Tường, tốc độ như ánh sáng đột nhiên đập ra, khuấy động từng đợt sát khí và lực lượng hủy diệt khốc liệt, đồng thời kèm theo một tiếng hổ gầm kinh thiên, tiếng gầm tràn ngập sát phạt và cuồng bạo, khiến người ta sợ run. Đây là Bạch Hổ thần quyền, không sử dụng Thanh Long Đồ Ma đao, Thẩm Tường vẫn đáng sợ như thế, bởi vì võ công của hắn đều là Thần công.
Một quyền đánh ra, ai cũng không có phản ứng lại, Doanh Thắng Khải kia tràn ngập vẻ khinh thường còn không kịp biến sắc, nắm đấm của Thẩm Tường đã đánh vào trên mặt của hắn, trong quảng trường yên tĩnh có thể rõ ràng nghe thấy tiếng xương mũi nát tan, sau đó là một trận tiếng nổ kinh thiên vang rền kèm theo tiếng kêu la thảm thiết được phát ra, Doanh Thắng Khải kia cả người bay ra xa khỏi quảng trường, va vào trên một bức tường, va nát bức tường kiên cố này, không rõ sống chết.
Trên mặt Vân Tiểu Đao, Chu Vinh và Từ Vĩ Long đều tràn đầy mồ hôi, vừa nãy một chiêu đó thật sự là quá mạnh, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không cách nào phản ứng, cùng lực lượng khủng bố đột nhiên bộc phát, cũng làm cho người khó có thể chống đối, một quyền đã đánh bay Chân Võ cảnh lục đoạn, thực lực như vậy làm cho tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ.
Doanh Thắng Khải kia cho rằng Thẩm Tường không có Thanh Long Đồ Ma đao sẽ không mạnh bao nhiêu, nhưng hắn sai rồi, khuôn mặt đẹp trai của hắn đã bị Thẩm Tường hủy diệt hoàn toàn, một quyền này của Thẩm Tường suýt chút nữa làm hắn chết, nếu như không phải Thẩm Tường hạ thủ lưu tình, sợ vi phạm môn quy, hắn có thể sẽ bị phế bỏ, Thẩm Tường chỉ để cho hắn bị chút nội thương, đánh nát mũi của hắn mà thôi.
"Hiện tại có thể đánh với ngươi rồi chứ?" Thẩm Tường xoa nắm đấm, hờ hững nhìn về phía Lữ Kiệt.
Lữ Kiệt cũng đang bên trong kinh ngạc, nếu như vừa nãy một quyền kia của Thẩm Tường đánh về phía hắn, có khả năng hắn cũng không cách nào tránh né, hắn cách Thẩm Tường và Doanh Thắng Khải gần nhất, có thể rõ ràng biết tốc độ và lực đạo của một quyền kia, hắn thậm chí thấy không rõ Thẩm Tường là ra quyền như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một vệt kim quang xẹt qua, Doanh Thắng Khải đã bay ra ngoài.
Trong vòng năm ngày, thực lực của Thẩm Tường tăng lên rất nhiều, ngay cả Lữ Kiệt cũng không thể không có chút kiêng kỵ, tuy nhiên hắn không có phát hiện chân khí của Thẩm Tường tăng cường bao nhiêu, vẫn là như trước đó, từ khí tức mà xem là Chân Võ cảnh ngũ đoạn.
"Đánh ở chỗ này?" Lữ Kiệt hỏi, mấy ngày hôm trước tuy rằng hắn suýt chút nữa bắt được Thẩm Tường quỳ xuống, nhưng thắng không có được người khác tán thành, tuy rằng lúc đó Thẩm Tường thất bại, nhưng danh tiếng không giảm chút nào, điều này làm cho hắn càng thêm đố kị và phẫn nộ.
"Ngay nơi này, chiến sinh tử!" Thẩm Tường nói ra từng chữ.
"Được, nhân lúc đám người chưởng môn chưa đi ra, ta sẽ giải quyết ngươi!" Lữ Kiệt đang trong lúc nói chuyện, lông mày nhíu lại, Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được một nguồn lực lượng kéo tới, là đánh về phía đan điền của hắn, vừa mới bắt đầu nguồn lực lượng kia rất mạnh, nhưng đến cuối cùng trở nên yếu đi rất nhiều.
Lữ Kiệt không nhúc nhích, nhưng đã thả ra công kích, hơn nữa rất nhanh, đây chính là Quỷ Vũ, lần trước Thẩm Tường đã ăn phải thiệt thòi một lần, vì không muốn ăn thiệt thòi lần thứ hai, hắn nhịn ba ngày đau nhức, tu luyện thân thể tới Tiên Ma chi thể ngũ đoạn.
Đám người Vân Tiểu Đao cũng thi nhau lui lại, mọi người xung quanh đều vội vàng chạy đi, đây là hai cường nhân, sau khi đánh xong, có khả năng quảng trường này cũng sẽ không còn.
Lần này Thẩm Tường có thể rõ ràng cảm nhận được là một quyền đánh vào bụng của hắn, tốc độ rất nhanh, tuy nhiên lần này hắn có chuẩn bị, vì lẽ đó cũng không sợ.
Thân thể của hắn khẽ run lên, lực lượng kia đã biến mất, thân thể của hắn mạnh lên rất nhiều lần, cùng trước đó là có trời đất khác biệt, hiện tại rất đã đỡ Quỷ Vũ kia rất dễ dàng.
"So với lần trước còn mạnh hơn, nhưng vẫn như cũ không làm gì được ta." Thẩm Tường cười lạnh nhìn Lữ Kiệt.
Con mắt Lữ Kiệt lập tức tròn xoe, cả kinh lùi lại mấy bước, Quỷ Vũ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo vậy mà mất đi hiệu lực, không thể đánh ngã Thẩm Tường, mấy ngày hôm trước lúc hắn thi triển chiêu này, lực lượng còn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đánh cho Thẩm Tường thổ huyết trọng thương, nhưng hiện tại lại không hề có một chút hiệu quả nào.
"Hắn chỉ là Chân Võ cảnh ngũ đoạn, ta không cần sợ! Ta thử lại một lần." Trong lòng Lữ Kiệt tự an ủi chính mình, sau đó lại lặng yên không một tiếng động thi triển một chiêu, nhưng vẫn là không có hiệu quả, lần này thân thể của Thẩm Tường không nhúc nhích.
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Chơi đủ rồi đi, đến lượt ta!"
Nói xong, hắn vung tay lên, năm ngón tay xòe ra, giống như ưng trảo vậy, vầng sáng xanh tuôn ra, hình thành một long trảo to lớn, tóm tới Lữ Kiệt.
P/S: Ta thích nào...chương 7