Những tầng trước Thẩm Tường gặp được không ít hoàn cảnh rất tồi tệ, ví dụ như có rất nhiều nơi có cuồng lôi thiểm điện nhắm đánh, hoặc là gió lớn mưa rào, cát bụi đầy trời, nhưng này đều không ảnh hưởng tới hắn phi hành trên không trung.
Còn bây giờ nơi này thì là thiên thạch rơi như mưa rào, lít nha lít nhít rơi xuống, còn mang theo lực trùng kích rất mạnh mẽ, đièu này làm hắn phi hành ở chỗ này gặp rất nhiều khó khăn, nếu như không cẩn thận là sẽ bị đập trúng.
Trên bầu trời có những viên thiên thạch to to nhỏ nhỏ rơi xuống liên tục, mà ở bên dưới là biển cả, nơi này không có những hòn đảo giống như các tầng bên dưới, nơi này đều là đại dương vô tận.
Thiên thạch mang theo hỏa diễm rơi vào trong biển, khiến cho nữa biển sôi trào lên, bốc lên từng đợt sương mù, trận sương mù này bốc lên tới không trung tụ tập vào cùng một chỗ, ở một phần khu vực hình thành những đám mây dày đặc, đánh ra từng đợt lôi điện.
Ở bên trong loại hoàn cảnh ác liệt như thế này, Thẩm Tường rất là đau đầu, những tầng trước đó hắn ít ra không cần lo lắng chính mình sẽ bay không nổi, cho dù gặp phải lôi điện trước đó thế nhưng hắn cũng có thể tránh né được.
"Cái này phiền phức, thiên thạch rơi xuống này cũng rất không đơn giản, nếu bị đập trúng thì chắc chắn sẽ đau nhức một đoạn thời gian rất dài." Thẩm Tường nhìn về phía trước mà thở dài bất đắc dĩ.
"Vân Vụ Thiên Tượng!" Bên trong Thiên Tượng Thần Thông hắn thường xuyên sử dụng chính là Vân Vụ Thiên Tượng, để cho mình biến thành như mây mù vậy, cho dù bị đập trúng, thân thể của hắn cũng sẽ không bị tổn thương gì.
Hoàn cảnh nơi này tuy rằng ác liệt, nhưng Thẩm Tường vẫn còn có phương pháp đối phó, sau khi sử dụng Vân Vụ Thiên Tượng thì cũng chỉ là tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, chỗ tốt thì chính là sẽ không bị thương.
"Chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được cầu thang đi lên, rồi mới đi tới tầng một trăm, sớm ngày thoát khỏi loại bể khổ này." Những ngày này, Thẩm Tường xem như đủ chán rồi, đặc biệt là gặp phải những tầng có hoàn cảnh rất ác liệt kia.
Sau khi thi triển Vân Vụ Thiên Tượng, Thẩm Tường có thể yên tâm mà phi hành ở chỗ này đi tìm kiếm cầu thang đi lên.
Ở nơi này khắp nơi đều là mây mù, trực tiếp dùng mắt đi quan sát là không được, Thảm Tường chỉ có thể thả thần thức đi ra tìm kiếm dò xét từng chút một, trước đó hắn cũng thường xuyên sử dụng phương pháp như vậy đi tìm cầu thang đi lên.
Bởi vì hoàn cảnh ác liệt, dẫn tới tốc độ phi hành của Thẩm Tường trở nên chậm hơn, khiến cho tiến độ tìm kiếm cầu thang của hắn trở nên rất chậm chạp, cũng may hắn không bị tổn thương gì, mặc dù tìm kiếm thời gian dài một chút, hắn cũng không có cái gì mà phải lo lắng cả.
"Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được!" Thẩm Tường dùng tới tận năm ngày mới từ bên trong một mảnh sương mù trắng xóa tìm được một cáic ầu thang đi về tầng trên.
Tiến vào trên tầng trên, Thẩm Tường rất bất đắc dĩ mà hít sâu một hơi, bởi vì nơi này không khác gì so với tầng dưới vừa rồi!
Hắn ở nơi này lâu như vậy cho nên cũng có kinh nghiệm, tầng chín mươi tới tầng chín mươi chín này chắc chắn không khác gì nhau mấy.
...
Trong nháy mắt, hơn hai tháng trôi qua, ở tầng thứ chín mươi chín cuối cùng thì Thẩm Tường cũng tìm được cầng thang đi về tầng một trăm, lúc nhìn thấy cầu thang kia, hắn có một loại xung động muốn khóc!
Ở trong giai đoạn tầng thứ chín mươi này, dùng khoảng thời gian để đi nhiều như mấy chục tầng trước đó!
"Đến tầng một trăm, tuyệt đối đừng hố người là được rồi!" Thẩm Tường hào hứng đi tới cầu thang kia, bước vào cái tấm màn đen ở bậc thang.
Sau khi đi vào, một cỗ không khí thơm ngát phả vào mặt hắn, ấnh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người hắn, rất thoải mái, điều này làm cho hắn không thể không tán thưởng một tiếng.
"Cuối cùng thì cũng đi tới một cái nơi tương đối ra dáng." Thẩm Tường nhìn xung quanh, chỗ này mặc dù là cầu thang đi lên nhưng không có người đóng giữ, đây là ở trong một khu rừng núi.
Sau khi tới đây, Thẩm Tường cũng không có buông lỏng cảnh giác, lập tức thi triển lực lượng phản để cho mình ẩn thân, đồng thời cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong này tuy là rừng núi, nhưng gần cửa cầu thang đi lên không có cây cối, xung quanh toàn là cỏ dại.
Thẩm Tường trông thấy ở trên những cỏ dại kia có để lại không ít vết tích, có là do thú loại để lại, cũng có nhân loại để lại, đó có thể thấy được cũng có thú loại thông qua khảo nghiệm nặng nề mà đi tới tầng này!
Để hắn cảm thấy tương đối nghi ngờ là, nơi này có rất nhiều dấu chân của nhân loại, nhìn qua đều là để lại trước đây không lâu.
"Không phải chỉ có một mình Thái lão đi lên thôi sao? Tại sao lại có vết tích của nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là thú loại hóa hình? Hay là đám người Long Hoa Sư tới sớm hơn so với ta đây?"
Thẩm Tường tính toán thời gian một chút, hắn từ tầng mười đi tới chỗ này, thời gian cũng chỉ là khoảng nửa năm gì đó mà thôi, hắn có thể ẩn thân, lại có Phi Hành pháp tắc, hắn cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều người, mặc dù có rất nhiều người ở đằng sau mới tiến vào Phi Long tháp thì như vậy chắc chắn sẽ chậm hơn hắn rất nhiều.
"Mặc kệ, tóm lại là ta đã đi lên, rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước rồi lại nói!" Thẩm Tường chọn bừa một phương hướng mà bay đi.
Hoàn cảnh ở tầng thứ một trăm này quả thực rất không tệ, nếu như không có Long thú gì đó thì nơi này cũng xem như là một cái nơi tương đối an nhàn thích hợp cho việc ẩn thế, khắp nơi đều là phong cảnh mỹ lệ.
Thẩm Tường bay ra khỏi rừng rậm, đột nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau, động tĩnh cũng không nhỏ, một cỗ sóng khí do chiến đấu bạo phát ra như là gió bão thổi tới.
"Là người nào đang đánh nhau ở chỗ này? Thực lực không tệ, xem ra hẳn là Thần Thiên cảnh a!" Thẩm Tường bởi vì tương đối lạ lẫm đối với nơi này, cho nên hắn quyết định đi nhìn một chút, nhìn xem người ở bên trong tầng thứ một trăm của Phi Long tháp này sẽ như thế nào.
Thẩm Tường ẩn thân bay qua, trên không trung đã nhìn thấy đang có người chiến đấu, là một lão giả và một tên tráng hán khôi ngô, hai người đều giao chiến cận thân, đánh tới rất kịch liệt.
Để Thẩm Tường cảm thấy tương đối kỳ lạ là, hai người này tuy rằng đang chiến đấu, cũng đã có lúc rất kịch liệt, nhưng lại đều không có đánh cho tới chết, giống như là đang luận bàn hơn.
"Bọn họ đến cùng là người nào?" Thẩm Tường bây giờ có thể xác định hai người đang chiến đấu với nhau này là nhân loại chứ không phải là Long thú hóa thành.
Thẩm Tường xem chiến nửa canh giờ, hai người này cuối cùng mới đánh xong.
"Sư phụ, dựa vào thực lực của ta bây giờ có thể chiến thắng được thủ tịch đại đệ tử của Thanh Long môn hay không?" Tráng hán khôi ngô kia vừa lau mồ hôi vừa nói.
Hóa ra hai người này là sư đồ.
"Không thể, thủ tịch đại đệ tử của Thanh Long môn là Thần Thiên cảnh hậu kỳ, mà ngươi bây giờ chỉ là trung kỳ, tuy rằng ngươi tu luyện Lôi Bạo pháp tắc có thể để cho thực lực ngươi đề cao lên không ít, nhưng đối phương là hậu kỳ, tu vi cao hơn ngươi một đoạn, ngươi bây giờ còn chưa thể thắng được hắn." Lão giả kia lắc đầu.
"Sư phụ, có biện pháp nào để cho ta nhanh chóng đề cao tới hậu kỳ hay không?" Tráng hán khôi ngô kia vội vàng hỏi, khắp khuôn mặt là vẻ không cam lòng.
"Không thể, Thần Thiên cảnh không phải là Thái Đạo cảnh và Đạo Thần cảnh, Thái Đạo cảnh và Đạo Thần cảnh chỉ cần có đầy đủ tài nguyên là có thể đề cao nhanh chóng, nhưng Thần Thiên cảnh thì lại khác, Thần Thiên cảnh rất chú trọng vào ngộ tính." Lão giả lắc đầu thở dài: "Ngươi cũng đừng có vội vàng, như vậy sẽ chỉ để ngươi ngộ nhập lạc lối, kiên nhẫn cảm ngộ thiên đạo thần pháp đi."
Tráng hán khôi ngô nắm chặt song quyền, ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng.
"Ta biết ngươi hận thủ tịch đại đệ tử của Thanh Long môn, dù sao hắn phế bỏ đệ đệ của ngươi." Lão giả vỗ vỗ bả vai tráng hán kia, nói lời an ủi với hắn.
"Sư phụ, bất kể như thế nào ta cũng phải tham gia Phi Long hội, ta muốn liều mạng với tên kia ở trên Phi Long hội." Tráng hán khôi ngô nói xong thì chạy như điên về một cái phương hướng.
"Phi Long hội?" Trong lòng Thẩm Tường âm thầm đọc lấy ba chữ này, nghe có vẻ rất thú vị, hắn lập tức bay qua, đuổi theo người tráng hán khôi ngô kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.